Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường

Chương 29: Ngoại truyện 2.3




Sạch sẽ lưu loát một cước.Sau đó, Bạch Anh Phi thật sự bay …

Lướt qua tường viện trước mặt, hoa lệ bay xa.Thật lâu sau nghe được tiếng rơi xuống đất thật mạnh.

“Chậc chậc, đau quá.” Tịch Nhiêu híp mắt, chính mình rung rung thân mình một cái, cảm thán.

Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, nàng bỗng nhiên cảm thấy, Tịch Nhiêu giống như có chút phương diện ác tính thú vị a …

Mà Tiết Thần còn lại trừng lớn hai mắt, nhìn hai người, mắt không chớp, hoàn toàn sửng sốt.Mà chung quanh ở xa xa thật cẩn thận quan sát, mọi người cả người ngây ngẩn.Là loại người nào, dám đánh người Bạch gia?

“Ta còn không có làm tốt.” Tịch Nhiêu đau kịch liệt ôm đầu, “Chủ nhân, ngươi rõ ràng nói làm cho hắn cút, nhưng ta lại làm cho hắn bay.Ta sai, chủ nhân ngươi trách phạt ta đi.”

Tịch Nhiêu nói lời này làm cho Bạch Phong Hoa thật không biết nói gì.Cái gì cút a bay a đừng nói, nhưng chủ nhân xưng hô là thế nào a? Như thế nào bỗng nhiên sửa miệng thành như vậy?

“Ngươi, ngươi là ai? Ngươi đắc tội Bạch gia, đi nhanh đi, không cần rước thêm phiền toái.” Tiết Thần tuy rằng rất muốn biết người trước mắt là ai? Nhưng vừa nghĩ tới hận quả đắc tội Bạch gia lại cuống cuồng, thúc giục Bạch Phong hoa nhanh chóng rời đi.

“Tiết gia gia chủ ở đâu?” Bạch Phong Hoa cúi đầu nhìn vẻ mặt Tiết Thần sốt ruột, ôn hòa hỏi.Tiết Thần thoạt nhìn cũng tầm mười lăm mười sáu tuổi, bất quá dáng vóc cũng không cao.Thân mình cũng là bộ dạng dịu dàng yếu đuối, tướng mạo nhưng thật ra tốt lắm, mơ hồ có chút bóng dáng Tiết Nhu Nhi.Nữ giả nam trang, nàng nhưng thật ra sẽ làm người ta sinh ra một loại cảm giác thương tiếc.

“Gia gia? Ngươi tìm gia gia có chuyện gì?” Tiết Thần có chút kinh ngạc. Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nhà mình nhận thức người này a, bên người thiếu niên mang theo một người cường đại.

Gia gia? Bạch Phong Hoa hiểu được, Tiết Thần này, là đứa nhỏ cậu mình.Nhất thời, cảm giác thân thiết lại tăng lên một bậc.

“Ta, tự nhiên có chuyện quan trọng tìm hắn.Có thể mang ta đi sao?” Bạch Phong Hoa mỉm cười nhìn Tiết Thần hỏi.

“Có thể có thể, chẳng qua…” Tiết Thần gãi gãi đầu, “Gia gia đã sinh bệnh rất lâu, không tiếp khách cũng đã rất lâu.Có điều thôi, ta muốn cho gia gia biết hôm nay ngươi cứu ta, gia gia nhất định sẽ gặp.”

“Sinh bệnh?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng dâng lên, “Bệnh gì? Đã mắc lâu, chẳng lẽ không tìm đại phu bắt bệnh?”

“Tìm, nhưng ai cũng trị không hết.” Tiết Thần khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lo lắng cùng uể oải, “Ta cũng không biết gia gia là mắc bệnh gì, cha không nói cho ta.Cha luôn coi ta là tiểu hài tử, thực đáng giận!”

“Mang ta đi nhìn xem.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nói.

Tiết Thần gật gật đầu, lại có chút nghi hoặc.Vì sao người này thoạt nhìn giống như thực lo lắng cho gia gia.Hắn thật sự cùng gia gia quen biết? Gia gia lão bằng hữu? Không đúng a, hắn còn trẻ như vậy, gia gia đều đã lớn tuổi a.

Tiết Thần mang theo Bạch Phong Hoa hai người ly khai tại chỗ, hướng nhà tiến đến.

Ở sau khi bọn họ rời đi, mới có thị vệ chạy đi tìm Bạch Anh Phi cùng thông báo cho người Bạch gia.

Làm Bạch Phong Hoa một hàng ba người đi vào cửa Tiết gia, Bạch Phong Hoa nhìn đến tòa nhà khổng lồ, đại môn phong cách cổ xưa trên có có dấu tích loang lổ, cửa không có bất kỳ người nào gác.Trên cùng cửa không có bảng hiệu, điều này làm cho Bạch Phong Hoa cảm thấy kỳ quái.Bởi vì thời đại này, nhà giàu trên cửa đều có bảng tên, căn cứ bảng tên dùng vật liệu, viết tên, trang sức để biểu hiện địa vị người nhà.Tiết gia tuy rằng xuống dốc, nhưng không đến mức bảng hiệu đều không có đi.

Tiết Thần thấy Bạch Phong Hoa dừng lại, theo ánh mắt Bạch Phong Hoa nhìn lại thế này mới hiểu được.Oán hận nói ra một câu: “Là Bạch gia, Bạch gia hủy bảng hiệu của chúng ta.”

Bạch Phong Hoa híp mắt, con ngươi bắn ra ánh sáng lạnh, không nói gì thêm, đi theo phía sau Tiết Thần.Tiết Thần tiến lên, dùng sức đẩy đại môn ra, xoay người đối với Bạch Phong Hoa nói: “Mời vào …Ngạch …Ta, ta còn chưa hỏi thỉnh giáo ngươi, tên của ngươi.” Tiết Thần có chút xấu hổ, nói nhiều như vậy, mang người vào cửa, cũng còn chưa thỉnh giáo tên người ta.

“Nhìn thấy gia gia của ngươi tự nhiên sẽ biết.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, không có tính nói tên của mình cho Tiết Thần biết.Nhìn ra, Tiết Thần phi thường hận người Bạch gia.Chính mình hiện tại cũng không muốn nói ra mình họ Bạch, chọc Loli này mấy hứng.Theo vừa rồi, Bạch Phong Hoa cũng đã ở trong lòng tiếp nhận cô muội muội này.

“A?” Tiết Thần trong lòng càng thêm nghi hoặc.Nghĩ nghĩ, vẫn mang theo Bạch Phong Hoa đi vào, sau đó hướng đại sảnh đi đến.Dọc theo đường đi, sân to như vậy, Bạch Phong Hoa nhìn không thấy một cái hạ nhân.Mà cây cối, hành lang lan can đều tích tro bụi thật dày.Đây là có chuyện gì? Xuống dốc đến tình trạng này?

“Các ngươi trước ngồi đây, ta một hồi pha trà cho các ngươi.” Tiết Thần ngượng ngùng nói, “Hiện tại chuyện gì đều là tự chúng ta làm.”

“Không cần, ngươi trước đi tìm gia gia ngươi đi.” Bạch Phong Hoa mở miệng ngăn lại.

“Nhưng mà, ta sợ gia gia không dễ dàng gặp ngươi.” Tiết Thần xấu hổ nói, tuy rằng nàng vừa thề son sắt nói gia gia sẽ gặp người cứu nàng, nhưng trên thực tế nàng cũng không rõ.

“Ngươi đem cái này cho gia gia ngươi, hắn nhất định sẽ gặp ta.” Bạch Phong Hoa lấy ra một cây trâm, đưa cho Tiết Thần.

“A?” Tiết Thần nửa tin nửa ngờ, nhìn tới trâm cài trong tay.Đây chỉ là một cái trâm cái bình thường mà thôi, chế tác cũng không tệ lắm, nhưng gia gia lại không thích đồ nữ nhân.Có thể sao?

“Mau đi đi.” Bạch Phong Hoa thúc giục, trong lòng nàng rốt cuộc đã thực vội.Rất muốn biết ngoại công thế nào.Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng là theo hắn chống đỡ từ hồi Tiết Nhu Nhi rời đi, một mình thừa nhận áp lực Bạch gia, chỉ biết hắn là một người cha tốt.

“Nha.” Tiết Thần loạng choạng, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Này, Bạch Phong Hoa, ngươi cùng Tiết gia giống như quan hệ không ít a.Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Im lặng ngồi.Ngươi sẽ biết.” Bạch Phong Hoa tức giận đáp.

“A!” Tịch Nhiêu gật gật đầu, không có hạ mũ che mặt xuống.

Bên này, Tiết Thần loạng choạng cầm trâm cài trong tay, hướng phòng gia gia đi đến.Nửa đường lại nhìn thấy người làm cho nàng sợ hãi.

Tiết Thần biến sắc, xoay người chạy trở về.

“Đứng lại! Ngươi trốn đi đâu?” Phía sau hét lớn một tiếng, tiếp theo một bàn tay to lớn xách gáy áo Tiết Thần lên, trực tiếp đem nàng lôi trở về.

Tiết Thần một bộ ăn phải mướp đắng, trong lòng run lên, tiếp theo chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lộ ra nụ cười tươi, yếu ớt nói: “Cha, ngươi tìm ta có chuyện gì a?”

“Nhìn ngươi bẩn thỉu, có phải cùng người đánh nhau?” Người giữ chặt Tiết Thần không phải người khác, đúng là phụ thân Tiết Thần, cũng là đệ đê Tiết Nhu Nhi, bộ dáng cùng Tiết Nhu nhi có chút tương tự, là một nam tử anh tuấn.Mày khí nho nhã, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui. (vui tai vui mắt)

“Ta, ta không có a.” Tiết Thần cúi gằm mặt, không nhìn tới vẻ mặt Tiết Chi Hạo, yếu ớt nói.

“Ngươi còn nói dối?” Tiết Chi Hạo tức giận nhíu mày, “Ngươi chẳng lẽ quên ta dặn chuyện gì?”

“Ta, ta cũng không muốn! Nhưng mà cha, cái Bạch Anh Phi kia luôn nói hưu nói vượn, mắng Tiết gia chúng ta.Con nhịn không được, cho nên mới …” Tiết Thần tức giận xiết chặt nắm tay, nghĩ đến Bạch Anh Phi mắng khó nghe, Tiết Thần liền hận nghiến răng nghiến lợi.

“Thần nhi, cha biết con cảm thấy ủy khuất.Nhưng mà con cũng phải vì gia gia bọn họ lo lắng một chút a.Hiện tại gia gia chỉ còn con là trụ cột tinh thần, nếu con có ra vấn đề gì, con cho gia gia con cùng nương con sống như thế nào?” Tiết Chi Hạo than nhẹ một tiếng, nói thật nhỏ, trong giọng nói tràn đầy phiền muộn.

“Cha, thực xin lỗi, con về sau sẽ không như vậy.” Tiết Thần nhìn đến con ngươi Tiết Chi Hạo bất đắc dĩ cùng đau thương, trong lòng khó chịu muốn chết, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.Nay Tiết gia rơi xuống tình trạng này, nàng còn làm cha lo lắng, thật sự là bất hiếu.

“Ừ, biết là tốt rồi.Về sau ngoan chút, bồi nương con nhiều chút.Đại Lưu quốc lần này đề nghị rõ ràng là không có lòng tốt, hiện tại bên ngoài nhiều người lẫn lộn, ngươi ít đi ra ngoài, rõ chưa?” Tiết Chi Hạo dặn.

“Dạ!” Tiết Thần gật đầu mạnh, tỏ vẻ đem lời cha nói để ở trong lòng.

Tiết Chi Hạo yêu thương sờ sờ đầu Tiết Thần, định lướt qua Tiết Thần mà đi, lại phát hiện trâm cài trong tay Tiết Thần.Bỗng nhiên, con ngươi của hắn co rút nhanh, chằm chằm nhìn trầm cài trong ray Tiết Thần, trong chớp mắt một cỗ cảm giác máu vọt tới đỉnh đầu.Hắn kích động lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy trâm cài, tay đã run run vô cùng lợi hại, sáng quắc nhìn Tiết Thần: ”Này trâm cài, con làm sao có? Nói mau! Con làm sao có, làm sao có! Nói mau!”

Tiết Thần bị bộ dạng Tiết Chi Hạo luống cuống dọa không nhẹ, nói lắp bắp: ”Dạ, dạ hôm nay người kia đã giúp con, nói, nói muốn gặp gia gia, nói cho gia gia nhìn thấy trâm cài này nhất định muốn gặp hắn.”

“Người kia ở nơi nào?” Tiết Chi Hạo cả người đều run lên, trâm cài này là của tỷ tỷ! Sẽ không nhìn nhầm, là trâm cài tỷ tỷ thích nhất.

“Ở đại sảnh chờ.Cha, trâm cài này làm sao vậy?” Tiết Thần nghĩ nghĩ mà sợ hỏi, chưa từng gặp qua bộ dạng luống cuống phụ thân như vậy, thật là khủng khiếp a.Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

“Mau, đi gọi người kia chờ, nhìn hắn, gọi hắn chớ đi, ta lập tức đi tìm gia gia của con.Nhớ kỹ, trăm ngàn lưu lại hắn, khách khí đối đãi biết không?” Tiết Chi Hạo rất nhanh nói xong, phân phó vài câu cầm lấy trầm cài phi nhanh chạy đi.

“A?” Tiết Thần ngẩn người, nhưng lập tức hiểu được trâm cài này có ý nghĩa bất phàm, sự tình tuyệt đối không đơn giản.Nàng không có do dự, khẩn trương quay lại đại sảnh.

Tiết Chi Hạo cầm trâm cài chạy như điên, hướng phòng ngủ phụ thân_ Tiết Trật Bạc chạy đến.Không có gõ cửa, oanh một tiếng đẩy cửa ra.Bên trong truyền tới mùi thuốc Bắc nồng đậm.

“Chi Hạo, đã xảy ra chuyện gì?” Trong phòng truyền đến giọng nói hùng hậu.Người này đúng là Tiết Trật Bạc, hắn biết bản tính nhi tử mình, nếu không có việc gấp, Tiết Chi Hạo tuyệt không có khả năng hoảng loạn đẩy cửa vào.

“Cha, cha! Có tin tức tỷ tỷ! Cha, người xem, là trâm cài tỷ tỷ.Có người cầm trâm cài tỷ tỷ nói muốn gặp người.Người đang ở đại sảnh, ta để Tiết Thần tiếp đãi.” Tiết Chi Hạo một hơi vội vàng nói xong.

“Cái gì?” Tiết Trật Bạc đột nhiên từ trên giường phi xuống, giầy đều không đeo chạy vội tới bên người Tiết Chi Hạo.Tiết Chi Hạo vội vàng đưa trâm cài lên, Tiết Trật Bạc một phen kích động đoạt lấy, cẩn thận xem xét.

“Đúng vậy, là trâm cài Nhu Nhi, là Nhu nhi! Người kia đâu? Người kia đâu?” Tiết Trật Bạch giờ phút này rất kích động.

“Ở đại sảnh, ở đại sảnh!” Tiết Chi Hạo vội vàng trả lời.

Tiết Trật Bạch không nói hai lời, hướng cửa chạy ra.Tiết Chi Hạo vội đuổi theo phía sau, từ phòng ngủ chạy ra thiếu chút nữa đụng phải bà nội Tiết Thần_Ngụy Vi.

“Aiii, lão gia tử ngươi làm gì a, giầy, đeo giầy a, ngươi đi đâu a?” Ngụy Vi bưng khay, bên trong đặt một chén thuốc, vội vàng buông khay, cầm giầy liền đuổi theo.

Bạch Phong Hoa ngồi ở đại sảnh, cùng Tiết Thần đối mắt.Tiết Thần mắt không chớp nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa như có như không nói: “Ngươi như thế nào nhìn ta?”

“Trâm cài làm sao có được?” Tiết Thần quệt mồm hỏi, trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa.Cái trâm cài kia lại có thể làm cha luống cuống như vậy, rốt cuộc là cái nguyên nhân gì.Nàng giờ phút này đều quên lời cha căn dặn, nên khách khí chút.

“Ngươi đoán.” Bạch Phong Hoa híp mắt đùa với Tiết Thần.

“Ngươi, ngươi mau nói cho ta biết a!” Tiết Thần sốt ruột nói.

Bạch Phong Hoa lại chỉ cười, không nói gì.Bởi vì nàng nghe được một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.

“Người đang ở đâu? Ở nơi nào?” Tiết Trật Bạc vội vàng lớn tiếng hô.

“Nơi này.” Bạch Phong Hoa đứng lên, nhìn hai chân Tiết Trậc Bạc, Tiết Trật Bạch tóc mai đã bạc trắng, hơi thở có chút hỗn loạn, sắc mặt cũng xem không tốt lắm, tựa hồ bị nội thương không nhẹ.Thời gian kéo dài cũng lâu chút.

Tiết Trật Bạc nhìn Bạch Phong Hoa vội vàng chạy tới, giơ trâm cài lại hỏi: ”Ngươi, ngươi ở nơi nào có được trâm cài này? Ở nơi nào?”

Bạch Phong Hoa không có trả lời ngay, mà cẩn thân đánh giá Tiết Trậc Bạc, lại nhìn vẻ mặt đón chim Cánh Cụt Tiết Chi Hạo.Đằng sau rất nhanh Ngụy Vi chạy vội tới, cầm giầy kêu: ”Lão gia tử, giày a, ngươi như thế nào không đi giày?” Khi nàng nhìn đến trâm cài trong tay Tiết Trậc Bạc thì cả người thoáng như bị sét đánh, giày trong tay xoạch một tiếng rơi xuống mặt đất.Sau khi lấy lại tinh thần lập tức vọt lại đây, đoạt lấy trâm cài: ”Đây là nơi nào có? Làm sao có?”

“Nương, là vị tiểu ca này mang đến!” Tiết Chi Hạo trả lời.

“Ngươi mang đến? Làm sao có được a?” Ngụy Vi giơ trâm cài, lo lắng nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn ngập hy vọng.

Bạch Phong Hoa không nói gì, mà là nhìn ba người trước mắt, ba người này trên mặt đều ngập tràn lo lắng cùng khẩn trương, nàng cảm nhận được bọn họ thật sự nhớ thương thật sâu.

“Trâm cài này là chủ nhân đưa cho ta.” Bạch Phong Hoa nói khẽ.

Ba người nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa.

“Không biết các ngươi có nhớ rõ tướng mạo chủ nhân trâm cài sao?” Bạch Phong Hoa nhẹ giọng hỏi.

“Làm sao có thể không nhớ rõ? Đó là nữ nhi ta, nữ nhi của ta!” Tiết Trật Bạc lớn tiếng nói, bởi vì dùng sức, khiến hắn ho khan kịch liệt.Một bên Ngụy Vi vỗ nhẹ sau lưng hắn.

“Như vậy, các ngươi rất nhớ nàng, không có trách nàng?” Bạch Phong Hoa lại tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên sẽ không!” Ngụy Vi tức giận trả lời.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tiết Trật Bạc nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa.

“Ngoại công, bà ngoại, cậu …” Bạch Phong Hoa trên mặt mỉm cười, chậm rãi tháo vòng tay trên cổ tay mình xuống, “Các ngươi nói, ta có thể là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.