Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry

Chương 33




Đúng như Thốc Ly mong muốn, hắn ngất đi. Sau khi hưởng thụ xong sự ngọt ngào của tiểu bổn qua, ý thức của hắn dần dần tan rã, rồi từ từ ngã xuống.

Thụy Thụy từ trong nụ hôn mãnh liệt đến độ hoa đầu chóng mặt mà tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức cũng hồng lên giống như đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.

Làm sao bây giờ? Nàng không có tiền đồ lại làm cho Thốc Ly hôn đến ngất đi! Hơn nữa lần này có lẽ hắn sẽ hôn mê thật lâu.

Ôm Thốc Ly vừa ngăn cổ họng bật ra tiếng khóc, Thụy Thụy đột nhiên nhớ đến Mộc Dương. Đúng vậy, Mộc Dương cho nàng thần đan chữa trị cho Thốc Ly, nghĩ đến đây nàng mừng rỡ đến thiếu chút nữa nhảy lên.

Một thân Thụy Thụy đầy mô hôi mới có thể chuyển Thốc Ly lên giường, thở hổn ha hổn hển vội vàng lấy thần đan đút cho Thốc Ly ăn, dựa sát vào bên người hắn, ánh mắt vẫn không nhúc nhích mà theo dõi hắn.

Không hề động tĩnh.

Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ gương mặt tuấn mỹ của hắn, giọng nói mềm mại gọi hắn, "Thốc Ly? Thốc Ly?"

Đầu ngón tay giấu trong tay áo của Thốc Ly giật giật, mi tâm cũng nhíu nhíu lại, tất cả vẻ mặt đó cũng biến mất rất nhanh, nhanh đến độ làm cho Thụy Thụy không kịp bắt giữ.

Có lẽ hiệu quả của thuốc cũng cần một thời mới có thể phát huy, Thụy Thụy nghĩ như vậy. Nhưng lần trước sau khi Mộc Dương đút thuốc xong, hắn rõ ràng tỉnh lại rất nhanh nha.

Vầng thái dương đã ngả về tây, ngày đã chuyển sang đêm, Thụy Thụy nhìn sắc trời, nhớ tới đại sư huynh ở quán trọ, lầm bầm lầu bầu: "Làm sao bây giờ a? Đại sư huynh bọn họ sáng mai thì đi rồi."

Đôi mắt của Thốc Ly mở ra rồi lại nhắm ngay.

Lúc này Thụy Thụy đang rất bối rối, một mặt nàng muốn cùng đại sư huynh trở về Nga Sơn một chuyến, mặt khác lại lo lắng cho Thốc Ly đang mê man, hai loại cảm xúc này đang đánh nhau ở trong đầu nàng.

Nhưng mà Mộc Dương đã nói ăn thuốc này Thốc Ly sẽ không có việc gì, nàng tin tưởng Mộc Dương. Thốc Ly sẽ tỉnh, mà đại sư huynh đi rồi nàng sẽ không đuổi kịp, cho nên nàng cắn răng một cái, vỗ vỗ ngực hắn, "Thốc Ly ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong này, qua vài ngày ta sẽ trở lại."

Nghe vậy, sắc mặt Thốc Ly rất trầm, rất trầm.

Buông Thốc Ly ra, Thụy Thụy sắp xếp cho hắn thật tốt, lưu luyến tiếp tục lải nhải, "Ngươi nhất định phải ở chỗ này chờ ta, ta sẽ trở về rất nhanh."

Trong lúc này, trên mặt Thốc Ly giống như tích kết một tầng băng sương.

Bước chân chậm chạp như ốc sên, Thụy Thụy bước từng bước, vừa quay đầu lại, nàng bỗng nhiên bắt đầu suy nghĩ miên man: vạn nhất Thốc Ly vẫn chưa tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Vạn nhất có yêu quái đến đánh lén thì làm sao bây giờ?

Trong phòng kia, bàn tay trong tay áo của Thốc Ly đã nắm chặt.

Thụy Thụy lùi bước, đi đến ngoài cửa, bước chân dường như gấp rút, ánh mắt cũng giằng co dừng lại trên người của Thốc Ly. Hai ý tưởng còn đang đánh nhau ở trong đầu, đánh cho nàng cũng nhanh chóng choáng váng.

Tay không ngừng vặn xoắn góc áo, cuối cùng nàng thở dài, lại chạy về, "Vẫn còn rất lo lắng, chờ ngươi tỉnh rồi mới đi vậy."

Bàn tay đang nắm chặt trong tay áo cũng dãn mở ra, nếu không phải trời tối đen, Thụy Thụy cũng có thể nhìn thấy khóe miệng của hắn cong lên mỉm cười như mới trút đi gánh nặng.

Ôm Thốc Ly, ý thức của Thụy Thụy cũng nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ say. Thốc Ly đang mê man mở mắt ra, ôm nàng thật chặt, kéo chăn lên đắp cho cả hai người.

Sau khi ăn thuốc, quả thật hắn tỉnh dậy rất nhanh, nhưng mà không mở mắt mà lại giả vờ bất tỉnh. Nếu hắn không hôn mê, trong lòng tiểu bổn qua này khẳng định đã muốn đi rồi.

Nàng chính là tiểu bổn qua, tâm kế và mưu kế phức tạp không có hiệu quả đối với nàng, cũng không bằng dùng biện pháp đơn giản như vậy.

Hôn đỉnh đầu của nàng, Thốc Ly cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

...

Sáng sớm, bên trong căn nhà gỗ nổi lên một trận gà bay chó sủa, bởi vì sau khi Thụy Thụy thức dậy thì phát hiện Thốc Ly vẫn chưa tỉnh lại, lập tức gấp đến độ giậm chân.

Chẳng lẽ là thuốc của Mộc Dương có vấn đề?

Vội vàng lao nhanh ra ngoài, Thụy Thụy chạy thẳng ra bờ sông gọi người, "Mộc Dương, Mộc Dương! Ngươi mau tới đây!" Nàng cũng không biết phải đi đâu để tìm Mộc Dương, nhưng hai lần trước Mộc Dương đều xuất hiện ở cạnh bờ sông, nàng cứ theo bản năng mà chạy đến bờ sông kêu gọi.

Thật thần kỳ, Mộc Dương thật sự nghe được tiếng gọi của nàng mà hiện thân."Thụy Thụy, làm sao vậy?"

Thụy Thụy gấp đến độ nói chuyện cũng lắp bắp , "Thốc, Thốc Ly, hắn, hắn lại hôn mê."

Mộc Dương nở nụ cười, "Thuốc đâu?"

Thụy Thụy khóc lóc, "Hình như không hiệu quả."

"Làm sao có thể như vậy?" Mộc Dương cảm thấy kỳ quái, theo Thụy Thụy vào nhà gỗ, bắt mạch cho Thốc Ly, sau khi kiểm tra xong thì giật mình, nhịn không được lấy tay áo che giấu nụ cười.

"Mộc Dương ngươi còn cười?" Thụy Thụy rất vội, ôm Thốc Ly gào khan, "Thốc Ly của ta!"

Mộc Dương úp úp mở mở mỉm cười tìm cớ, "Có lẽ là lần này vốn phải choáng váng nửa tháng, thời gian hôn mê sẽ dài hơn so với trước, cho nên sẽ tỉnh lại trễ hơn một chút. Thụy Thụy ngươi đừng vội, hắn sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi."

Mộc Dương không biết Thốc Ly đang giở trò gì, nhưng nhận ra hắn đang giả vờ bất tỉnh, dứt khoát phối hợp diễn trò với hắn.

Thụy Thụy gật đầu nhưng có cái hiểu có cái không, biểu hiện cực kỳ ủy khuất, lại bổ nhào lên người Thốc Ly, đấm vào ngực hắn, "Mau tỉnh lại!"

Thiếu chút nữa Thốc Ly đã bị nàng đánh đến nhịn không được mà tỉnh lại.

Buổi sáng, vào giờ Tỵ, Thốc Ly tính toán là Trang Thanh Thần đã xuất phát từ sớm rồi, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.

Mắt của Thụy Thụy không hề chớp mà canh giữ bên cạnh hắn, khi nhìn thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt ánh lên sắc đỏ , "Cuối cùng ngươi đã tỉnh."

Vừa tìm người vừa giơ chân lại vừa đấm hắn, sau khi trải qua nhiều động tác mạo hiểm như vậy búi tóc thiếu niên của Thụy Thụy lệch đi, Thốc Ly vò vò tóc của nàng, khẽ cười nhạt.

Bước xuống giường, Mộc Dương đứng ở một bên nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn. Ánh mắt hai người nhìn nhau, hiểu lòng nhau không cần nói thành lời.

Sau khi Thụy Thụy chạy tới quán trọ Bạch Gia, quả nhiên phát hiện mấy người Trang Thanh Thần đã rời đi. Đấm ngực, giậm chân một hồi lâu, nàng đành phải từ bỏ.

Việc này cứ bị Thốc Ly lừa gạt như vậy mà trôi qua.

Nhưng mà Thốc Ly nhanh chóng phát hiện Thụy Thụy khác thường: sau này, nàng chủ động quấn quít lấy hắn muốn hắn dạy pháp thuật cho nàng.

Đây quả nhiên là chuyện lạ. Thốc Ly hỏi nàng nguyên nhân, nàng ấp úng thần thần bí bí như thế nào cũng không chịu nói ra, vẻ mặt lại quỷ dị. Nhưng mà đây là chuyện tốt, luyện tập càng nhiều càng cao thâm, thể chất và năng lực tự bảo vệ mình của nàng càng mạnh.

Nội lực linh thú ở trong cơ thể nàng không phát huy ra mới gọi là lãng phí.

Trong rừng cây, trong làn gió mát, Thụy Thụy đang cố gắng luyện công. Khiến đại thụ thay đổi vị trí, hái lá cây làm lợi khí, một quyền bổ đại thụ cũng không phải nói chơi. Có nội lực mạnh mẽ, vô hình trung làm cho thể năng cùng tài nghệ của nàng đột nhiên tăng mạnh, thân thể nho nhỏ đã có được năng lượng vô hạn.

Thấy những giọt mồ hôi trên trán nàng, Thốc Ly kéo nàng qua, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, "Như thế nào lại vội vã luyện pháp thuật như vậy?"

Nghe hắn hỏi vậy, Thụy Thụy lấy tay che mặt.

Nhìn dáng vẻ lén lút của nàng, Thốc Ly buồn cười, kéo tay nàng xuống, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Thụy Thụy ngẩng cằm, "Không nói cho ngươi nghe."

Thốc Ly nheo mắt lại, "Nàng còn có bí mật?" Biểu hiện trên nét mặt của hắn rất trầm trọng.

Kỳ thật Thụy Thụy đang bị kích thích. Tuy rằng con người Mộc Dương rất tốt rất tốt, nàng rất thích Mộc Dương, nhưng dù sao Thốc Ly cũng là của nàng mà, không thể mỗi lần hồn mê thì tìm Mộc Dương để chữa trị.

Hơn nữa cảm giác hôn Thốc Ly cũng rất tuyệt, bọn họ còn có thể hôn ... Thụy Thụy véo lỗ tai của mình, mắc cỡ chết người .

Nói ngắn gọn một câu, nàng muốn luyện pháp thuật, nàng cảm thấy sau khi có pháp thuật mạnh mẽ nàng có thể luyện tiên đan để chữa khỏi chứng ngất của Thốc Ly, sau này tha hồ hôn nhau cũng không cần băn khoăn ... Thụy Thụy véo mặt mình, cảm thấy mình đang có ý nghĩ xấu xa.

Thốc Ly nhìn thấy nàng một hồi thì véo lỗ tai, một hồi lại véo mặt, nhất thời cũng không đoán ra lòng dạ nữ nhân của nàng, chỉ là có chút nghi hoặc.

Nhưng mà chuyện tình cờ gặp Trang Thanh Thần lần này khiến cho hắn cảm thấy, hắn nên giáo hóa thật tốt tiểu bổn qua này, ít nhất làm cho nàng hiểu được nàng là nữ nhân, làm cho nàng dần dần nảy sinh thứ tình cảm của nữ nhân đối nam nhân chỉ dành riêng cho hắn.

Bắt đầu từ nhận biết sự khác biệt về thân thể giữa nam và nữ đi...

Con đường này bọn họ đã rất quen thuộc, từ trong thành ra ngoài nông thôn nhất định phải đi qua con đường này. Phong cảnh trong tiết xuân ấm áp làm cho lòng người thoải mái nhất, trong khung cảnh mùa xuân như tranh vẽ, hai người chậm rãi đi trên đường.

Mỗi lần từ trong thành về, trên người Thụy Thụy treo đầy vật nhỏ, vô cùng giống dáng vẻ của người hầu, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng ở trong thế giới Nga Sơn nhỏ hẹp, cho nên thứ gì bên ngoài cũng có sức hấp dẫn lớn đối với nàng, một cây kim, một sợi chỉ cũng tựa như vật gì đó rất thú vị.

Hơn nữa nàng vừa tìm được đầu bếp để học tay nghề, tâm tình rất vui vẻ, hoàn toàn biểu hiện qua từng bước nhảy của nàng.

Đồ vật treo trên người rất nhiều, nhảy một bước, làm cho bức tranh lộ ra, rơi xuống đất; nhảy bước nữa, một hộp son trộm mua rơi xuống. Nàng có tật giật mình, vội nhặt hộp son lên cất kỹ, nhìn Thốc Ly với trạng thái vô cùng cảnh giác.

Nếu để cho Thốc Ly phát hiện nàng lét lút cất giữ đồ vật của cô nương, nàng sẽ rất mất mặt, nếu hắn dám chê cười nàng, nàng nhất định nhảy lên người hắn, véo hắn, làm hắn bẹp dí.

Cũng may Thốc Ly chỉ liếc nhìn nàng một cái, không có biểu hiện mỉa mai gì quá đáng, ngược lại cúi người nhặt bức tranh chữ lên, lại đón lấy một bức tranh khác sắp rơi khỏi người nàng.

Oa, hắn đang cầm đồ đạc giúp nàng... Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay!

Thụy Thụy giả làm hảo hán, "Không có việc gì, một mình ta cầm cũng được rồi." Nàng cũng đã có thói quen này rồi.

Thốc Ly lại gỡ một số vật phẩm trên người nàng xuống, cầm chúng trong tay mình. Trước kia có thể nhìn nàng treo đầy bao lớn bao nhỏ cho dù thắt lưng nàng có cong xuống cũng thờ ơ, nhưng bây giờ thì làm không được, tình cảm và tấm lòng của hắn dành cho nàng cũng từ từ thay đổi.

Thấy Thốc Ly gánh vách rất nhiều đồ vật cho mình, Thụy Thụy rất cảm động, lấy một bức họa đã được đánh dấu ra, mở bức họa, "Xem, cho ngươi bức họa mỹ nữ, ta đủ nghĩa khí chưa? Treo lên bức tường trong phòng ngươi đi."

Nữ tử trong bức tranh có đôi mắt sáng dáng vẻ lương thiện, thướt tha, thật là mỹ nữ, Thốc Ly nhanh chóng khép bức tranh lại, "Mua khi nào vậy ?"

"Vừa rồi, vụng trộm đi mua ." Ha ha.

Thốc Ly ném xuống đất, sau đó kéo nàng đi phía trước, "Ta không cần." Mỗi ngày có thể thấy nàng là đủ rồi.

Thụy Thụy vẫn nhìn về phía sau, "Ném xuống đất thì rất đáng tiếc, ngươi thật sự không cần sao? Ta còn thấy có sư huynh vụng trộm cất giấu mấy bức họa này đó."

"Ta không có hứng thú." Thốc Ly suy nghĩ lại một chút, lại hỏi: "Đại sư huynh của nàng cũng như vậy?"

Thụy Thụy lắc đầu, chớp mắt, "Không có, có lần ta thừa dịp lúc Thanh Mộc sư huynh tắm rửa, cầm bức tranh của huynh ấy đưa cho đại sư huynh, đại sư huynh cũng ném nó xuống đất giống như ngươi vậy, huynh ấy còn nói ta còn đẹp hơn các nàng ấy nhiều."

Là nam nhân đương nhiêu hiểu được tâm tư của nam nhân, Thốc Ly hừ nhẹ một tiếng, xoay người ôm lấy nàng ngồi xuống một khúc gỗ bên cạnh, nâng mắt hỏi nàng: "Vậy nàng có nghĩ đến vì sao đại sư huynh của nàng lại so sánh nàng với các nàng ấy không?"

Cho tới bây giờ, Thụy Thụy vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, "Không có gì a, đại sư huynh nói rằng ta rất đẹp." Nàng là soái ca đứng thứ hai ở Nga Sơn mà, hạng nhất thì tặng cho đại sư huynh.

Thốc Ly dụ dỗ nàng suy nghĩ tiếp, "Nàng không thấy kỳ quái sao? Nàng là một nam nhân, vì sao hắn lại so sánh nét đẹp của nàng với những cô nương."

Nghe nói như thế, biểu tình của Thụy Thụy bỗng nhiên nghiêm túc, tiếp theo tay đang chống cằm đã đưa lên mặt, "Ta là thật sự rất tuấn tú! Đại sư huynh không nói dối!"

Thốc Ly day day mi tâm, hắn nên sớm biết để khai thông phương diện này sẽ gặp nhiều chướng ngại, tầm mắt trải về phương xa, nhìn thấy phía trước có một đôi vợ chồng tuổi trẻ đang đi tới. Trượng phu cao lớn, thê tử yêu kiều nhỏ nhắn, tựa hồ còn đang mang thai. Thốc Ly chỉ tay về phía bọn họ, "Nàng cảm thấy nàng giống người nào trong hai người bọn họ?"

Thụy Thụy kiễng chân nhìn lên, "Đương nhiên là nam nhân bên trái kia, ta cũng là nam nhân, cách ăn mặc của chúng ta cũng không khác biệt lắm."

Thốc Ly im lặng. Lúc mới quen biết, hắn đã từng hỏi nàng vấn đề này rồi, nàng bị Trang Thanh Thần dẫn hướng sai, chỉ biết phân biệt nam nữ qua vẻ bề ngoài. Việc này quả nhiên khó giải quyết.

Thụy Thụy buồn bực, "Thốc Ly, hôm nay ngươi rất kỳ quái." Coi rẻ mị lực mỹ nam tử của nàng thì cũng thôi đi, còn cố gắng hỏi mấy vấn đề quái lạ nữa.

Thốc Ly đành phải lắc đầu, "Không có việc gì."

Vợ chồng đi qua, cười cười nói nói, nhìn qua đã thấy vô cùng đầm ấm, thê tử không ngừng vỗ về cái bụng to, niềm hạnh phúc hiện ra rõ ràng. Ở phía sau Thụy Thụy đang chảy nước miếng, "Có nương tử thật hạnh phúc."

Ánh mắt Thốc Ly hướng về phía cái bụng to của nàng kia, lại quay sang nhìn bụng của Thụy Thụy.

Nếu trong bụng tiểu bổn qua này có tiểu tiểu bổn qua hình như cũng không tệ...

Ý niệm vừa dâng lên, xuân phong thổi qua làm ấm người.

...

Tư tưởng là đàn ông của tiểu bổn qua ăn sâu bén rễ cực kỳ, chịu sự giáo hóa của Nga Sơn rất sâu đậm, tín nhiệm đối với Trang Thanh Thần lại càng kiên định vô cùng, nếu như làm cho nàng hiểu được nàng chính là nữ nhân, cũng có nghĩa là sư phụ cùng đại sư huynh của nàng luôn luôn lừa gạt nàng nhiều năm như vậy.

Chuyện này nhất định là một đả kích rất lớn đối với nàng.

Thốc Ly luôn do dự lo lắng vấn đề này, tính toán dùng phương pháp tốt nhất để giúp nàng bình tâm.

Mà cuộc sống đảo lộn rối loạn của nàng quả thật nên thay đổi, nàng không thể nào vĩnh viễn rối loạn như vậy.

Hắn đang từ từ tìm kiếm cánh cửa để đột phá.

Âm thanh kinh hỉ từ phòng bếp truyền đến, "Ha ha ha, rốt cục ta đã thành công ."

Trong thời gian cực ngắn, Thụy Thụy đã cầm hai đĩa đồ chay mà mình mới làm chạy ra ngoài nhanh như gió lốc, vui sướng đến độ không chú ý tới bậc cửa, vấp ngã vào trong, đĩa đồ ăn cũng bay lên, "Oa!"

Thốc Ly nhanh tay lẹ mắt xoay người một cái đón được đĩa đồ ăn, đặt lên bàn. Từ khi đi cùng tiểu bổn qua này thì ở đâu cũng có chuyện bất ngờ, hắn phải khắc phục hậu quả.

Thụy Thụy ngã một cái, mặt bám đầy bụi, sau khi nhìn thấy "kiệt tác" của mình bình yên vô sự thì nở nụ cười, vô cùng hứng thú mà khoe khoang, "Gia thật sự là thiên tài, học một lần đã biết."

Thốc Ly nhìn trên bàn. Hai đĩa đồ ăn xanh tươi mơn mởn giống như khuôn, thoạt nhìn tựa hồ hương vị cũng còn có thể ăn được.

Mặt mày Thụy Thụy tràn đầy tươi cười, "Gia thật sự là quá tuyệt vời."

Đối với hành vi tự biên tự diễn của nàng, Thốc Ly cũng sớm thành thói quen, khóe miệng giật giật chưa đánh giá gì. Thụy Thụy vui rạo rực cầm bát đũa xới cơm ăn, vừa ăn vừa say sưa, "Ăn quá ngon !"

Đồ ăn của mình làm đương nhiên là ngon rồi.

Thốc Ly bỗng nhiên cảm giác mình hình như cũng có cảm giác đói, thật không bình thường , chắc là bị ảnh hưởng bởi sự thèm ăn của nàng.

Theo lệ thường, Thụy Thụy vẫn dụ dỗ hắn một chút, gắp đồ ăn đưa tới miệng hắn, "A ~ há miệng nào."

Thốc Ly cũng quen với việc mèo khen mèo dài đuôi của nàng, nhìn nàng một hồi. Thụy Thụy than thở, "Thật không biết ngươi làm cái gì? Lâu như vậy cũng không thấy ngươi ăn, thần tiên cũng không cần ăn sao?"

Kỳ quái, bị nàng thúc giục, Thốc Ly cảm giác cơn đói càng rõ, hay là thân thể của hắn đang từ từ chuyển biến giống như người thường? Lần đầu tiên há miệng, hắn ăn thức ăn nàng đưa đến. Màu sắc món rau rất tươi mới, quả thật nàng cũng có chút thiên phú, hương vị thế nhưng cũng không tệ.

Thụy Thụy vốn định thu tay lại như thường ngày, nào ngờ phát hiện Thốc Ly ăn, nhất thời giống như phát hiện ra bí mật gì kinh thiên lắm, "Cuối cùng ngươi chịu ăn rồi! Để ta đi xới cơm cho ngươi."

Lon ta lon ton chạy về phòng bếp lấy một bộ bát đũa xới thêm cơm rồi trở lại, nàng cười hì hì vừa bới cơm vừa trộm ngắm Thốc Ly.

Thốc Ly do dự, thật sự động đến đôi đũa.

Thụy Thụy cười đến thiếu chút nữa bị sặc. Lần đầu tiên nàng xuống phòng bếp, lần đầu tiên Thốc Ly ăn thức ăn, hôm nay thật sự là ngày lành.

"Lần sau ta lại đi học làm điểm tâm, sau này làm cho ngươi ăn." Đương nhiên cũng không thể thiếu phần của nàng.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của nàng, Thốc Ly nhẹ nhàng gật đầu, "Không được làm cho người khác ăn."

Thụy Thụy ăn nhiều đến độ hai má phồng lên, nửa hiểu nửa không mà cười, "Đã biết." Thốc Ly có thể ăn thức ăn, nàng lại có thêm động lực để làm cơm, làm điểm tâm.

Thật sự thì Thốc Ly ăn rất ít, gắp vài ba miếng thì đặt đũa xuống. Thụy Thụy còn đang híp mắt cười trộm, cực kỳ giống cô vợ nhỏ được phu quân khen ngợi.

Cuộc sống bình yên của nhân loại, tựa hồ thật sự không tệ chút nào... Đây là cảm giác chân thật nhất của Thốc Ly bây giờ.

Nhưng mà lần đầu tiên hắn ăn thức ăn, cảm thấy thân thể có hiện tượng bài xích, sau khi tắm xong, nằm trên giường thì ngực có chút khó chịu, làm cho hắn ngủ không được.

Ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây che mờ, màn đêm một màu đen tuyền, Thụy Thụy bên cạnh bỗng nhiên lặng lẽ đứng lên. Thốc Ly mở mắt thấy nàng rời khỏi phòng, nhất thời đoán không ra nàng muốn làm cái gì, liền cũng đứng dậy đi theo.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân xoay người vào phòng bên cạnh, châm một ngọn đèn, ngồi trước gương đồng, nhìn trộm cười trộm, lấy hộp son và một bao giấy nhỏ ra, "Rốt cục đợi được Thốc Ly ngủ rồi."

Cô nương đều thích chưng diện, huống chi bên trong con người nàng vẫn có tâm tính của cô nương, thấy son phấn đương nhiên động lòng. Nhưng nàng không biết cách dùng, lấy ngón tay chấm vào rồi bôi lên mặt, nhất thời biến thành két hát, mặt dày một lớp phấn, giống như dáng vẻ giả nữ để bắt yêu lúc trước, không khác gì nữ quỷ.

Thốc Ly nhịn không được khẽ cười ra tiếng.

Tiếng cười này đã dọa Thụy Thụy, lập tức nhe răng cười càng giống nữ quỷ hơn, nhưng lại là một nữ quỷ đang tức giận, "Không được tiến vào!" Rất đáng giận.

Thốc Ly vẫn bình thản bước vào như cũ. Dưới ngọn đèn mông lung hắn càng đẹp hơn, nhưng mà vẫn mang theo chút tà khí và ý xấu.

Thụy Thụy nắm chặt tay đối diện với hắn, cuối cùng ‘bùm’ vùi mặt vào trong chậu nước, lau mặt lung tung hủy diệt chứng cớ.

Ngay lúc Thốc Ly sợ nàng vùi đầu trong nước quá lâu sẽ khó chịu, muốn kéo nàng ra, nàng phẫn uất ngẩng đầu, trên gương mặt đầy những giọt nước. Những giọt nước này từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất, giống như giọng mắng đầy ấm ức dành cho hắn.

"Không được nói chuyện này ra bên ngoài!"

"Nửa đêm nàng không chịu ngủ mà ở đây làm chuyện này?" Thốc Ly tùy ý ngắm nhìn hộp son trên bàn trang điểm, cố ý ám chỉ.

Thụy Thụy vội vàng giấu hộp son đi, trừng mắt, "Ngươi không biết xấu hổ, nhìn lén ta."

Cái này gọi là không biết xấu hổ? Vậy chuyện bên hồ ngày hôm trước thì tính là gì? Mái tóc dài của nàng xỏa xuống, dưới ánh đèn, tất cả đường nét cũng rất nhu hòa, trung y thuần trắng thật trong trắng thuần khiết, quần áo vừa vặn sát vào da thịt làm hiện lên những đường cong hoàn mỹ; gương mặt được lau qua loa đã sạch sẽ còn có chút đỏ ửng, da thịt không tỳ vết, thỉnh thoảng có vài giọt nước chảy xuống, lăn về hướng cổ, vào trong áo...

Cả người của Thốc Ly trở nên căng thẳng, cúi người xuống mà hôn lên môi nàng.

Một nụ hôn này làm cho sự tức giận của Thụy Thụy tan biến đi không ít, nhưng mà nàng vẫn xoay mặt sang bên trái, "Hừ." Lòng tự trọng của nàng đã bị sỉ nhục.

Thốc Ly đang suy nghĩ. Mặc dù tiểu bổn qua này một mực chắc chắn mình là đàn ông, trong lời nói cũng cực kỳ bảo vệ thân phận nam nhi của nàng, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, trong tiềm thức nàng vẫn thích những thứ mà các cô nương đều thích.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu hắn muốn cho nàng hiểu được thân phận nữ nhân của nàng, vậy không bằng đêm nay.

Chỉ trong một ý nghĩ, hắn tiến lên ôm lấy Thụy Thụy trở về phòng. Thụy Thụy ôm hắn, mặt quay sang bên phải, dùng lỗ tai miệt thị hắn.

Trở lại trên giường Thụy Thụy ôm tấm chăn chuẩn bị ngủ khò khò, Thốc Ly lại không lên giường, nàng quay đầu, thấy Thốc Ly chậm rãi cởi áo, lộ ra thân hình rắn chắc.

Nuốt nuốt nước miếng, nàng lại hắng giọng, "Ngươi không ngủ thì ta ngủ trước."

Ném áo xuống, Thốc Ly nghiêng người đè lên nàng. Hai thân thể chạm vào nhau, Thụy Thụy tựa như bị đốt nóng, nói chuyện cũng không có thứ tự , "Ngươi ngươi, ngươi định làm gì?"

"Ta có lời muốn hỏi nàng." Nhận thức sự khác biệt của thân thể nam nữ chính thức bắt đầu.

Thụy Thụy nhỏ giọng trả lời, "Ngươi nói đi."

Tay đặt ở hai bên người nàng, hắn làm cho nàng có thể thấy hắn rõ ràng, "Cảm thấy thân thể của ta và nàng có gì không giống nhau?"

Nửa người của hắn đặt trên người nàng, nàng có thể thấy rất rõ ràng thân trên của hắn. Hắn thật rắn chắc, thắt lưng rộng gầy, còn có cơ bụng, Thụy Thụy rất muốn tự mình sờ lên, rất muốn sờ... Nàng lập tức dời mặt đi, giọng nói còn nhỏ hơn so với tiếng muỗi kêu, "Ta thừa nhận, ngươi cao hơn ta một chút, cường tráng hơn ta một chút."

Tiểu bổn qua này thật sự là, hắn cũng không phải so sánh ai cường tráng hơn ai... Thốc Ly xoay mặt nàng lại, "Nhìn rõ ràng một chút."

Thân thể hắn rất nóng, dán lên người nàng thiếu chút nữa làm cho nàng không thể hô hấp, "Ta nhìn, rất rõ ràng, ."

Nóng, nóng...

Đại khái còn chưa đủ trực quan, Thốc Ly cởi bỏ áo của nàng. Bộc lộ tương đối, không khí nhất thời tràn ngập sự ái muội.

Hô hấp của Thốc Ly cũng bắt đầu dồn dập hẳn, "Nhìn ra sự khác biệt không?"

Mặt Thụy Thụy đỏ bừng, nhìn tới nhìn lui rồi lắc đầu. Thốc Ly dứt khoát để nàng chạm vào ngực hắn, để cho nàng cảm giác da cơ vùng ngực của bọn họ không giống nhau.

Ngón tay dài, nhỏ, trắng như ngọc mơn trớn ngực hắn, chắc chắn càng thêm dẫn dắt người ta suy nghĩ xa hơn, Bắt đầu cảm thấy đây cũng không phải là ý kiến hay...

"Phát hiện sự khác biệt chưa?" Thanh âm khàn khàn cực độ.

Thụy Thụy hơi méo miệng, trong miệng phun ra lời nói làm cho người ta hộc máu, "Hình như ta trắng hơn ngươi một chút."

Nàng quả thật rất trắng, suy nghĩ của Thốc Ly lập tức tan rã, lực chú ý toàn bộ hướng về Thụy Thụy đang ở dưới thân, trí nhớ bên hồ vọt lên như sóng thủy triều.

Cuối cùng cũng không nhịn được .

Áp chế, hắn hôn lên mặt của nàng, chóp mũi của nàng, khóe môi, cằm, tay cũng chậm rãi di động vuốt ve trên người nàng, vừa đúng độ mạnh yếu làm cho Thụy Thụy rất thoải mái.

Thân thể nóng như lửa, quấn quýt cùng một chỗ, tựa hồ có cái gì đang bốc lên lại bốc lên, chỉ là Thụy Thụy không rõ, "Hình như ta không có làm sai gì."

Hắn nói qua chỉ khi nàng làm chuyện sai hắn mới có thể phạt nàng như vậy.

Hắn nói qua loa , "Thưởng cũng làm vậy."

Bàn tay nóng bỏng đặt lên nơi mềm mại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, môi lưỡi cũng lập tức giữ lấy nụ hoa, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ mà hút, mút, trêu chọc, khiến cho nụ hoa hoàn toàn thấm ướt nở rộ.

Ban đêm tĩnh lặng làm cho cảm giác thân thể của người ta càng thêm sâu sắc, Thụy Thụy ức chế không được khẽ rên rỉ, vội vàng kéo chăn, xấu hổ che mặt đi.

Nửa người của Thốc Ly dán trên người nàng, nàng sắp tan rồi.

Kéo chăn của nàng ra, không cho nàng tránh đi, Thốc Ly lại nói khẽ bên tai nàng, "Cảm giác được không? Thân thể của chúng ta không giống nhau."

Lúc này Thụy Thụy đã không còn năng lực để suy nghĩ nữa, ách, lúc tỉnh táo thì năng lực suy nghĩ của nàng cũng có hạn rồi. Nàng đã không biết hai mắt của mình nên nhìn chỗ nào, nhìn đến chỗ nào cũng đều là xấu hổ xấu hổ xấu hổ.

Môi răng của Thốc Ly lại bắt đầu khi dễ sự đẫy đà của nàng, tay hắn cũng thăm dò hướng về nơi bí ẩn nhất của nàng, cách lớp vải mà nhẹ nhàng tác động...

Thụy Thụy chỉ có thể dùng tay che mắt, cảm thụ sự kích thích cùng sóng nhiệt mà hắn gây cho nàng...

Hắn cơ hồ hôn toàn thân nàng, thiếu chút nữa Thụy Thụy đã ngất, thân thể giống như cũng không thuộc về nàng nữa.

Thốc Ly ôm chặt nàng, ăn không biết no mà gặm nhắm vai, lưng của nàng, eo nhỏ của nàng, không buông tha một chỗ nào, dần dần hắn dừng động tác lại, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm một chỗ.

Cảm giác được hắn dừng lại, Thụy Thụy mở mắt ra, thấy hắn gắt gao nhìn mông của nàng, vội vàng kéo chăn, "Ngươi nhìn mông của ta làm gì, xấu lắm."

Nào có người nào nhìn chằm chằm mông của người khác ?

Thốc Ly không lên tiếng, lại kéo chăn của nàng ra, không hành động gì nữa, vẫn đang kinh ngạc nhìn mông của nàng, sau một hồi lâu, đầu ngón tay xoa một chỗ, ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc phức tạp đến cực điểm, là không thể tin được, cũng là chợt mừng rỡ, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.