Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry

Chương 18




Mẹ Ôn nhìn Giản Dung, vừa nghe lời này cũng biết ý định của cậu ta, cũng không nhiều lời, cầm quần áo bên cạnh: “Vậy được, cũng không còn sớm, mẹ đi ngủ trước, trong nồi hầm cách thủy có canh, cháo cũng có, lát nữa con ăn chút đi.”

“Vâng mẹ, vậy mẹ ngủ sớm chút đi.” Giản Dung khẽ mỉm cười, mẹ Ôn gật đầu, xoay người trở vào phòng mình, Giản Dung đi tới trước mặt Ôn Uyển, cầm chén cháo trên bàn, bắt đầu đút cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển uống một ngụm cháo, nhìn Giản Dung, chỉ thấy giọng nói bình tĩnh của Giản Dung: “Những ngày này thế nào?”

Anh nghe chị dâu nói rồi, phụ nữ mang thai rất khổ cực, chị dâu chính ủy cũng muốn anh chú ý nhiều một chút, bọn họ không có ở đây, rất lo lắng cho cô nhóc này.

“Rất tốt, mẹ em ở đây mà.” Ôn Uyển mím môi cười một tiếng, “Có phải nhớ em không, trở lại trước?”

Vốn tưởng rằng Giản Dung không biết ngượng, hoặc không được tự nhiên, không ngờ người đàn ông này thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Anh cứ không vui, đoàn trưởng lại dứt khoát như vậy, buộc anh đi, năm ngày, chỉnh đốn bọn họ cho gục xuống.”

Ôn Uyển cười khanh khách, ăn ngon, ngủ ngon, ngược lại không bực bội như lúc đầu, nhất là mẹ nói, tức giận không tốt cho con, cô càng thêm ôn hòa nhã nhặn, trái tim cũng rộng lượng rất nhiều.

“Trên người có mùi rươu, uống rượu hả?” Ôn Uyển khẽ nhíu mày, người đàn ông này uống rượu còn lái xe trở lại, rất không an toàn?

Giản Dung gật đầu, đút một miếng cháo cho Ôn Uyển: “Không uống không thả người, hết cách rồi, uống một chút thôi, không dám uống nhiều.”

“Lần sau không cho phép!” Ôn Uyển lườm Giản Dung, khiến Giản Dung khẽ nở nụ cười: “Sao anh cảm thấy càng lúc em càng xinh đẹp?”

“Đừng nói lời ngọt, viên đạn bọc đường vô dụng với em!” Ôn Uyển đưa tay bấu Giản Dung, không biết học ai, phạm sai lầm bắt đầu lừa gạt người? Bởi vì mang thai, cô mập ra rất nhiều, dễ nhìn chỗ nào? Vô cùng mập mạp.

Giản Dung lắc đầu, giọng nói rất nghiêm túc: “Viên đạn bọc đường chỗ nào, anh nói đúng thực tế.”

Anh cảm thấy Ôn Uyển dễ nhìn rất nhiều, sắp làm mẹ, trên người đầy mùi vị phụ nữ, đặc biệt làm cho người ta mê muội.

Ôn Uyển chẳng thèm nói nhảm với Giản Dung, Giản Dung đút cơm cho Ôn Uyển, xem TV một lát với Ôn Uyển, lại ôm Ôn Uyển về giường, thu thập một chút cho cô nhóc này, lúc này bản thân với vui vui vẻ vẻ đi tắm rửa sạch sẽ.

Dọn dẹp xong, Giản Dung nằm lại giường, ôm Ôn Uyển, nhìn đôi mắt trong sáng của Ôn Uyển, cúi đầu hôn lên, hôn rất ngắn, lại dốc vào tâm sức, nói chuyện phiếm một lúc với Ôn Uyển.

Không bao lâu Ôn Uyển ngủ luôn rồi, ngủ rất yên ổn tốt lành.

Thời gian yên bình trôi qua rất nhanh, Ôn Uyển cảm thấy bình tĩnh nhất, yên tâm nhất chính là mấy ngày này.

Giản Dung cứ chạy tới chạy lui như vậy, vì an toàn, Ôn Uyển nhập viện trước, ba Ôn cũng không thể chịu đựng, xin nghỉ tới đây.

Ngày Ôn Uyển sinh con, Giản Dung nhận điện thoại, không nói hai lời, liền chạy về từ đơn vị, đến bệnh viện, chạy tán loạn như con ruồi không đầu, khiến cho người ta không ngờ chính là Ôn Uyển đang ở bệnh viện quân khu, đúng lúc Trần Huệ ở bệnh viện.

“Giản Dung, sao anh lại ở đây?” Trần Huệ nhìn thấy Giản Dung, hơi giật mình, nói với Giản Dung.

Giản Dung dừng bước, nhìn Trần Huệ, không nói hai lời kéo cô lại, thở hồng hộc: “Khoa phụ sản ở đâu, vợ tôi sắp sinh, dẫn tôi tới nhanh một chút.”

“Thật sao? Anh chờ một chút, em kiểm tra giúp anh.” Trần Huệ không nhiều lời, vội vàng tới chỗ y tá trực ban kiểm tra một chút, sau đó đi tới trước mặt Giản Dung: “Đi thôi, em dẫn anh qua đó.”

Nói xong, Trần Huệ dẫn Giản Dung bước nhanh tới khoa phụ sản, sau hôm đó cô cũng đã thông suốt, dưa xanh hái không ngọt, huống chi lúc bắt đầu là cô hiểu lầm ý của Giản Dung.

Cũng nghe chị họ nói chuyện cũ của Ôn Uyển và Giản Dung, cô vô cùng bội phục cô gái kia, từ nhỏ đến lớn vẫn giữ vững tình yêu này, đổi lại là cô, chắc chắn không làm được.

Trong mắt cô việc lung tung quá nhiều và quan trọng hơn tình yêu, nếu dũng cảm vì yêu mà vứt bỏ tất cả, cần dũng khí rất lớn.

Giản Dung đi theo phía sau Trần Huệ, cũng không có tâm tư chú ý nhiều như vậy, bây giờ toàn tâm trí anh đặt trên người Ôn Uyển, vốn nói ngày dự sinh không phải hôm nay, không ngờ lại sinh hôm nay, khiến cho anh không kịp chuẩn bị.

Dẫn Giản Dung đến bên cạnh khoa phụ sản, Trần Huệ chỉ vào hành lang, cười nói với Giản Dung: “Phòng bên trong cùng, tự anh đi đi, em còn có bệnh nhân, sẽ không tiễn anh qua đó.”

“Được, rất cảm ơn em.” Giản Dung khẽ cong môi với Trần Huệ, Trần Huệ gật đầu, cũng không nhiều lời, xoay người định rời đi, lại nghe thấy Giản Dung nói một tiếng: “Trần Huệ!”

“Hả?” Trần Huệ quay đầu nhìn Giản Dung, vẻ mặt mờ mịt, chỉ nghe thấy Giản Dung nhẹ giọng mở miệng: “Chúc em hạnh phúc!”

Không có ý gì khác, hôm nay cô gái này dẫn anh tới đây, chính là hành vi rộng lượng, anh nói một tiếng cũng là chuyện đương nhiên.

“Cám ơn, cũng chúc anh hạnh phúc!” Trần Huệ khẽ mỉm cười, quay người đi, cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, cô sẽ hạnh phúc.

Giản Dung cũng không dừng lại nữa, chạy như điên tới khoa phụ sản, lúc vào phòng bệnh, Ôn Uyển đã sinh, trong phòng bu đầy người, vốn sinh buổi sáng, Ôn Uyển không gọi điện thoại cho Giản Dung.

Cô là quân nhân, có thể hiểu được rất nhiều việc đều là thân bất do kỷ *, những ngày này Giản Dung đã cố hết sức thu xếp thời gian để ở bên cô, cô nên cảm thấy thỏa mãn, rất nhiều chị dâu lúc sinh con, những chiến sỹ kia cũng không thể ở bên cạnh.

(*) thân bất do kỷ: việc không theo ý mình

Mở cửa, Giản Dung vọt vào, người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, nhìn Giản Dung, Giản Dung không để ý tới những bậc bề trên ở đây, vọt tới bên cạnh Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển hơi tiều tụy.

“Như thế nào? Không có chuyện gì chứ?” Tay cầm tay Ôn Uyển, nhưng trong lòng đau, không ai có thể hiểu, vợ sinh nhưng bạn không ở bên cạnh, nhất định là bạn đã mắc nợ cô ấy.

Ôn Uyển khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Em rất khỏe, bé cưng cũng rất tốt.”

Nhìn bé cưng đang vùi đầu bên cạnh mình, Ôn Uyển cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù sinh con rất đau, giống như chết đi một lần, nhưng tất cả đều đáng giá, Giản Dung nhìn bé cưng, mắt hơi đỏ.

“Vợ của cháu rất giỏi, Giản Dung, sinh chắt trai cho nhà họ Giản ta, rất giỏi!” Ông cụ nhà họ Giản mở miệng trước, vốn cảm thấy ông cụ lớn tuổi, nói không cho đi qua, ông cụ vẫn kiên trì tới, quát ba mẹ Giản Dung: “Cháu dâu chịu khổ, ta không thể đi xem, người ngoài nhìn nhà họ Giản chúng ta như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.