Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 48: Chương 48




Sau khi trả tiền, cả hai đưa nhau về. Nhà Diễm vì không có ai nên tối om om, Diễm sợ nhất là bóng tối, nhìn căn nhà không có một chút ánh sáng, cây cối lại um tùm, Diễm bấu chặt vào cánh tay Quân.

Vỗ nhẹ vào tay Diễm, Quân trấn an.

_Em đừng sợ, có anh đây rồi….!!

Diễm cảnh giác nhìn xung quanh. Vì quá run nên Diễm không mở nổi cánh cổng, Quân cười.

_Đưa chìa khóa cho anh, để anh mở cổng cho, nhìn em run quá rồi, anh thật không ngờ một cô gái nghịch ngợm như em mà cũng nhát như thế….!!

Diễm cáu.

_Anh còn dám trêu em nữa hả…??

_Anh xin lỗi được chưa….??

Tiếng tách vang lên, cảnh cổng mở ra, Quận giục.

_Vào nhà đi em….!!

Diễm run run bước vào trong, đối với Diễm bây giờ, căn nhà chẳng khác gì quái vật. Diễm sợ hết tất cả mọi thứ, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Quân, Diễm theo Quân vào trong nhà.

Khi cánh cửa phòng khách vừa được mở ra, mặt Diễm trắng bệch, người Diễm không ngừng run rẩy, miệng ú ớ nói không nên câu, ở giữa phòng khác lù lù một hình người đang đứng, đôi mắt láo liên nhìn hai người, do quá sợ hãi, Diễm hét lên một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu, hình bóng đó nhanh chóng chuyển động rồi chạy vụt đi.

Quân vì lo cho Diễm nên không vội đuổi theo đến khi đặt được Diễm lên ghế xô pha, Quân bật hết điện trong nhà, Quân mới dám đuổi theo người kia nhưng đã không còn thấy hình bóng của người kia ở đâu nữa.

Quân nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát, đây nhất định là vụ trộm cắp tài sản. Do biết nhà Diễm không có ai ở nhà nên kẻ trộm mới dễ dàng đột nhập vào nhà lục lọi, Quân không biết hắn đã lấy những gì vì Quân không sống ở đây nên không hiểu được chỉ khi nào Diễm tỉnh lại thì may ra Quân mới biết.

Khi cảnh sát đến, Quân đã bế Diễm lên phòng, đắp chăn ngang người Diễm, Quân thở dài.

_Sao cuộc đời của em lại xảy ra nhiều chuyện như thế….?? Anh thực sự không yên tâm nếu như anh phải rời khỏi em…..!!

Cảnh sát tiến hành khám xét hiện trường, ở trên đất đồ đạc bị vứt lung tung, phòng làm việc của ông Hải là nơi được cảnh sát chú ý nhất vì mọi ngăn tủ, giấy tờ đều bị tên trộm lục lọi, hình như hắn đột nhập vào đây chỉ vì muốn lấy một thứ gì đó của ông Hải không phải vì tài sản nhà ông.

Cảnh sát hỏi Quân.

_Anh có nhìn thấy được tên trộm trông như thế không….??

Quân lắc đầu.

_Lúc đó nhà cửa tối om nên tôi không trông thấy rõ, chỉ biết hắn cao một mét sáu, người nhỏ con….!!

_Ngoài ra anh còn nhớ được gì nữa không….??

_Người đó nghiện thuốc lá nặng, tôi có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá bốc ra từ người hắn….!!

Anh cảnh sát phì cười.

_Bây giờ có rất nhiều người hút thuốc, nếu căn cứ vào điều này để đi điều tra thì có lẽ gần già nửa dân số bị bắt….!!

Quân hài hước đáp.

_Chẳng phải anh bảo tôi là cung cấp những gì mà tôi quan sát được hay sao….??

_Thôi được rồi anh nói tiếp đi….!!

_Khi tôi đuổi theo hắn, hắn có chạy ra vườn, tôi đã gần như bắt được hắn nếu như hắn không nhanh chóng trèo lên cây, nhảy lên tường rồi sau đó nhảy xuống đất thoát ra ngoài….!!

Anh cảnh sát bảo bạn đồng nghiệp.

_Mau vườn kiểm tra, tôi nghĩ là chúng ta có thể thu thập được chứng gì gì đó….!!

_Vâng…!!

Do trời mưa nên có hai dấu giày rất mới, một là của Quân, còn vết giày còn lại là của tên trộm, sau khi xem xét vết giày trên cát, vết giày trên thân cây và trên tường bao loan, cảnh sát khẳng định.

_Tên trộm này là một người đàn ông, tướng nhỏ con, tuy rằng bây giờ vẫn chưa xác định được độ tuổi nhưng tôi có thể khẳng định người này phải biết hết các thói quen trong gia đình ông Hải, vì nếu không biết hắn ta không thể chọn đúng ngày cả gia đình ông Hải đi vắng để ra tay. Điều bây giờ cần xác minh là hắn đến đây nhằm mục đích gì, trộm tài sản hay còn vì một nguyên nhân nào khác….!!

Mãi một lúc sau Diễm mới tỉnh lại, nhờ sự giúp sức của Quân, Diễm đi kiểm tra khắp nhà, sau khi xem sét một hồi.

Anh cảnh sát hỏi Diễm.

_Em thấy nhà em có mất tài sản gì không…??

Diễm lắc đầu nói.

_Hình như nhà em không mất gì….!!

Anh cảnh sát hỏi.

_Em có chắc không….??

Diễm gật đầu.

_Vâng, em đã kiểm trả hết mọi góc ngách rồi, em nghĩ có lẽ tên trộm muốn lấy giấy tờ gì đó của bố em….!!

_Em có biết đó là gì không….??

Diễm thở dài.

_Công việc làm ăn của bố em, em không tiện hỏi nên em không biết là có mất giấy tờ gì không….!!

_Anh có thể hỏi bố em vài câu được chứ….??

_Bố em đang nằm trong bệnh viện, ông đã bị hôn mê mấy ngày nay em cũng không biết khi nào bố em có thể tỉnh lại nữa….!!

Thở ra một hơi, anh cảnh sát nói

_Nếu em có tin tức gì thì báo ngay cho bọn anh biết nhé…!!

Diễm gật đầu.

_Vâng….!!

Sau khi cảnh sát ra về, Quân và Diễm tiến hành dọn dẹp nhà cửa. Sắp xếp lại bàn làm việc của ông Hải, Diễm cau mày nói.

_Em không hiểu bố em đã cất dấu giấy tờ gì mà tên trộm lại muốn có nó….??

Quân phán đoán.

_Anh nghĩ chắc là do bố em có cất một giấy tờ quan trọng liên quan đến công ty hay gia sản nhà em nên hắn muốn có được nó….!!

_Theo anh tờ giấy đó là gì…??

_Anh cũng không dám đoán bừa nhưng mà anh tin hai trường hợp trên là hoàn toàn có cơ sở…!!

_Em cũng tin là như thế, vì tài sản nhà em không mất gì, chứng tỏ tên trộm chỉ nhắm vào giấy tờ làm ăn của bố em, ngoài ra không còn lí do nào khác. Em sợ là hắn đã lấy được thứ mà hắn muốn….!!

_Anh cũng không biết nữa, người biết rõ chuyện này chỉ có bố em, nhưng bây giờ chú ấy lại đang hôn mê, chúng ta đành chờ khi nào ông ấy tỉnh lại mới biết được…!!!

Sau khi dẹp dọn hết mọi thứ, Diễm mệt mỏi nói.

_Em cảm ơn anh, nếu không có anh, em không biết em còn bị xảy ra chuyện gì nữa…!!

_Em đừng nói thế, anh luôn muốn được giúp đỡ em, khi em xảy ra chuyện thế này có thể được ở cùng bên em khiến anh vui lắm…!!

Diễm cười.

_Anh về đi, cũng đã khuya lắm rồi, em sợ bố mẹ anh lại cho anh ….!!

_Anh không thể về được, để em một mình anh không yên tâm, nhỡ đâu tên trộm đó chưa đi thì sao…!!

Diễm ấp úng.

_Nhưng….!!

Quân nheo mắt trêu.

_Em sợ anh làm gì em à…??

Diễm đỏ bừng mặt

_Anh dám…!!

_Nếu thế em còn không mau đi tắm rửa, thay quần áo rồi đi ngủ đi…!!

_Còn anh thì sao….??

_Anh sẽ ngủ ngoài ghế xô pha ngoài phòng khách….!!

Thở hắt ra một hơi, Diễm bảo.

_Trông anh cũng mệt mỏi quá rồi, hay là anh mặc tạm quần áo của bố em rồi đi tắm đi…!!

Quân nhún vai.

_Đành vậy….!!

Mở cửa phòng của ông Hải, sau khi xem sét một hồi, Diễm phì cười bì bộ quần áo nào của ông Hải cũng không hợp với Quân nhưng đành chịu vì chỉ còn mấy bộ này, ngoài ra không còn bộ nào cả.

Đưa quần áo cho Quân, Diễm cố nén cười, Quân cáu.

_Em định cười anh đến bao giờ nữa, còn không mau đi tắm đi….!!

Diễm giục.

_Anh đi tắm trước đi, em còn có chuyện nên em sẽ đi tắm sau….!!

_Thôi được rồi, để anh đi….!!

Sau khi Quân tắm xong, cầm áo và khăn tắm, Diễm bước vào phòng tắm. Đang tắm, điện phụt tắt, Diễm sợ hãi hét Quân.

_Sao anh lại tắt điện….??

Quân kêu khổ.

_Cúp điện rồi, có phải là anh tắt điện đâu….!!

Phòng tắm quá tối, Diễm sợ hãi hét lên, bóng tối là nỗi ám ảnh cả đời của Diễm. Diễm từng nhốt trong môt căn phòng tối om suốt cả đêm, sự sợ hãi đó cứ bám theo Diễm mãi, mỗi lần đi ngủ Diễm đều phải bật đèn, nếu không Diễm không tài nào chợp mắt được.

Đứng ngoài cửa phòng tắm, Quân sợ hãi hỏi.

_Em không sao chứ….??

Hai tay ôm lấy đầu, cục xà bông tắm rớt xuống đất, do không cẩn thận, Diễm giẵm lên trên.

_Vèo….!!

Diễm bay thẳng ra cửa, thêm một tiếng dầm nữa vang lên, Diễm ngã đè lên người Quân, mặt Diễm từ màu trắng biến thành màu đỏ, bây giờ trên người Diễm không hề mặc một thứ gì, bàn tay Quân vừa ôm lấy Diễm, Quân sợ hãi vội buông ra, cũng may là nhà đang bị cúp điện nếu không Diễm sẽ không bao giờ dám nhìn mặt Quân nữa.

Diễm không biết nên làm thế nào cho phải, ngay cả cử động Diễm cũng không dám, còn Quân, Quân không dám đụng vào người Diễm, môi hai người chạm vào nhau, mắt Diễm mở to nhìn Quân không chớp.

Không thể chịu được tình trạng này lâu, Diễm vội lăn người sang bên cạnh, chạy thật nhanh vào trong Diễm đóng dầm cửa lại. Ôm lấy mặt, Diễm thấy mặt Diễm nóng bừng, run rẩy Diễm mặc quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.