Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 35: Chương 35




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Tang lễ của Văn Bác Lễ diễn ra rất long trọng, khác hoàn toàn với sự im ắng trước khi chết.

Ngày đưa tang hôm ấy, tiếng kèn xô na vang khắp các ngõ phố, đội ngũ đưa tang trùng trùng điệp điệp, dù cách mấy con phố rồi vẫn còn nghe.

Tuy làm thì lớn, nhưng lại chẳng ai thực lòng đau thương trước cái chết của ông ta, ngày tang lễ này chỉ như một trò hề để qua mắt thiên hạ mà thôi.

Phó Điềm nghe tin tức được hạ nhân báo lại rồi cũng nhanh quên mau, bởi còn chuyện quan trọng hơn đang chờ cậu.

Sau cái ngày trở về từ Hưng Đông quận, cậu cố tình không giấu diếm sự thân mật giữa mình và Sở Hướng Thiên, quan hệ của bọn cậu chỉ cần là người tinh tường đều có thể nhìn ra được, từ đó đến nay đã qua mấy ngày, hẳn mẫu thân cũng sắp sửa tìm cậu nói chuyện rồi đây.

Không sai, đây chính là kế hoạch của cậu, đầu tiên là cố ý phơi bày quan hệ giữa hai người, để mẫu thân tự mình phát hiện, cho người có thời gian tiếp nhận, sau đó đợi bà tới tìm cậu nói chuyện —— Ừm, quá ư là hoàn hảo.

Trên thực tế thì kế hoạch của cậu cũng khá chuẩn, cơm trưa hôm sau, Phó Hữu Cầm gọi cậu lại, “Hữu Linh, con đi theo ta.”

Sở Hướng Thiên khẽ nhíu mày, nhìn Phó Điềm. Mấy ngày nay hắn đã mơ hồ phát hiện ra ý đồ của Phó Điềm, cơ mà mỗi lần tính mở miệng hỏi là toàn bị nhóc con quỷ linh tinh này lừa gạt cho qua chuyện.

“Ta đi chung với em.”

“Nương có gọi anh đâu mà đòi theo, ngóng ngóng chạy tới đấy lại chọc hư chuyện của em.” Phó Điềm âm thầm móc lấy ngón út của hắn, sau đó chắp tay sau lưng nghiêm túc đi theo Phó Hữu Cầm.

Hai mẹ con một trước một sau đi ra cái đình nhỏ ở giữa hồ. Phó Hữu Cầm tuy không vui, nhưng dù sao cũng là con mình rứt ruột đẻ ra, bà không nỡ trách móc nó, ngay cả địa điểm trò chuyện cũng ráng lựa chỗ thoải mái để ngồi.

Phó Hữu Cầm ngồi xuống trước, Phó Điềm lấy lòng rót cho bà một chén trà, “Nương muốn nói gì với con nào?”

“Bớt giả bộ với ta đi.” Phó Hữu Cầm tức giận điểm điểm trán cậu, “Con với Sở Hướng Thiên là thế nào đây?”

“Nương nhìn ra rồi sao?” Phó Điềm sờ mũi, không quá chột dạ hỏi.

Nhấp một ngụm trà, Phó Hữu Cầm nhàn nhạt liếc cậu, “Con cũng đang chờ ta phát hiện ra còn gì? Là chủ ý của con hay chủ ý của cậu ta?”

“Con, anh ấy còn chưa biết gì đâu.” Phó Điềm lập tức nói.

Phó Hữu Cầm muốn sinh khí lại không tài nào phát hỏa với con mình được, bà chỉ sầm mặt nói: “Các con mới quen nhau có bao lâu mà cứ như che chở bảo bối thế hả?”

Phó Điềm nhỏ giọng rầm rì, “Ngay cả người mình thích còn không che chở được thì sao còn xứng làm đàn ông nữa.”

Phó Hữu Cầm trừng mắt, “Con nói cái gì?”

“Không có gì, không có gì hết á.” Phó Điềm lấy lòng ngồi xuống bên cạnh bà, làm nũng ôm lấy cánh tay bà lắc lắc, “Con chỉ thích anh ấy, không quản thời gian dài ngắn ra sao.”

Thở dài một hơi thật sâu, Phó Hữu Cầm nhìn nhi tử, thiếu niên năm nào giờ đã cởi bỏ nét trẻ con, trưởng thành theo từng ngày, thằng bé đã không còn cục bông nhỏ mềm mềm mít ướt thích nhào vào lòng bà khóc thút thít khi xưa nữa rồi, giờ đây thằng bé đã là một nam tử hán, nó đủ năng lực tự mình gánh vác cả Phó gia.

“Thật sự rất thích cậu ta?”

Phó Điềm nghiêm túc gật đầu.

Phó Hữu Cầm lại hỏi, “Vậy con có biết cậu ta là ai không?” Bà còn nhớ khi trước Sở Hướng Thiên từng đưa cho bà xem một tấm lệnh bài, thổ phỉ Tây Sơn chẳng qua chỉ là một tầng ngụy trang, nếu như ngay cả thân phận thật của cậu ta Phó Điềm cũng không biết, thì còn nói gì đến chuyện chân tâm ở đây.

Lần này đến lượt Phó Điềm trầm mặc, Phó Hữu Cầm tưởng cậu không biết thật thì Phó Điềm lại bắt đầu nhìn dáo dác xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Thật ra… Anh ấy là đệ ruột của đương kim hoàng thượng, Dục vương.”

Phó Hữu Cầm giật mình, không còn thoải mái như trước, trầm giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”

Phó Điềm không còn cách nào khác ngoài việc ngồi khai thật, càng nghe chân mày Phó Hữu Cầm lại càng cau chặt, bà chỉ biết sơ rằng Sở Hướng Thiên là người của triều đình, chứ không ngờ hắn lại là vương gia của Đại Sở, loại thân phận này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà.

“Con biết từ hồi nào?”

Phó Điềm đáp là ngay tối hôm nhà họ mở tiếc chúc mừng cậu yết bảng.

Nỗi lo của Phó Hữu Cầm càng thêm sâu, bà nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Cậu ta là người của hoàng gia… Dù cho ta có đồng ý, vậy còn bên phía nhà cậu ta… Liệu họ có chịu để yên không?”

Tuy nói nam phong ở đây được chấp nhận, nhưng vẫn khá là cổ hủ, mà phàm là nhà có địa vị, chắc chắn sẽ không thể để con cháu mình làm ra chuyện mất mặt gia tộc như cưới một nam nhân về được.

Huống hồ chi là hoàng gia.

“Đằng đấy anh ấy sẽ tự giải quyết.” Phó Điềm mím môi đáp.

Thực ra cậu cũng chẳng lo lắng mấy, quản nhiều vậy để làm gì. Đối với cậu, Sở Hướng Thiên là một chỗ dựa vững chắc, hắn như một ngọn núi lớn che mưa che gió cho cậu. Dù hắn không nói rõ, nhưng trực giác vẫn cho cậu biết, có lẽ phía nhà hắn cũng không gây cản trở gì nhiều đâu.

Vì thế cậu nói: “Con tin anh ấy.”

Phó Hữu Cầm đã không còn biết đây là lần thứ bao nhiêu mình thở dài nữa rồi, cái tính này chắc chắn đã được di truyền từ bà, khi trước bà quyết định gả cho Văn Bác Lễ, cũng từng kiên quyết nói với cha mẹ mình y chang vậy, nhưng lòng người khó dò dễ đổi thay, cũng đâu ai ngờ lời thề son sắt chót năm nào giờ đã không còn.

Bản thân bà đã đi lầm đường, đương nhiên bà không mong Phó Điềm sẽ phạm phải vết xe đổ của mình.

Khẽ rũ mắt xuống, vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên mang thần sắc kiên định bên cạnh, Phó Hữu Cầm ôn hòa nói: “Nếu con đã thích cậu ta, nương cũng không cản trở làm gì, ai mà chẳng có một thời niên thiếu ngông cuồng.”

“Nhưng chuyện hôn nhân đại sự không phải chuyện của riêng hai đứa, nó liên quan đến cả hai gia tộc, nương hi vọng con hãy suy nghĩ kỹ, thận trọng mà cân nhắc lấy quyết định của mình, đừng để phải như nương.”

“Con biết.” Phó Điềm nhẹ nhàng ôm lấy bà, lặng im an ủi bà, “Cảm ơn nương.”

Hai mẹ con tâm sự xong, Phó Điềm đưa Phó Hữu Cầm trở về nghỉ ngơi. Lúc quay về viện mình, cậu bắt gặp ngay nam nhân đang chờ sẵn ở cửa.

Nam nhân vẫn mặc một bộ trang phục màu đen như thường ngay, hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng đó, như một thanh trường thương chứa đầy lệ khí, dù đặt ở đâu cũng khiến người ta phải dè chừng.

Nhưng Phó Điềm vừa xuất hiện, khí tức lăng liệt quanh quẩn trong không khí lập tức biến mất sạch, như vừa qua cơn rét đậm, là gió xuân tràn trề ấm áp.

Sở Hướng Thiên cong môi cười, ý cười loan đến tận đuôi mắt, “Xong rồi à?”

Phó Điềm chắp tay sau lưng, nghiêm mặt “Ừ” đáp lại hắn.

Sở Hướng Thiên hồi hộp không thôi, nhưng vẫn cố cười nhu nhu đầu cậu, an ủi: “Không sao đâu, ta sẽ nghĩ biện pháp, rồi một ngày nào đó bá mẫu sẽ đồng ý thôi.”

“Ừ, anh phải thể hiện cho tốt vào.” Không trêu hắn nữa, Phó Điềm nở nụ cười, “Nếu không nương không cho anh vào cửa nhà họ Phó nữa đâu.”

Sở Hướng Thiên vốn còn đang suy nghĩ làm sao để an ủi người yêu, khi nghe vậy hắn trực tiếp sững sờ, sau đó mới bừng tỉnh hỏi, “Bá mẫu không phản đối?”

Phó Điềm lườm hắn, tức giận nói: “Nương không ưng ý thân phận của con dâu hư, người bảo cần phải quan sát thêm đoạn thời gian nữa.”

Kết quả này thực sự quá tuyệt vời, Sở Hướng Thiên cười cười, dắt tay cậu về phòng, “Vậy để ta nghĩ biện pháp làm bà phải thỏa mãn.”

Tay Phó Điềm lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn của hắn, ấm vù vù, bây giờ đã gần sang tháng mười một, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, nhưng hai người lại không hề thấy chút lạnh lẽo nào.

Tháng mười qua đi, đón chào mùa đông đến, cái khí nóng oi bức của ngày hè đã không còn, nhường chỗ cho gió lạnh của ngày đông.

Phó Điềm đổi sang loại áo bông dày ấm áp, mỗi lần ra khỏi cửa là cậu lại bị Sở Hướng Thiên bọc tròn vo một cục như con gấu trúc, mùa đông phương Nam không rét đậm như ngoài Bắc, nhưng từng đợt gió lạnh len lỏi vào trong người vẫn có thể buốt thấu gan.

Lúc chuyển mùa, Phó Điềm từng bị nhiễm phong hàn, sau đó, Sở Hướng Thiên bắt đầu luyện thói quen thích gói cậu thành cục bông rồi mới cho ra đường

Mà hôm nay khi Phó Điềm ra ngoài, Chu Truyện Thanh như thần long thấy đầu không thấy đuôi đã lâu bỗng xuất hiện.

Y vừa từ hoa viên về, trong vườn gió lạnh lẽo, lạnh đến độ môi y xanh tím không còn hột máu cũng không thể nào dập tắt được nụ cười toe toét trên mặt y.

Sở Hướng Thiên vừa nhìn đã nói, “Đừng cười nữa, ngươi có biết giờ ngươi nhìn giống thứ gì không?” Không đợi Chu Truyện Thanh kịp phản ứng, hắn đáp thẳng: “Giống mấy tên đần ưa chảy dãi, gặp ai cũng cười ngu ngoài đường ấy.”

Chu Truyện Thanh chẳng giận, như vừa nhặt được vàng, y vui vẻ rạo rực móc một tờ giấy từ trong ngực áo ra đưa cho Sở Hướng Thiên xem.

Trên mặt giấy hoa tiên chỉ vừa vặn to bằng lòng bàn tay được dùng lụa đỏ để buộc có viết hai hàng chữ cực nhỏ, Sở Hướng Thiên đang muốn nhìn cho kỹ, thì bị y giật về, nâng niu như bảo bối mà cất, nên chỉ kịp nhận biết đó là hai loại chữ khác nhau, một hàng là chữ quen thuộc của Chu Truyện Thanh, còn hàng còn lại thì không biết là của ai.

“Gì đấy?”

Chu Truyện Thanh đắc ý khoe khoang, “Ta làm thơ, ngươi đoán thử xem câu dưới ai viết?”

Nhìn cái điệu bộ ngu si của thằng bạn, Sở Hướng Thiên dùng đầu ngón chân cũng đoán được, “Phó tiểu thư?”

Chu Truyện Thanh gật đầu, quăng cho hắn ánh nhìn như đang khen ngợi coi như ngươi thông minh.

Trong hoa viên có một cây si già, tán lá trải rộng từ tiền viện ra tận sân sau, Phó Thư Nguyệt thường hay ngồi chơi dưới tàng cây này. Chu Truyện Thanh thích đứng từ xa xa để ngắm nàng, sau đó y quyết định làm thơ buộc lên mấy nhành cây.

Giấy hoa tiên xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng Phó Thư Nguyệt chưa một lần đáp lại, ngay lúc Chu Truyện Thanh sắp hết hi vọng thì y lại vô tình phát hiện một tờ khá khác thường, nó nhiều thêm một dòng.

Là chữ viết của Phó Thư Nguyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.