Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 28: Chương 28




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Thanh niên xiêm y lam lũ, gương mặt bẩn loạn dính đầy máu, tro bụi và máu khô lẫn lộn vào nhau, trông thực sự rất thê thảm.

Đám đông vốn đứng hóng hớt vội né cho xa, mà ánh mắt vẫn cứ hiếu kỳ nhìn người thanh niên nọ, suy đoán xem xem người ta đã chết hay chưa.

Người động thủ là thủ vệ cửa thành, ban nãy người đứng hóng hớt quá nhiều, thủ vệ ỷ tên ăn mày này không có ai giúp đỡ, nên mới muốn ra oai dọa dẫm cho khỏi bén mảng lại đây lê la nữa, nhưng không ngờ sức khỏe tên này lại yếu đến thế, mới đụng chút đã gục.

Thủ vệ vừa động thủ nuốt một ngụm nước bọt, dùng mũi chân đá đá thanh niên nọ khiến y thống khổ rên lên đau đớn, thấy thế gã mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc lại bắt đầu trở nên hung ác, “Không muốn chết thì mau đứng dậy, mày cứ nằm ra đấy cản đường rồi đừng trách quan gia không khách khí.”

“Đại Phúc, ngươi lại đỡ người nọ dậy đi.” Phó Điềm nhìn một màn trước mắt, không đành lòng xen vào, lãnh đạm nói với thủ vệ thành, “Lệ phí vào thành của y, ta giao.”

Nói rồi cậu lôi ra đúng số lệ phí dành cho năm người, không thừa cũng chẳng thiếu.

Thủ vệ là một tên mềm nắn rắn buông, nhìn chiếc xe ngựa đằng sau họ liền biết người này không dễ chọc, cười nịnh nhường đường.

Đại Phúc và phu xe khiêng thanh niên lên xe ngựa, đút cho y chút nước, chờ khi Phó Điềm lên xe, mọi người liền cùng nhau vào thành.

Do có đoạn nhạc đệm này, mọi người không trực tiếp ghé khách điếm mà rẽ qua y quán trước.

Đại phu nhìn người thanh niên quần áo rách rưới tựa ăn mày được khiêng xuống từ chiếc xe ngựa sa hoa, kinh ngạc nhìn Phó Điềm, nhưng không nói gì mà chỉ làm đúng trách nhiệm.

Sơ cứu vết thương, thoa thuốc băng bó cẩn thận, thừa dịp bệnh nhân chưa tỉnh, đại phu nhanh chóng bắt mạch cho y, kê đơn thuốc đưa cho Đại Phúc.

“Ngoại thương không có gì đáng lo ngại, chăm đổi thuốc với không để nhiễm nước là ổn, nhưng cơ thể cậu này kém lắm, phải điều trị từ từ mới mong tốt lên được.”

Câu này ông nói ra cũng tự thấy bất khả thi, dầu gì một người ăn mày như thế, cùng lắm là được họ thiện tâm nên cứu về thôi, chữa cho mấy vết thương ngoài da để bảo mệnh là tốt lắm rồi, ai đâu đi lo điều trị thân thể nữa, ông do dự nhưng rồi vẫn nói: “Trong thành có thiện đường, công tử nếu muốn có thể thu xếp cho cậu ta qua đấy ở.”

Phó Điềm cảm ơn ông, để đại phu đổi thuốc cho thanh niên, sau đó mới mang người từ y quán đến khách điếm.

Bởi vì người còn chưa tỉnh nên cậu để Đại Phúc ở lại tạm thời chăm sóc, Phó Điềm ăn sáng xong liền nghỉ ngơi một lát, sau đó kéo Sở Hướng Thiên ra ngoài đi dạo.

Có thể do địa điểm tọa trấn nên người ngoại thành đến đây cũng nhiều, thậm chí Hưng Đông quận còn sầm uất hơn cả Nam Minh quận, phố lớn ngõ nhỏ tập hợp đủ các loại hình buôn bán cùng không ít các trò biểu diễn xiếc và ảo thuật, mới mẻ vô cùng.

Đi trên phố, Phó Điềm tựa con thú nhỏ vui mừng khi được xuống núi, Sở Hướng Thiên mới lơ đi phát đã thấy cậu chạy mất tăm. Không thể không ép cậu nắm lấy tay mình kẻo lạc, chứ lỡ mất thật hắn biết khóc với ai.

Ven đường cũng có bày bán không ít các loại đồ ăn vặt. Phó Điềm cầm một phần bánh ngọt được bọc bằng giấy dầu, những thứ khác đưa Sở Hướng Thiên cầm, còn mình thì vừa ăn vừa đút cho Sở Hướng Thiên. Đợi khi hai người dạo xong nguyên con phố, bụng cũng đã no căng, hoàn toàn không còn chỗ mà ăn cơm tối.

Rầm rì không muốn về, đôi mắt Phó Điềm khẽ xoay chuyển, chợt nghe người qua đường bảo đến cầu duyên ở chùa Hoằng Nguyên rất linh, cậu quyết định lên đường: “Chúng ta cũng đi xem xem.”

Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ, lại không đành lòng từ chối trước đôi mắt mong chờ của tiểu thiếu gia, cam chịu bóp lấy thịt má cậu, theo chân cậu lên chùa.

Chùa Hoằng Nguyên nổi tiếng linh ứng gần xa, có không ít người dâng hương. Phó Điềm tràn đầy phấn khởi lôi kéo Sở Hướng Thiên đi xin xăm cầu duyên.

Quẻ xăm bằng trúc màu vàng sẫm, thoạt nhìn nó đã trải qua không ít năm tháng, Phó Điềm nhìn hai chữ “Thượng Thượng”, mắt cậu sáng lên.

“Chúng ta đi giải xăm thôi.”

Cách đó không xa có một vị tăng nhân đứng giải xăm, người nọ là một lão nhân để râu mép có mái tóc hoa râm, mặt mũi phúc hậu, người ông như toát lên một cỗ Phật khí.

Phó Điềm chìa cây xăm bằng trúc cho ông, ông chậm rãi đọc lại đoạn thơ trên quẻ xăm, ánh mắt dừng trên người Phó Điềm và Sở Hướng Thiên, lộ một nụ cười sáng tỏ.

“Thiên an nhân duyên bất ngẫu nhiên, tương phùng tương hợp hảo đoàn viên, nhĩ biên hưu thính nhàn ngôn ngữ, giai lão phu thê đáo bách niên.”

Tăng nhân nói: “Đã gặp nhau tức có hữu duyên, mong hai vị thí chủ hãy quý trọng đoạn nhân duyên này, đừng vì người không đâu mà để hỏng mất tình cảm đẹp.”

Phó Điềm sững sờ, “Đại sư, ngài…”

Tăng nhân chắp tay hành lễ vái chào, “Đoán xăm năm văn tiền một nhánh, không biết thí chủ đây còn điều gì muốn hỏi nữa không?”

Nuốt những lời muốn nói vào bụng, Phó Điềm móc một nén bạc bỏ vào hòm công đức, cũng chắp tay đáp lễ, “Đa tạ đại sư.”

Đến một chuyến, xin được lá xăm tốt nhất, Phó Điềm đương nhiên vui, nhảy chân sáo mà về khách điếm.

Đi được vài bước, Phó Điềm đột nhiên xoay người lại, nhìn Sở Hướng Thiên mà nở nụ cười xấu xa, “Mẹ em có cất một bộ trang sức hoàng kim nạm ngọc, bà ấy bảo là đợi sau này tặng cho con dâu tương lai, chờ khi nào về, em lấy tặng anh há.”

Lúc nói lời này, cậu cười toe toét lộ cả lúm đồng tiền, đáy mắt hắt ánh chiều hoàng hôn cùng bóng hình của Sở Hướng Thiên, lấp lánh như đang phát sáng.

“Được thôi.” Sở Hướng Thiên lại không phản ứng theo ý tiểu thiếu gia, thấy cậu đi lùi sắp đụng phải gốc cây ven đường, hắn kéo người ôm vào lòng, thì thầm vào lỗ tai cậu: “Vậy em tính khi nào sẽ cùng ta về đô đây? Vương phủ đã xây xong cả, chỉ còn chờ mỗi Vương phi vào ở.”

Đùa giỡn bất thành còn bị người ta trêu ngược, Phó Điềm nóng bừng mặt, đỏ từ mang tai đến tận cổ, né khỏi sự ràng buộc của hắn, sừng sộ giả vờ đứng đắn nói: “Đang giữa thanh thiên bạch nhật. Chú ý cử chỉ chút đi.” Đừng có suốt ngày dính nhơm nhớp với em.

Sở Hướng Thiên câu môi, dắt tay cậu, khẩu khí mang chút bất đắc dĩ lại vừa dung túng, “Mình về thôi.”

Phó Điềm rầm rì như không tình nguyện khi bị hắn dắt, nhưng đến cùng lại không giằng tay ra.

Trong quẻ xăm cũng đã nói, “Đừng để tâm những lời đàm tiếu của thiên hạ (nhĩ biên hưu thính nhàn ngôn ngữ)“, vậy nên, họ cần gì phải quan tâm đến ánh nhìn của người khác.

Lúc hai người về thì người thanh niên nọ cũng đã tỉnh, nhưng y còn rất yếu, Đại Phúc đang bưng bát thuốc cho y uống.

Đoán chừng y đã nghe được từ miệng Đại Phúc là ai đã cứu mình, nên khi thấy họ vào, người thanh niên vốn đang uống thuốc vội giãy dụa muốn ngồi dậy, liên tục ho khan vài tiếng, cố lấy lại hơi chắp tay nói: “Đa tạ Phó công tử.”

Thoạt nhìn từ cử chỉ đến cách ăn nói của y không hề giống một tên ăn mày, trái lại càng ra dáng thư sinh hơn. Phó Điềm đánh giá y, nếu không phải do trên mặt có vết thương, trên đầu còn quấn băng gạc, thì chắc gương mặt y cũng được xếp vào hàng thanh tú chứ không đến nỗi.

Cậu nhớ lại trò khôi hài ở cửa thành, nhiều chuyện hỏi một câu, “Quý danh của công tử là gì? Ban sáng ở cửa thành nghe ngươi nói có người nhà ở đây mà, nếu không ngại, ta có thể gọi người đi truyền tin giúp cho.”

Đôi mắt người thanh niên lập tức sáng bừng lên, vội vã nói: “Tại hạ họ Nhiêu, Nhiêu Khứ Niệm, xuất thân từ Nhiêu gia của huyện Khúc Lâm, Nhiêu phủ bên khu Đông Tam, phiền ngài giúp cho, đảm bảo sẽ có hậu tạ.”

Y nói quá nhanh, nên khi vừa dứt lời, liền ho khan liên tục, ho đến đỏ bừng mặt.

Nhiêu gia… Phó Điềm và Sở Hướng Thiên liếc mắt nhìn nhau, một trong những mảnh đất bọn họ vừa ý, đúng có một mảnh thuộc quyền sở hữu của Nhiêu gia, không ngờ mới tới đây đã gặp ngay người nhà Nhiêu gia.

Cơ mà đây không phải lúc để bàn đến chuyện ấy, dù gì người ta còn đang là bệnh nhân. Phó Điềm nhanh chóng viết hộ y một lá phong thư để báo tin, sau đó giao cho phu xe đưa đến Nhiêu gia.

Vốn tưởng chờ hồi âm chắc cũng lâu đây, ai ngờ phu xe vừa đi mới nửa khắc đã mang theo cả người Nhiêu gia về.

Người đến cũng là một thanh niên tuổi không lớn lắm, mặc một thân cẩm bào màu lam đậm, cao gần bằng Sở Hướng Thiên, nhưng mà gầy hơn hẳn. Hai gò má hóp lại, trông hốc hác tiều tụy vô cùng. Phó Điềm nhìn mà thấy hắn thoi thóp chẳng khác gì cái vị đang nằm trên giường bệnh.

Người nọ vừa vào cửa đã dán chặt mắt lên người nằm trên giường, ngơ ngác đứng chết trân ở cửa. Phó Điềm chắp tay chào hỏi cũng chẳng thấy hắn có phản ứng gì, chỉ sững sờ đứng đó. Lát sau, hốc mắt hắn bỗng nhiên đỏ lên, cẩn thận từng li từng tí một bước lại bên giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy người thanh niên đang ngủ, run giọng nói: “Biểu ca, huynh không chết… Huynh không chết…”

Người trên giường ngủ không sâu, y mơ màng tỉnh giấc, bắt gặp ngay người mà y khó đối mặt nhất, nhưng khi nhìn bộ dạng hắn, y lại muốn khóc, nhớ lúc mình rời nhà đi tính đến nay cũng đã hơn hai tháng trời, chắc hắn phải lo dữ lắm, nghĩ vậy, y cố nở một nụ cười trấn an, vỗ về lên lưng hắn.

“Đệ đưa huynh về nhà.” Sự thất thố của thanh niên nọ biến mất tăm. Hắn đứng thẳng người dậy, thu liễm cảm xúc, quay người nói với Phó Điềm: “Đa tạ công tử có ân cứu mạng, biểu ca nay thân thể không khỏe, ta phải đưa y về an dưỡng. Nếu hai vị không chê, kính xin công tử đến ở tại Nhiêu gia, đợi khi ta dàn xếp xong cho biểu ca, sẽ bái tạ ân cứu mạng của công tử.”

Phó Điềm vốn nhìn trúng đất Nhiêu gia, nghe vậy đương nhiên phải đồng ý.

Thấy cậu đồng ý, người thanh niên nọ, đồng thời là Liễu Thanh, để quản gia lại chiêu đãi mọi người, còn mình thì cẩn thận ôm Nhiêu Khứ Niệm đang suy yếu rời đi.

Nhiêu quản gia thấy ánh mắt hiếu kỳ của Phó Điềm, lên tiếng giải thích: “Gần hai tháng trước, Niệm thiếu gia và Thanh thiếu gia có cãi nhau, nên ngài ấy mới quyết định ra ngoài giải sầu, không ngờ giữa đường lại gặp phải đạo tặc, chỉ sót mỗi một hạ nhân trốn về được, nói Niệm thiếu gia đã… xảy ra chuyện.”

“Lão gia tức giận công tâm mà ngã bệnh, Thanh thiếu gia cũng tự trách không thôi, cho nên hôm nay thấy Niệm thiếu gia đã trở về, ngài ấy mới trở nên thất thố đến thế, kính xin Phó công tử bỏ qua cho.”

Phó Điềm lắc đầu tỏ ý không sao đâu, người thân vốn tưởng đã mất thực ra vẫn còn sống, thất thố một chút vẫn thông cảm được.

Lão quản gia ngồi trò chuyện cùng cậu, tiện thể nói không ít chuyện liên quan đến Hưng Đông quận, đợi khi Đại Phúc thu thập hành lý xong, mọi người liền theo quản gia cùng nhau đến Nhiêu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.