Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 689




Nguyên chủ học trường nội trú, cho nên cơm nước xong sẽ quay về phòng ngủ nghỉ trưa, phòng ngủ vốn dĩ ríu rít nhìn thấy Vu Yên trở về, một đám lập tức không nói, dùng ánh mắt khác thường như có như không ngắm Vu Yên.

"Vu Yên, nghe nói hôm nay lớp trưởng giảng bài cho cậu?" Trưởng phòng ngủ nhân duyên tốt nhất bỗng nhiên ngồi đối diện Vu Yên hỏi.

Đối mặt nhiều ánh mắt tò mò như vậy, cô chỉ là cười nói: "Đúng vậy, tôi phát hiện chỉ cần hỏi một ít câu hỏi khó cuối đề thì lớp trưởng vẫn sẽ trả lời."

Dứt lời, những người khác trong phòng ngủ đều lộ ra một vẻ bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc đều vẫn là học sinh, không có đa tâm quá, nhìn thấy Vu Yên biến hóa lớn như vậy, Vương Lệ Lệ đột nhiên hỏi nói: "Vu Yên cậu hôm nay như thế nào đổi kiểu tóc? Còn có váy này mua khi nào nha, cũng chưa gặp cậu mặc qua?"

Làm người cùng phòng ngủ, bọn họ tự nhiên biết Vu Yên thực tế là rất xinh đẹp, chỉ là không thích trang điểm mà thôi, không nghĩ tới người ta trang điểm lên nguyên lai đẹp như vậy, hơn nữa giống như thay da đổi thịt, không chỉ trở nên thích cười, người cũng hướng ngoại rất nhiều.

Nghe vậy, Vu Yên chỉ là một bên ăn snack khoai tây, một bên dựa vào trên tường nhìn bài tập tiếng Anh cười một tiếng, "Đây là đồ mẹ mua cho, giờ mới nhớ ra để mặc, đẹp sao?"

"Đẹp, tôi nói nhé cậu trang điểm lên nhất định không hề kém Trịnh Thu Nghiên nha!" Vương Lệ Lệ cũng là một bộ hiếm lạ.

Nói xong, cách vách Lâm Tuyết nhưng khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét nhưng không nói chuyện.

Bạn cùng phòng nguyên chủ quan hệ coi như hòa thuận, chỉ có một mình Lâm Tuyết quan hệ không tốt nhất, đều là một đám tiểu nữ hài, nới tới nói đi cũng chỉ có từng ấy chuyện, Vu Yên cũng không có để ý quá nhiều, cô hiện tại cần hảo hảo ôn tập tranh thủ đậu đại học.

Tiết tự học buổi tối, mọi người đa phần đều nghiêm túc ôn tập, còn có một bộ phận người lại vui cười chơi đùa, Vu Yên cũng đang liều mạng làm bài, nhưng khóe mắt lại để ý đến một nữ sinh mặc váy liền màu lam bước chân đi tới, trong tay còn cầm một quyển đề luyện tập, liền như vậy lập tức đi vào ngồi bên cạnh Cố Minh, nũng nịu hỏi: "Lớp trưởng cậu có thể giảng bài này cho tôi không?"

Trịnh Thu Nghiên là hoa khôi được toàn ban công nhận, biết trang điểm làm điệu, thành tích tốt, đầu óc thông minh, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Vu Yên liền trộm nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy hắn không thèm nâng khỏi quyển bài tập, thanh âm bình tĩnh, "Với Khôn biết làm."

Với Khôn là đại biểu môn toán, khẳng định là biết làm, nhưng người ta vốn dĩ ý của Tuý Ông không phải ở rượu, chỉ thấy kia Trịnh Thu Nghiên đột nhiên có chút khó xử nhìn Hạ Với Khôn bên kia, "Hắn đang bận giảng đề cho Trương Mai, cho nên mình mới lại đây tìm cậu."

Lấy đẳng cấp cung đấu mà nói, Vu Yên cảm thấy này Trịnh Thu Nghiên nếu đi hậu cung khẳng định có thể sống đến trận bán kết.

Nghe vậy, Cố Minh hơi giương mắt, cuối cùng vẫn là lấy qua bài tập của Trịnh Thu Nghiên, thấy vậy, Trịnh Thu Nghiên lập tức trên mặt vui vẻ, bỗng nhiên đem tầm mắt đặt trên người Vu Yên cười nói, "Vu Yên, chúng ta có thể đổi vị trí không?"

Vu Yên: "......"

Cô cắn kẹo que, chậm rãi buông bút trong tay, bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười, "Nhưng tôi cũng có rất nhiều câu không hiểu muốn hỏi lớp trưởng."

Dứt lời, Trịnh Thu Nghiên rõ ràng sửng sốt, không nghĩ tới Vu Yên này còn trang điểm, tính cách cũng thay đổi, trước kia căn bản sẽ không cự tuyệt người.

"Với Khôn có thời gian rồi, đi tìm cậu ta đi." Cố Minh bỗng nhiên mang đề đưa lại cho Trịnh Thu Nghiên.

Quay đầu lại, lúc này Với Khôn bên kia đích xác đã giảng bài xong cho Trương Mai, Trịnh Thu Nghiên hơi hơi cắn môi dưới, lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của Cố Minh, cuối cùng vẫn là cầm đề tránh ra.

Thấy một màn như vậy, một ít nữ sinh chung quanh trong lòng đều là nói thật sảng, hoa khôi ban thì thế nào, còn không phải bị cự tuyệt!

Trong phòng học lại đầy tiếng nói chuyện, Vu Yên cắn kẹo que tâm tình không tồi tiếp tục làm đề, người bên cạnh khóe mắt thoáng nhìn, nhìn sườn mặt trắng trẻo của cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu không phải có vấn đề sao?"

Vu Yên quay đầu sang, bốn mắt nhìn nhau, lại chỉ vào một câu hình học, "Không hiểu bài này."

"Như thế nào xuẩn như vậy, thấy giáo đã chữa kiểu bài này rồi mà." Cố Minh cau mày lấy bài thi của cô.

Vu Yên trừng mắt, lập tức đem bài thi đoạt lại, "Cậu mới xuẩn, tôi rất thông minh được không, về sau không bao giờ hỏi cậu là được!"

Nói xong, cũng chỉ thấy cô còn đem ghế dịch qua đi một chút, cách một khoảng xa làm bài, tựa hồ tức giận, mày đều nhăn thành một đoàn, Cố Minh nhẹ nhàng cười, không nói gì.

Vu Yên là thật sự sinh khí, cô quyết định về sau không bao giờ hỏi Cố Minh vấn đề, đề này cẩn thận nghiên cứu một chút cũng không phải rất khó, Vu Yên tốt xấu cũng đã từng là học bá.

Truyện được đăng đầu tiên trên wattpad:icedcoffee0011. Vàowattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011

Liền như vậy cả tiết tự học buổi tối đều không có để ý tới hắn, chờ buổi tối về phòng ngủ, liền nghe được Lâm Tuyết ở sau lưng cùng người ríu rít nói xấu người, nhìn thấy cô tiến vào liền lập tức không nói.

Vu Yên cũng liền làm bộ không thấy, chờ tắm rồi chuẩn bị đi giặt quần áo thì lại phát hiện không thấy bột giặt, tìm khắp toàn bộ phòng ngủ cũng không tìm được.

"Vu Yên cậu đang tìm cái gì?" Trưởng phòng ngủ tò mò hỏi.

Vu Yên bưng chậu giặt, nhìn bốn phía xung quanh, "Không tìm thấy lọ bột giặt của tôi."

Dứt lời, Lệ Lệ đang nằm trên giường chơi điện thoại tháo tai nghe xuống, có chút do dự nói, "Hình như bị Lâm Tuyết dùng hết rồi, nếu không cậu dùng của tôi đi."

Nghe vậy, Lâm Tuyết đang chơi di động chỉ là lười nhác quay đầu lại nhìn, "Thực xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý."

Nói xong, những người khác đều là một bộ dị sắc, tự nhiên biết Lâm Tuyết cùng Vu Yên quan hệ không tốt, khẳng định là cố ý đi.

"Như vậy, tôi cũng là mới vừa mua, ngày mai cậu trả tôi một bao khác là được." Vu Yên một bộ không sao cả ném cho Vương Lệ Lệ một bao khoai tây, cầm bột giặt của cô bé đi giặt quần áo.

Những người khác nghe vậy đều là một bộ biểu tình thấy quỷ, Lâm Tuyết sắc mặt cũng có chút không tốt, cuối cùng chỉ hừ nhẹ một tiếng tiếp tục chơi.

Tiểu nữ sinh mâu thuẫn Vu Yên nhưng không muốn ăn mệt, nhẫn nại cũng không phải tính cách của cô, miễn cho người khác cho rằng cô thật sự dễ khi dễ, có thể lẽ là nhiều người đều nghe được, ngày hôm sau Lâm Tuyết vẫn là trả lại cho một bao bột giặt, sau đó nói thêm mấy lời châm chọc mỉa mai.

Vu Yên không để ý đến Lâm tuyết thường xuyên ở sau lưng nói xấu mình, liền đắm chìm xem phim, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói là có đồ vật mang cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.