Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 51: Cửu tích




Giữa trưa giờ ngọ

Ngưu Đại Ngưu thân mang gông xiềng, bị thị vệ áp giải lên đoạn đầu đài. Quan giám trảm uy nghiêm, thưởng thức lệnh bài xử trảm trong tay, chỉ chờ đội ngũ đón dâu của Thất vương gia vừa đi qua, liền chấp hành trảm hình.

Tên đao phủ nhìn gông xiềng trên người Ngưu Đại Ngưu. Đao phủ cũng có quy tắc của đao phủ, hắn không khỏi hỏi phạm nhân bị hành hình đã ăn no chưa, có người nhà đến tiễn đưa hay không, đây gọi là tích chút âm đức.

Ngưu Đại Ngưu tóc hoa râm hỗn độn phiêu tán, hắn liếm liếm môi, ánh mắt không mục đích đảo qua nhóm dân chúng vây xem. Dưới đoạn đầu đài, đám tiêu sư của Ngưu thị tiêu cục đau thương rơi lệ, chen chúc vì Ngưu tiêu đầu đến tiễn đưa. Ngưu Đại Ngưu thản nhiên cười to, hướng bọn họ vẫy vẫy tay, tiếp nhận chén rượi trong tay tên đao phủ, dũng cảm nói:

“Nam tử hán khóc sướt mướt còn ra thể thống gì?! Lão phu đi trước một bước, thay lão phu chiếu cố tốt cho Nữu Nữu, lão phu kính các người! ——”

Nói xong, Ngưu Đại Ngưu đem chén rượu lớn một hơi uống cạn.

“Tổng tiêu đầu, lên đường thanh thản…”

Những tiêu sư trẻ tuổi đã khóc không thành tiếng, bọn họ đều vì tiêu đầu mà khổ sở, mặc dù không hiểu vì sao Ngưu tiêu đầu giết người, nhưng Ngưu tiêu đầu vẫn là người tốt, chẳng lẽ người tốt thường không sống thọ sao?

Bên này một mảnh bi thương, mà cách đó không xa tiếng chiêng trống vang vọng, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi đến, hình thành hai cực phong cảnh mâu thuẫn nhau.

Ngưu Đại Ngưu ngẩng đầu, hắn tiếc nuối nhất, đó là không thể chính mắt nhìn khuê nữ lập gia đình. Không biết là đám cưới nhà ai mà phô trương như vậy? Hắn sắp bị chém đầu, mà kiệu cưới lại sắp đi qua, như vậy thật là không tốt, là điềm xấu a… Hắn híp đôi mắt nhìn lại, sau khi thấy rõ chú rể là ai, hắn nhất thời trước mắt sáng ngời, Ngưu Đại Ngưu không tự chủ được dịch bước, đao phủ thấy thế vội vàng đưa đao ngăn lại, khuyên bảo nói:

“Lão bá, hôm nay là ngày Thất vương gia đại hôn…”

Không đợi đao phủ nói xong, Ngưu Đại Ngưu đã kinh hỉ, hắn hưng phấn nắm lấy tay đao phủ, khẩn cấp cùng người khác chia xẻ tin tức tốt này:

“Là nữ nhi của ta! Tân nương tử là nữ nhi của ta—— “

Đao phủ là người ngoài thành mới tới nhận chức, hắn không khỏi sửng sốt:

“Ông nói người Thất vương gia cưới là con gái của ông? Lão bá đừng khẩn trương, đao pháp của ta rất nhanh, cam đoan ông không cảm thấy đau.”

“Thật sự là nữ nhi của ta…”

Ngưu Đại Ngưu tươi cười đầy mặt lặp lại, hắn hoàn toàn quên mình sắp đi gặp Diêm Vương, hắn kiễng chân lên nhìn, lệ nóng không khỏi rơi xuống… Thật tốt quá, thật tốt quá! Người hắn không yên tâm nhất chính là Nữu Nữu, ở trong ngục ngày đêm vì nữ nhi mà lo lắng, giờ phút này, hắn chết cũng không tiếc, chết cũng không tiếc nha!

Đao phủ cứ nghĩ lão nhân trước khi chết bị dọa điên rồi, hắn cầm trảm đao trong tay đứng lặng một bên, chỉ đợi đội ngũ đón dâu của Thất vương gia đi qua là hành hình, mà Thất vương gia cũng không bình thường nha, không đi đường vòng mà cư nhiên đi ngang qua pháp trường, nhiều xui xẻo.

Đội ngũ đón dâu chậm rãi tới gần, dân chúng tức khắc thối lui nhường đường… Thu Anh Đào và Chư Cát Huệ Lan trước đó đã an bài tốt bố cục, thừa dịp hỗn loạn mà hành động. Nàng vén đấu lạp lên nhìn về phía Ngưu Đại Ngưu, thấy Ngưu Đại Ngưu lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt vui mừng… Hắc hắc, tiểu lão đầu, đừng khóc đừng khóc, ta lập tức cứu ngươi, ngoan!

Tống Hàn Nho cũng không liếc mắt nhìn Ngưu Đại Ngưu một cái, hắn ngoái đầu nhìn thị vệ trưởng nháy mắt ra hiệu, thị vệ trưởng lập tức ra lệnh đuổi tất cả dân chúng ra, trong khoảnh khắc, trên ngã tư đường tất cả mọi người đều tránh đi. Thu Anh Đào không nghĩ tới Tống Hàn Nho sẽ làm như vậy, bất quá cũng tốt, miễn làm bị thương đến người vô tội, nàng theo dòng người giả vờ rời đi, lại thừa dịp hỗn loạn chạy đến tránh sau thân cây. Không mất bao lâu, cả ngã tư đường rộng lớn, chỉ còn lại đội ngũ đón dâu và quan giám trảm hai mặt nhìn nhau.

Quan giám trảm ôm quyền đứng dậy, đi lên trước quỳ gối hành lễ cung nghênh Thất vương gia. Đao phủ kéo Ngưu Đại Ngưu lui ra phía sau, bởi vì lão nhân đã kích động quá rồi.

Tống Hàn Nho sắc mặt bình tĩnh nói:

“Tân nương muốn nói lời tạm biệt với tử tù.”

“Tuân lệnh, hạ quan sao dám làm khó ngài.”

Quan giám trảm biết tử tù chính là nhạc phụ của Thất vương gia, tuy rằng để tân nương tiễn đưa là không ổn, nhưng ai kêu người ta là Vương gia, hắn không thể đắc tội.

Tống Hàn Nho nhẹ thở dài, ánh mắt yên lặng dừng trên kiệu hoa, hắn nhìn chăm chú thật lâu, đáy mắt như trước có vẻ không nỡ buông tay… Hắn đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, giục ngựa đi tới… Nữu Nữu, tạm biệt, ngày sau không hẹn gặp lại, bảo trọng.

Rèm kiệu chậm rãi được vén lên, khăn hỉ đỏ tươi trùm lên đỉnh đầu, Chư Cát Huệ Lan kéo váy bước ra, lòng bàn tay nàng đã thấm mồ hôi lạnh, mỗi bước đi, lòng càng bất an, cũng không phải là sợ… Chỉ là nàng lo lắng Tống Hàn Nho hiểu lầm nàng, cho rằng nàng dụng tâm kín đáo.

Thu Anh Đào trong lòng tính toán Chư Cát Huệ Lan tới gần đoạn đầu đài vài bước chân, lá cây bị nàng nắm trong lòng bàn tay bị mồ hôi làm ướt, lá cây là dùng làm tín hiệu phát cho Đậu Hoa… Tổ tiên phù hộ, ta nhất định phải thổi lá cây ra âm thanh nha, trăm ngàn lần đừng cho ta thất bại!

Giờ phút này, Đậu Hoa đã vào tư thế sẵn sàng, hai tròng mắt nó lợi hại, vãnh tai chờ tín hiệu, một khi nghe được tín hiệu, nó liền xông lên tấn công quan giám trảm và đao phủ.

Tất cả mọi người đều là bộ dáng hết sức chăm chú, đám thị vệ của Thất vương gia đều trầm tĩnh quan sát, mà bên trong có nhiều cảm xúc, phòng ngự, khẩn trương, tuân thủ nghiêm ngặt đợi mệnh.

Quan giám trảm nheo mắt lại, hắn nắm chặt chuôi kiếm cẩn thận đề phòng… Không khí thập phần quỷ dị, hay là đúng như Tể tướng sở liệu? …

Khi Chư Cát Huệ Lan đi lên bậc thang thứ nhất… Âm thanh thổi lá cây mềm nhẹ vang lên lọt vào tai từng người…

Một đạo mạnh mẽ hữu lực, một đạo uyển chuyển hàm xúc…

Đậu Hoa nhất thời như mãnh hổ xuống núi bay vọt tới, lướt qua người Chư Cát Huệ Lan, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai một trảo đem đao phủ vật ngã xuống đất.

Ngưu Đại Ngưu vẫn chưa hồi phục tinh thần, lực chú ý của hắn toàn bộ đặt trên người nữ nhi, sao Đậu Hoa bỗng nhiên xông lên?! Ngưu Đại Ngưu vội vàng ra lệnh Đậu Hoa không được làm người khác bị thương.

Chưa đợi Thu Anh Đào hiện thân, chỉ nghe bốn phía nhất thời vang lên tiếng binh khí, âm thanh kéo cung, cung thủ mai phục tại quán trà tửu lâu đồng loạt giương cung hướng Đậu Hoa, đem mọi người bao vây bên trong.

Tống Hàn Nho biết đại sự không ổn, phụ hoàng cư nhiên cho người mai phục, nhưng lúc này hắn không còn thời gian quản chuyện vương pháp nữa, ra lệnh một tiếng:

“Mọi người nghe lệnh! Bảo hộ tân nương và tử tù ——”

Vừa dứt lời, thị vệ của Tống Hàn Nho giương cung bạt kiếm dùng thân thể che trước tân nương và Ngưu Đại Ngưu.

Tình hình giằng co, quan giám trảm nghẹn họng nhìn trân trối, hắn quả thật không nghĩ Thất vương gia cư nhiên vì một nữ tử mà ngỗ nghịch phạm thượng.

Một trận tiếng cười âm lãnh từ trong tửu lâu truyền ra, Tể tướng Chư Cát Hầu nghênh ngang đi lên, tà tà mở miệng:

“Thất vương gia, người có biết đây là tội gì không? Thánh Thượng sau khi biết được việc này nên có bao nhiêu thất vọng đau khổ a…”

Tể tướng vì muốn giúp Hoàng hậu cũng cố địa vị, cũng muốn làm tan rã địa vị Tống Hàn Nho trong mắt Hoàng Thượng, cho nên phái người bí mật giám thị nhất cử nhất động của Tống Hàn Nho, hắn tỉ mỉ bày ra hành động lần này, thuận lợi kéo Tống Hàn Nho xuống đài.

Tống Hàn Nho thần sắc vẫn thản nhiên, trong lòng cũng tự giễu. Lúc trước hắn có lẽ quá nhân từ không cùng hoàng hậu truy cứu, lại thả cọp về rừng hãm mình vào hoàn cãnh quẫn bách, chính cái gọi là một ý niệm sai thành đại sự thất bại. Tống Hàn Nho trong trẻo nhưng lạnh lùng cười:

“Ngỗ nghịch phạm thượng, đâu chỉ có mình bổn vương? Tể tướng từng nói qua, bổn vương quá mức nhân từ nương tay, quả, thực, không, sai.”

Tể tướng một bộ tiểu nhân đắc chí, cười nhạt nói:

“Lão thần không hiểu lời của Thất vương gia là có ý gì, bất quá, chuyện người an bài thị vệ triều đình đi cướp pháp trường, lão thần là có chứng cớ xác thật.”

Thu Anh Đào trong lòng kinh hãi, Tống Hàn Nho cư nhiên đã sớm tính toán giúp nàng cướp pháp trường sao? ! Mà nàng thật đúng là hồ hồ cứ nghĩ Tống Hàn Nho phiền chán mình, như thế nào ngu xuẩn như vậy, người khác đều nhìn ra lòng của nàng, mà nàng còn nghĩ mình diễn kịch rất tốt!

Nàng vừa muốn lao ra khỏi chỗ ẩn thân, chỉ thấy đám tiêu sư Ngưu thị tiêu cục trong tay cầm đao kiếm xông lên pháp trường, bảo hộ bên ngoài đám thị vệ, đem Ngưu Đại Ngưu và tân nương tử hình thành ba tầng hộ vệ.

Trong đó một vị tiêu đầu lòng đầy căm phẫn giận kêu:

“Thề sống chết bảo hộ phụ tử Ngư tiêu đầu và Thất vương gia, lão gian thần chết tiệt nhà ngươi! —— “

Tể tướng trợn mắt trừng trừng, tức sùi bọt mép hạ lệnh:

“Điêu dân lớn mật! Cung tiễn thủ chuẩn bị! Ngoại trừ Thất vương gia, còn lại giết không tha! —— “

Tình cảnh này làm Thu Anh Đào rung động không nói nên lời, nàng vạn lần không nghĩ tới tất cả mọi người đang âm thầm giúp nàng cướp pháp trường, đây là một loại tình cảm như thế nào, nàng ngoại trừ cảm động vẫn là tột đỉnh cảm động, mọi người đều vì nàng chiến đấu, nàng sao có thể trốn trong đây mà nhìn chứ? Nàng một phen lau đi nước mắt, tháo đấu lạp xuống hướng pháp trường chạy tới ——

“Chậm đã!” Ngưu Đại Ngưu rốt cục hiểu được chuyện này là vì hắn mà đến, hắn ôm quyền hướng Tống Hàn Nho hành lễ, sau đó chuyển hướng sang Tể tướng, chính khí nói:

“Tể tướng đừng oan uổng Thất vương gia, là lão phu sợ chết! Lão phu lợi dụng Thất vương gia yêu nữ nhi cho nên mới khẩn cầu Thất vương gia ra tay cứu giúp, việc này cùng Thất vương gia không quan hệ, càng không quan hệ đến tất cả những vị huynh đệ ở đây! Lão phu tự vận là xong! ——”

Nói xong, Ngưu Đại Ngưu vận khí đan điền, giơ cao quyền đánh xuống lòng ngực… Giờ phút này, vẫn là Đậu Hoa phản ứng nhạy bén, nó quay đầu đẩy Ngưu Đại Ngưu, ngăn lại hành động tự sát của hắn.

“Cha! Không cho phép chết——”

Thu Anh Đào hô to một tiếng bước lên đoạn đầu đài, nàng giơ lên tam tấc chủy thủ, hung hăng chém vào xiềng xích trên chân Ngưu Đại Ngưu, Thu Anh Đào nâng Ngưu Đại Ngưu đứng lên, giận dữ nói:

“Mọi người đều liều chết cứu người, lão đầu xấu không được làm mọi người thất vọng!”

Trong một cái chớp mắt, mọi người lại sửng sốt, nếu Ngưu Nữu Nữu ở đây, vậy tân nương tử là ai? …

Ánh mắt dừng trên khăn hỉ, Chư Cát Huệ Lan chậm rãi tháo xuống hồng khăn, một đôi lệ mâu chăm chú nhìn phụ thân nét mặt già nua kinh ngạc, nàng trừ bỏ thất vọng đau khổ chính là thương tâm, vì sao người muốn giết phu quân của nàng… Cư nhiên là cha của nàng.

Tống Hàn Nho ngẩn ra:

“Huệ Lan? …”

Chư Cát Huệ Lan lệ quang trong suốt, hạ thấp người hướng Tống Hàn Nho hành lễ, biểu tình chắc chắc:

“Thiếp thân nguyện cùng Vương gia cùng tiến cùng lui.”

Nàng lại nhìn về phía Tể tướng:

“Cha, chẳng lẽ vinh hoa phú quý vẫn chưa thõa mãn được người sao? … Cha có từng tưởng tượng qua, người cha đưa vào chỗ chết, chính là phu quân của nữ nhi chưa?”

Chư Cát Hầu không ngờ nữ nhi luôn luôn theo phép tắc cũng tham dự vào lần phản động này, hắn ra vẻ trấn định vung cổ tay áo:

“Tống Hàn Nho thường ngày đối xử với con như thế nào? Người làm vợ như con còn không hiểu sao? Không biết củng cố địa vị bản thân, cư nhiên còn giúp người ngoài làm chuyện phản loạn, con là kẻ ngốc hay vẫn còn u mê? !”

Chư Cát Huệ Lan quỳ thân hành đại lễ, lời nói bình tĩnh:

“Nữ nhi cuộc đời này đã nhận định Vương gia, sống là người của Vương gia, chết cũng là ma của Vương gia, cha nếu vẫn muốn bắn tên đả thương người, nữ nhi nguyện chết trong tay cha.”

Trước mắt bao nhiêu người nói ra tiếng lòng, trong đó người khiếp sợ nhất chính là Tống Hàn Nho… Hắn nhìn chăm chú vẻ mặt cương quyết của Chư Cát Huệ Lan, dung nhan nàng mềm mại lúc này khắc nhiễm vài phần kiên quyết, dường như hắn chưa bao giờ hiểu về nữ tử luôn ở bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.