Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 7: Chương 7




Edit + Beta: D Ẹ O

Vấn đề Phó Điềm đặt ra đúng thực đã làm khó bốn người họ.

Không phải bọn họ không trả lời được, mà là không biết có nên nói thật hay không.

Đồng ruộng tưới không đủ nước, bởi vì sông thì chỉ có một, cách gần không nói, nguồn nước dồi dào tưới sao cũng được, còn cách xa, dẫn nước còn khó bảo sao cho đủ.

Đây là chuyện thường tình mọi người ai cũng biết, nhưng cậu chủ chưa hẳn đã biết, mà có nói chưa chắc đã hiểu. Lỡ cậu chủ không nói lý, mà bọn họ lại đi nói thật, không chừng còn bị chửi đang kiếm cớ lười biếng, sinh sự để bớt việc.

Quản sự cẩn thận quan sát sắc mặt Phó Điềm, ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định không gạt cậu, đàng hoàng nói: “Tưới không đủ là do cách nguồn nước quá xa, mà nếu dẫn quá nhiều nước thì ruộng đằng trên lại bị úng.”

Chuyện quản sự nói đương nhiên Phó Điềm biết, mỗi thửa ruộng đều có liên kết với nhau, lúc tưới tiêu thì chỉ cần dẫn nước chảy từ địa thế cao xuống, qua vài ngày, phần lớn đất ruộng đều sẽ được cung cấp nước, xong chuyện thì bít lỗ dẫn lại là ổn.

Mà phương pháp này cũng có nhược điểm, đó là không tưới được những chỗ cách nguồn nước quá xa, nếu dẫn nước quá lâu để tưới nốt phần đằng xa thì những thửa gần nguồn nước sẽ chết hết chứ còn đâu, nói tới nói lui, nói sao cũng có một phần hại.

Phó Điềm trầm ngâm, chậm rãi nói: “Nếu chúng ta cho đào mương máng thì sao?”

“Chuyện này…” Quản sự kinh ngạc, đào mương đương nhiên có thể, nhưng cả một đồng ruộng rộng như thế, muốn đào thì phải tốn không ít tiền, đâu ai nhiều tiền của thế mà thuê người về đào, hơn nữa đây là việc quan phủ nên làm mới phải.

“Đây là một công trình lớn, sẽ tốn không ít bạc.” Ông cẩn thận nhắc nhở.

Phó Điềm rũ mắt, ngón tay gõ lên tay vịn, trầm giọng nói: “Ngươi đi tìm Phó Cát, triệu tập những lão nông có kinh nghiệm ở điền trang lại thương lượng vẽ sơ đồ đoạn mương, để ta xem qua rồi ra quyết định sau.”

Quản sự chấn động, không ngờ cậu thực sự định làm thật, vội vã vâng dạ, ôm tâm tình phức tạp lại xen lẫn vui mừng.

Cậu chủ đã nguyện ý đập tiền đào mương, đây là chuyện tốt không thể tốt hơn, sản lượng được nhiều, bọn họ cũng được thêm chút hời.

“Còn một việc nữa…” Phó Điềm lại nói tiếp: “Ta từng đọc qua đâu đó rằng có những mẫu ruộng sản xuất được những năm trăm thạch thậm chí là bảy trăm thạch gạo…”

“Nếu có ai có biện pháp tăng sản lượng thu hoạch, cũng có thể nói lại cho ta biết, nếu thực hành thành công, thì người đó sẽ được thưởng một trăm lượng bạc.”

Một trăm lượng… Vẻ mặt ba lão nông đứng đằng sau quản sự thay đổi hẳn, chủ động ngẩng đầu nhìn Phó Điềm, trong mắt họ lóe lên những tia sáng nóng bỏng.

Một trăm lượng bạc lận đấy!

Chờ khi Phó Điềm giao phó xong, quản sự liền ôm thần tình kích động mà mang người vội vã rời đi, trong phòng đã không còn ai, tấm lưng thẳng tắp của Phó Điềm chùng xuống, ngả người dựa vào ghế.

Sở Hướng Thiên rót cho cậu một chén trà, ánh mắt tán thưởng, “Càng ngày càng ra dáng chủ một gia đình nhỉ.”

Phó Điềm nâng chén nhấp một ngụm trà nhuận giọng, nghe vậy lập tức đắc ý quơ quơ chân, “Đương nhiên.”

Lại như nhóc con được khen mà tự đắc nữa rồi, Sở Hướng Thiên vân vê ngón tay, búng nhẹ lên trán cậu, “Cõng ngươi về nhé?”

“Ừm, về ta còn phải đọc sách nữa.”

Phó Điềm tự giác giang hai tay về phía hắn, Sở Hướng Thiên cười ngồi xổm xuống trước mặt cậu, Phó Điềm thuận thế nhào lên lưng hắn, hai tay quàng lấy cổ hắn, hai người thân mật dán vào nhau.

“Bám cho chắc.”

Nâng chân tiểu thiếu gia, Sở Hướng Thiên vững vàng cõng cậu về lại phòng.

Tấm lưng Sở Hướng Thiên dày rộng, Phó Điềm nằm nhoài cả trên lưng hắn, cảm nhận từng thớ bắp thịt rắn chắc thông qua lớp quần áo của hắn, dù có hơi cộm tay, nhưng rất có cảm giác an toàn như đang được che chở. Đặt cằm lên hõm cổ hắn, Phó Điềm quơ quơ chân, đôi mắt thích ý híp lại.

Cõng người về nội viện, Sở Hướng Thiên vốn muốn đưa cậu về phòng, khi lướt qua cây đại thụ trong sân thì bị Phó Điềm gọi lại, “Ở nơi này, đem ta thả xuống đây được rồi.”

Thân cây già cỗi mà sừng sững, tán cây to bè trải rộng, tạo thành một bóng râm mát dưới gốc cây. Dưới tàng cây được bày một bàn ghế đá, đúng là nơi lý tưởng để phẩm trà đọc sách.

Sở Hướng Thiên đặt cậu lên băng ghế, vào trong nhà tìm tấm ghế mây lôi ra đây, ghế mây được lót đệm êm bọc bằng tơ lụa, sờ lên trơn tuột mang theo hơi lạnh, rất sướng tay.

Ôm cậu bỏ lên ghế, Sở Hướng Thiên lại về cầm hai quyển sách cậu ra thích đặt trên bàn đá.

Phó Điềm cầm lấy một quyển lật lật hai trang, nâng mặt híp mắt cười nhìn hắn, “Ngươi giành cả phần việc của Đại Phúc luôn rồi đó.”

“Hả? Vậy sau này tiểu thiếu gia nhận ta làm người hầu thiếp thân cho ngài được không, hửm?” Sở Hướng Thiên thuận theo lời cậu, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Thiếp thân”.

Bị hắn trêu ngược, Phó Điềm buồn bực lấy chân đạp đạp cẳng chân hắn, “Cái thứ không nghe lời như ngươi thì ai mà muốn.”

Sở Hướng Thiên nhướn mày, “Ta mà không nghe lời, ngoan ngoãn để ngươi cưỡi mấy lần luôn còn gì.”

Phó Điềm sửng sốt, sau mới hiểu được ý hắn, thẹn quá hóa giận lấy sách đập vô mặt tên lưu manh, “Hạ lưu!”

Người này sao cứ hở chút là lại bắt đầu cà chớn với cậu vậy, thật đáng ghét!

Bắt lấy quyển sách, Sở Hướng Thiên trầm giọng cười rộ lên, ánh mắt mờ ám vờn quanh người cậu, sau đó mới hài lòng rời đi.

Phó Điềm mắt thì để trong sách, nhưng tâm tư thì như trên chín tầng mây, ánh mắt cứ lén lút liếc liếc ra ngoài mé sách, khi không thấy kẻ đáng ghét đâu nữa mới ném sách sang một bên, cởi bỏ giày, co ro thân thể ngủ thiếp đi.

Sở Hướng Thiên đang đứng dựa sau cây đại thụ thấy vậy cũng bước ra, dọn lại sách để cho gọn, đắp cho cậu một tấm chăn mỏng rồi mới thật sự rời đi.

******

Cách treo thưởng của Phó Điềm rất có hiệu quả, chỉ sau hai ngày đã có người đến tìm cậu.

Phó Điềm trực tiếp gọi người đến thư phòng nói chuyện.

Đại Phúc dẫn người vào, lão nông theo sau hắn mặc một thân áo tang bằng vải thô, làn da thô ráp ngăm đen, vai xụp xuống tỏ vẻ e dè, Phó Điềm đánh giá ông, càng nhìn lại càng thấy quen mắt.

Chờ lúc lão nông ngẩng đầu lên, Phó Điềm mới nhớ mình đã gặp người ta ở đâu, cậu cười rộ lên, “Ngươi là người lần trước đến cùng Trương quản sự đúng chứ?”

Lão nông gật đầu, nhếch miệng cười cười, chìa bồn cây nhỏ trong ngực ra cho cậu xem.

“Đây là… là giống lúa mà ta có, dễ nuôi hơn giống đang trồng rất nhiều, cũng cho ra sản lượng nhiều hơn.” Lão nông khẽ run rẩy, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Điềm.

Bảo Đại Phúc cầm bồn cây qua, Phó Điềm nâng lên nhìn ngó, chẳng khác gì mấy giống lúa bình thường, điểm đặc biệt duy nhất là nó bung mầm rất tốt, xanh mượt mập mạp, nhìn rất thích.

“Giống này có gì bất đồng với những loại khác?” Phó Điềm khều khều lá non của nó.

“Sao ngươi nhéo ta?” Bất chợt một thanh âm không vui vang lên chất vấn Phó Điềm.

Tay Phó Điềm run lên, xém chút làm rơi cả bồn cây, mạ trong chậu bị cậu lắc lắc lại càng thêm không vui, “Đừng có lắc lư nữa, tui choáng lắm rồi đó nha!”

“…”

Yên lặng đặt bồn mạ lên bàn, thôi, khỏi nói cậu cũng biết nó khác ở đâu rồi.

Lúc ra ruộng, đâu cây nào nói chuyện lưu loát được như này, cùng lắm chỉ biết kêu khát, khác hẳn với cây mạ mà lão nông mang đến, ừm, “linh khí” vượt bật.

“Ngươi đã từng trồng thử chưa?” Phó Điềm hỏi.

Lão nông chần chừ gật đầu, làm công ở đây phần lớn lương thực trồng được đều phải giao cho quản sự, số gạo bọn họ được phát chẳng đủ nuôi sống cả nhà. Bởi vậy ông mới mang nhi tử đi khai hoang rồi lén lấy chút giống ở điền trang về tự mình trồng trọt kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.

Đất hoang ông trồng cũng không được màu mỡ như đất ruộng điền trang, dù đã bón phân đủ đầy, chịu khó gánh nước tưới ruộng, nhưng mạ vẫn chết hơn phân nửa, một nửa còn sót lại cũng không khả quan mấy, nhưng tốt xấu gì vẫn nuôi được gia đình độ nửa năm, bởi vậy ông vẫn tiếp tục lén lút trồng.

Chẳng biết phải do mạ bắt đầu tập quen với điều kiện khắc nghiệt hay không mà càng về dài nó phát triển càng thuận lợi, đã vậy còn cho ra được hạt thóc to hơn bình thường, chống được hạn, thu hoạch ngày càng nhiều, thậm chí năng suất lúa còn cao hơn ở điền trang, do lo lắng nếu quản sự mà phát hiện sẽ buộc ông phải nộp thóc lên, nên ông vẫn luôn giấu kín chuyện này, mãi tận ngày hôm đó nghe Phó Điềm nói sẽ thưởng một trăm lượng bạc ông mới quyết định đánh liều một phen.

“Ta đã từng trồng thử, năng suất… tốt lắm.” Lão nông ấp úng nói, Phó Điềm cũng không gặn hỏi, dù sao cuộc sống của họ cũng không sung sướng gì, lần này ông lại đưa giống đến, vậy nên Phó Điềm cũng không định truy cứu nhiều.

“Lão trượng còn giữ loại thóc này hoặc mạ không?”

Lão nông lắc đầu, mạ đều đã trồng xong cả rồi, ông chần chờ nói: “Chỉ còn số lương thực để dành từ năm ngoái, lấy đó làm giống cũng được.”

Phó Điềm trầm ngâm: “Số thóc ấy ta đều mua, ngươi cứ đến phòng thu chi bảo họ thanh toán bạc, tiền thưởng ta cho ngươi ứng trước 50 lượng, nếu mà thành công cho ra giống lúa y lời ngươi nói, ta sẽ đưa nốt số bạc còn lại.”

Lão nông mừng rỡ, đôi môi cứ run rẩy, liên tục nói một tràng cảm ơn với cậu.

Để Đại Phúc mang người tới phòng thu chi lĩnh bạc, Phó Điềm thì ngồi lại tỉ mỉ ngắm chậu mạ, tự hỏi khi mua được thóc rồi thì tính sao nữa đây.

Nếu quả như lời ông ta nói, loại thóc ấy chống được hạn, cho ra sản lượng cao, vậy thì đây không chỉ là tin tốt cho Phó gia, mà còn cho cả Tứ Phương Trấn.

Nhưng vấn đề là nên trồng ở đâu.

Điền trang thì mạ đều gieo sắp xong cả rồi, nếu giờ bảo bứng lên trồng lại cũng không ổn…

Đột nhiên mắt cậu bỗng trở nên sáng ngời, Phó Điềm nhớ ra mình quả còn một điền trang nữa, bên ấy cũng có không ít đất ruộng, còn người…

Phó Điềm đứng dậy, khập khễnh đi tìm Sở Hướng Thiên.

Tòa điền trang ấy do gần Tây Sơn trại nên rất ít ai dám lại đó làm công, khiến nó bị bỏ hoang. Khi trước Phó Điềm cũng đã tặng nó cho Tiểu Kiều để mọi người trong trại xuống đó ở, nhưng Tiểu Kiều bận lưu lại Thượng Minh trấn quản lý hai cửa hàng gạo, nên mãi chưa sắp xếp được thời gian về thông báo cho mọi người.

Nhưng bây giờ thì cứ để đầu lĩnh thổ phỉ kia đến làm thay nàng cũng được.

“Để mọi người trong Tây Sơn trại chuyển xuống điền trang?” Sở Hướng Thiên trầm ngâm, đúng hắn cũng có ý này nhưng chưa tìm được dịp về trại báo, mà hiện tại Phó Điềm đã đề nghị, Sở Hướng Thiên đương nhiên sẽ thuận theo.

“Cũng được thôi, để ta về đó một chuyến nói với mọi người.”

Mọi người sống trên núi đã lâu tất sẽ có chút tình cảm gắn bó nhưng dù sao hoàn cảnh trên ấy cũng đâu so được với dưới núi, hơn nữa còn phải mang danh thổ phỉ, dễ chuốc họa vào thân, chi bằng tranh thủ xuống núi vẫn hơn.

Sở Hướng Thiên xách theo Chu Truyện Thanh về trại, từ điền trang về đây cũng không xa lắm, hai người giục ngựa chạy độ nửa canh giờ đã lên tới núi.

Mọi người thấy lão đại và quân sư về đều mừng rõ chạy ra đón.

Từ sau khi lão đại đi, quân sư, Tiểu Kiều và cả Thường Hỉ đều lần lượt xuống núi, tâm phúc chẳng để lại mống nào, mọi người trong trại dù không có lão đại vẫn đàng hoàng trồng trọt, mà giờ hai người về, mọi người sao không vui cho được.

“Lão Đại, quân sư, sao hai người xuống núi làm gì lâu vậy?”

“Đúng rồi đó, đúng rồi đó, cả Tiểu Kiều và Thường Hỉ nữa, sao mãi vẫn chưa thấy họ về?”

“…”

Mọi người cứ đua nhau đặt câu hỏi, Sở Hướng Thiên giơ tay ra hiệu bọn họ im lặng, sau đó đem kế hoạch của mình nói cho họ biết.

“Phó thiếu gia có tặng Tiểu Kiều một tòa điền trang, ý của Tiểu Kiều là muốn để mọi người xuống dưới đó sinh hoạt.”

Mọi người đều sửng sốt, có người còn ngu ngốc hỏi, “Vậy chúng ta không làm thổ phỉ nữa hả?”

Sở Hướng Thiên đạp người nọ một cước, tức giận nói: “Làm thổ phỉ làm đến nghiện luôn rồi à? Huyện lệnh mới cũng đến rồi kia kìa, còn làm nữa thì khác gì đang chờ chết không?”

Lời hắn nói cũng là những gì mọi người vẫn luôn lo lắng, dù sao họ chỉ là bình dân, nào ai muốn làm thổ phỉ mãi đâu.

“Vậy khi chúng ta xuống núi có được lên đây trồng trọt nữa không?”

Có người nhỏ giọng hỏi, mấy mẫu ruộng trên núi cũng đâu ít, dù đất ở đây chẳng phải tươi tốt gì nhưng làm vẫn đủ ăn, bỏ đó có hơi tiếc.

Sở Hướng Thiên nói: “Bên điền trang có cỡ hơn 100 mẫu, mọi người cứ chia nhau ra, nếu muốn thêm thì tự mà khai hoang, còn chuyện sau này ra sao thì dựa cả vào bản thân thôi, ta không quyết được nữa.”

Nghe hắn nói thế, mọi người từ lo lắng chuyển hẳn thành mừng rỡ.

Có thể làm lương dân, có cả đất để trồng, có cả chỗ để ở, còn gì may mắn hơn được nữa không!

Tuy nhiên vẫn có người chần chừ hỏi, “Vậy lão đại và quân sư thì sao?”

Sở Hướng Thiên lắc đầu, “Nếu đã không làm thổ phỉ nữa thì đừng gọi ta là lão đại làm gì, ta và Chu Truyện Thanh… ừ, hẳn là sẽ phục vụ cho Phó gia.”

Mọi người đều ước ao mà nhìn hắn. Phó gia đó má ơi! Tiền lương trên trời đó má ơi!

Hơn nữa Phó thiếu gia công nhận tốt thật đấy, bọn họ từng đem cậu gô lên núi, vậy mà Phó thiếu gia không chỉ không mang thù mà còn tặng cả điền trang cho họ ở.

Thật sự là một người lương thiện!

Sau khi Sở Hướng Thiên giao phó xong, mọi người liền tản đi thu thập hành lý, chuẩn bị cùng lão đại chuyển sang nhà mới.

Bỏ ra cả một ngày để thu thập, sáng sớm hôm sau, đoàn người liền vội vàng lên xe bò vác theo hành lý lũ lượt xuống núi.

Tuy không nỡ xa nơi đây, nhưng cuộc sống ngày sau chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn, mọi người ngồi thương xuân bi thu chút chút rồi lại cao hứng xuống núi.

Quản sự ở điền trang cũng đã sớm được Phó Điềm thông báo, biết bây giờ nơi đây đã đổi chủ, mới sáng sớm đã ra đứng chờ, khi ông nhìn thấy đoàn người mênh mông cuồn cuộn thì có hơi kinh ngạc rồi rất nhanh đã chạy lại nghênh đón, dẫn mọi người tiến vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.