Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry

Chương 17




Thời tiết đầu thu, luôn mang là cảm giác mát mẻ, mà bây giờ lại xen lẫn chút mưa phùn, lại làm cho một buổi chiều bình thường có thêm vài phần u buồn.

Quý Linh Linh mặc một cái áo che gió màu đen, chậm rãi đi ở trên lối đi bộ. Những giọt mưa nhẹ nhàng lưu vào trên tóc của cô, trên mặt, những hạt mưa gôm lại với nhau, từ từ theo gương mặt của cô chảy xuống.

Vào lúc này, cảm giác cô như người phụ nữ có thai nghèo túng, khuôn mặt tiều tụy, không một người đứng ra hỏi thăm một chút, làm ta cảm thấy xã hội này có chút lạnh lạnh nhạt.

Ởtrước một cửa hàng sang trọng, Quý Linh Linh đi đã cảm thấy thấm mệt, cô kéo lại áo khoác ngoài, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đã lạnh.

Một đôi mắt to,lúc này nhìn vào chỉ còn sự vô hồn. Cô dựa lưng vào cái ghế, ngưỡng mặt, mặc cho mưa phùn rơi vào khuôn mặt có vẻ hơi mỏi mệt. Ở thời điểm không thể gặp được Mộ Ly, cô đã suy nghĩ rất nhiều, anh sẽ xảy ra đủ loại. Tuy nhiên cái gì cũng không có, chỉ có cô là rơi vào đau khổ.

Cô ở thế giới này đã sống qua hai mươi mấy năm, Mộ Ly là người đã cho cô một tình yêu chân thật và sâu sắc nhất. Cô bây giờ mới phát hiện, thì ra cô là người sống nội tâm, nếu như có một người nguyệt ý cùng mình sống cả đời, đây là một việc hạnh phúc cỡ nào nhưng lại không dễ thực hiện.

Trước đó, cô đã bỏ lỡ Mộ Ly nhiều lần, trong lúc cô nghĩ có thể nắm kỹ được hiện tại, dùng tất cả mọt thứ tốt nhất của mình để đối tốt với Mộ Ly, ông trời lại đối với cô bày ra một chuyện buồn cười lớn như vậy.

Cô biết rất rõ, ở trong tâm của Mộ Ly, cái chết của người cha đã mất, người mẹ chết thảm, trong lòng của anh đã tạo ra bao nhiêu vết sẹo. Cho nên, cô càng rõ ràng hơn tại sao chính mình rơi vào tình trạng như bây giời. Anh không phải là không yêu cô, mà là không thể yêu nữa.

Đối với một đưa con gái của kẻ thù, anh đã bỏ ra bao nhiêu yêu thương,bảo anh làm sao có thể sử lý việc này?

Hiện tại cô còn phải xử lý số tiền hơn 2 nghìn vạn đã vay. Áp lực, thân thể không có bất kỳ chỗ nào không bị áp lúc đè nén.

Nước mắt theo gương mặt của cô, hòa lẫn với nước mưa rơi xuống. Lòng bàn tay chạm nhẹ vào bụng, còn có năm tháng, trước đó là một đoạn thời gian ngọt ngào, nhưng là bây giờ nghĩ lại, thời gian cũng đã khá dài.

"A di, lau một chút."

Đang mơ màng thì Quý Linh Linh bị một âm thanh non nớt kéo về thực tế.

Đập vào mi mắt là một cô bé nhỏ mặc một chiếc áo mưa màu hồng in hình hoạt hình, tuổi nho nhỏ.

"A di, lau một chút."

Cô bé, trong tay cầm khăn giấy, lại một lần nữa kêu một lần.

Quý Linh Linh trong bụng run lên, tay có chút run rẩy nhận lấy khăn giấy trong tay cô bé, cô giơ tay lên, lau một ít hạt mưa đang dính trên người đứa bé.

"Dì ơi, có phải có chuyện không vui?"Âm thanh non nớt của bé gái vang lên, làm cô nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của cô bé, "Bên ngoài đang mưa, trở về tìm mẹ thôi."

"Được ." Cô bé đáp một tiếng dài, "Bên ngoài ở mưa, dì cũng trở về nhà đi, bằng không, bảo bảo trong bụng người sẽ đau đó."

Quý Linh Linh theo bản năng liếc mắt nhìn bụng của mình, khóe miệng dâng lên cười khổ.

"Dì của con bụng cũng lớn như vậy, dì mất hứng, cũng một mình chạy đi, ngồi ở trên ghế ngẩn người. Nhưng mẹ nói với dì, không thể ngồi trên ghế trong thời gian dài, sẽ làm bị thương đến tiểu bảo bảo."

Quý Linh Linh hít mũi một cái, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu cô bé, "Ừ, dì biết."

"Dì à, con phải đi rồi, mẹ con đã chuẩn bị cho con bánh đậu với bánh trứng đó." Nói xong, cô bé liền chạy đi theo hướng con đường nhỏ.

Cô bé nhỏ, Tiểu Tiểu Tình, tiểu Tư Viễn, còn có bảo bảo đang trong bụng của cô, Quý Linh Linh việc ngươi cần làm còn có rất nhiều.

Nghĩ tới đây, cô chỉ cảm thấy phía dưới càng ngày càng lạnh, nàng tựa vào ghế dài, vừa định đứng dậy, ngang hông liền truyền đến một hồi đau đớn.

"Ô. . . . . ." Cô run rẩy vừa muốn ngã ngồi ở trên ghế dài, lại bị một đôi tay có lực ôm eo ếch.

Cái mùi này! Quý Linh Linh chợt xoay người, khi nhìn thấy người tới, nước mắt lại một lần nữa khống chế được tuột xuống.

Hương vị bạc hà nhàn nhạt, thân thể anh ấm áp. Anh ôm cô thật chặt, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.

Chỉ là con ngươi của anh trong trẻo nhưng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi cô không dám trực tiếp ôm chặt lấy anh. Cuống quít ở giữa, cô theo bản năng đẩy cánh tay của anh. Không biết là vì sao, cô không muốn dựa vào gần anh. Có lẽ là bởi vì sợ anh cảm thấy mâu thuẫn, có lẽ là bởi vì sợ anh lạnh lùng hù tới đứa bé trong bụng.

Vậy mà, điều cô không ngờ, thế nhưng anh lại thật chặt ôm thân thể cô. Xoay lại người cô, ôm thật chặt cô vào trong ngực. Hơi thở của anh cực kỳ nóng bỏng, ở cần cổ của cô quanh quẩn.

Quý Linh Linh trong lòng ngẩn ra, giờ phút này ngay cả nước mắt đều quên chảy xuống. Thân thể của anh đột nhiên đến gần, để cho thân thể lạnh lẽo của cô dần dần ấm áp.

Có lẽ là do bị lạnh, để cho ý thức của cô có chút mơ hồ, còn chưa chờ Mộ Ly buông tay, thân thể Quý Linh Linh liền vô lực bắt đầu tuột xuống.

"Không cần ngủ!" Âm thanh của Mộ Ly khẩn trương, khiến Quý Linh Linh mơ mơ màng màng lại lặng lẽ mở mắt. Nhìn mặt của anh đang tới gần mình, cô nở nụ cười khổ.

"Anh có bao nhiêu hận em, không cần hành hạ em như vậy. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.