Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 47: Báo động




Sau đó Thu Anh Đào mới hiểu được nàng đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, Hoàng Thượng lại càng không nói đùa, khi bọn họ về đến phủ cũng là lúc nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng. Về phần hôn kỳ, quả thực cùng một ngày Ngưu Đại Ngưu bị hành hình.

Thu Anh Đào thấy Thất vương phủ bốn phía đề phòng nghiêm mật, hiển nhiên là Hoàng Thượng phái thị vệ tới giám thị nàng, nàng giờ phút này giống như con thú bị nhốt trong lòng, rít gào mắng to cũng đừng mong trốn thoát.

Nàng hiện tại tựa như kiến bò trên chảo nóng vô kế khả thi, chỉ có trước nói bóng nói gió tìm hiểu hành tung của Huyền khí hộ pháp, nhưng lão nhân kia hình như không ở Thất vương phủ, hỏi đám người hầu cũng nói không biết, giống như lão nhân kia đã biến mất khỏi trần gian vậy.

Còn có Tống Hàn Nho, từ khi nhận được thánh chỉ cũng không thấy bóng dáng, giống như tất cả mọi người đều đang trốn nàng. Mà nàng triệt để hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài.

Mắt thấy hôn kỳ sắp đến gần, Thu Anh Đào đành phải đến cầu Chư Cát Huệ Lan, bởi vì nàng kết luận nữ nhân này có tình cảm với Tống Hàn Nho, cho nên nàng bí quá hoá liều thử một phen.

Chư Cát Huệ Lan thản nhiên ngồi trong đình ngắm hoa, không đợi Thu Anh Đào mở miệng, nàng đã chặt đứt đường lui:

“Bản phi cũng chỉ là một người vợ, lại càng không dám quản chuyện của Vương gia, chỉ biết an phận thủ thường mà thôi.”

Thu Anh Đào quả thực đối với thái độ của Chư Cát Huệ Lan không còn gì để nói, nàng trước thử dùng phép khích tướng:

“Nam nhân của ngươi muốn cười tiểu lão bà, ngươi lại chẳng quan tâm, ngươi không sợ sau này ta sẽ nổi bật hơn ngươi sao?”

Chư Cát Huệ Lan cười trừ:

“Bản phi chưa bao giờ muốn mình nổi bật hơn người khác, thì còn sợ ngươi đến cướp sao?”

“…” Thu Anh Đào thật sự rất khó cùng nàng nói chuyện, có lẽ hôn nhân của họ chỉ là hôn nhân chính trị, không có tình cảm, ngay cả một chút khó chịu cũng không có, nếu đổi lại là nàng, nhất định sẽ tức giận.

Chư Cát Huệ Lan buông chén trà xuống, mặt không thay đổi nói:

“Vương gia thích ngươi, hắn thân là hoàng tử, vì chuyện của ngươi không quản gian nan, giờ đây ngươi lại muốn rời đi… Ngươi đừng làm cho Vương gia khó xử nữa có được không?”

“Đây là nguyên nhân Thất vương gia tránh mặt ta?”

Chư Cát Huệ Lan trong mắt xẹt qua một tia cô đơn:

“Hắn thực thích ngươi, bản phi nhìn ra được, ngươi lại đang trong phúc mà không biết phúc…”

“Ta thực xin lỗi Thất vương gia, nhưng chuyện tình cảm không phải bản thân ta có thể khống chế, có lẽ ngươi chưa chân chính yêu một ai…”

“Yêu? …” Chư Cát Huệ Lan lạnh lùng cười:

“Yêu là phải hai người lưỡng tình tương duyệt, nếu nam tử ấy ngay cả nhìn ngươi một cái cũng không muốn, ngươi nên như thế nào nói chuyện yêu đương đây?”

Thu Anh Đào nhìn chăm chú thần sắc của nàng, Chư Cát Huệ Lan có vài phần u buồn và thở dài, một nữ nhân xinh đẹp lại cô độc. Có lẽ Tống Hàn Nho chưa từng cho nàng cơ hội, có lẽ Chư Cát Huệ Lan đang phản đối hôn nhân chính trị, cũng có lẽ nàng còn rất nhiều nguyên nhân khác, khiến cho nàng cảm thấy Chư Cát Huệ Lan vừa trốn tránh, lại vừa yên lặng quan tâm trượng phu.

“Tại sao ngươi không chủ động tiếp cận Thất vương gia, hắn là phu quân của ngươi, chỉ cần ngươi bước lên một bước, có lẽ cũng không khó khăn như ngươi tưởng tượng.”

Chư Cát Huệ Lan giật mình, nàng quả thật không bỏ xuống được lòng kêu ngạo, còn có sự rụt rè của nữ nhân nên có. Ai sẽ nghĩ đến, bọn họ thành hôn đã vài năm mà vẫn chưa viên phòng, Tống Hàn Nho không để ý nàng, nàng cũng không biết nàng làm sai cái gì, nàng cố gắng thay đổi nhưng vẫn không được Tống Hàn Nho chú ý đến. Thẳng đến khi nghe những lời này của Ngưu Nữu Nữu, giống như sét đánh trời quang, nàng rốt cục thức tỉnh, tựa hồ nàng có thể thử cố gắng thêm lần nữa.

Nàng trầm mặc hồi lâu, có giãy dụa có bất đắc dĩ… Rốt cục khó khăn mở miệng:

“Thử nói suy nghĩ của ngươi xem.”

Thu Anh Đào cũng không biết nói từ đâu, đáp ứng hôn sự là nàng, hối hôn cũng là nàng, nàng qua loa định chung thân, lại phát hiện có thể dễ dàng vì người nào đó mà tan rã.

“Khi ngươi yêu một người nam nhân, sẽ không dùng bất cứ lý do gì để trốn tránh, ta sẽ tự hỏi mình, ta có thể trong lòng nghĩ tới một người, nhưng lại gả cho một người khác sao? Đáp án rất đơn giản, không có khả năng. Còn có thể chất vấn chính mình, người nam nhân muốn cưới ngươi đối với ngươi là thật tâm thật ý, thậm chí nguyện ý chờ ngươi hồi tâm chuyển ý, mà một nam nhân khác lại không cho ngươi được cuộc sống yên ổn, chẳng lẽ một chữ ‘Yêu’ đối với chính mình thật sự trọng yếu như vậy sao? Đáp án cũng rất đơn giản, rất trọng yếu.”

Thu Anh Đào biết nàng nói những lời này đối với Chư Cát Huệ Lan cũng rất tàn nhẫn, nhưng nàng đã vì chính mình mà ra quyết định, cả đời nhất thế chỉ vì nam nhân nàng yêu mà chờ đợi.

“Những lời này, sẽ làm tổn thương Vương gia…”

Chư Cát Huệ Lan có lẽ chưa phát hiện, nàng trước tiên đã nghĩ đến cảm thụ của phu quân

“Ta cũng thực hy vọng mọi chuyện viên mãn, càng không thể đưa ra quyết định trái lương tâm, chuyện này đối với ai cũng không công bằng.”

Thu Anh Đào chà xát góc áo:

“Thất vương gia là nam nhân tốt, nam nhân tốt lại càng không nên nhận lấy điều không công bằng. Ta đã phản bội tình cảm của y, thì dựa vào cái gì đem Thất vương gia giữ bên mình chứ? Hơn nữa nếu ta đã lựa chọn người khác, thì tâm ý phản bội chính là phản bội.”

Chư Cát Huệ Lan tựa hồ hiểu, lại như không hiểu, nữ tử từ sau khi sinh ra liền không có quyền lựa chọn hôn nhân, vận mệnh nữ tử ngoại trừ bị khống chế còn có thể theo đuổi chân ái sao? Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, hoàn toàn phục tùng thì không đúng sao? … Nàng bắt đầu ngưỡng mộ Ngưu Nữu Nữu, vì người nào đó, quật cường cố chấp, nhẫn tâm không chừa lối thoát cho mình…

“Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, ta và ngươi cũng không có khả năng thay đổi.”

“Nói đến Hoàng Thượng…”

Thu Anh Đào khinh thường cười:

“Hoàng Thượng chẳng qua là đang lường gạt mọi người, hắn sẽ không quản tình cảm nhi tử của mình, chỉ một lòng vì củng cố giang sơn mà không từ thủ đoạn, trong mắt Hoàng Thượng, mỗi một người đều có thể trở thành vật hi sinh.”

Chư Cát Huệ Lan ngồi dậy nhìn chung quanh bốn phía:

“Đại nghịch bất đạo, ngươi sao dám nói những lời như vậy? Ngươi có biết những lời này của ngươi nếu tới tay Hoàng Thượng sẽ đưa tới họa sát thân hay không?”

Thu Anh Đào biết những người ở cổ đại giống như sống trên băng mỏng mà trôi qua ngày, nàng cũng rất muốn khống chế bản thân, nhưng đối với sự chuyên chế độc đoán của hoàng đế lão nhân thật sự là nàng không cam tâm:

“Hoàng Thượng sẽ không giết ta, ít nhất là trước khi thành thân sẽ mặc kệ ta.”

Chư Cát Huệ Lan trầm trầm khí:

“Có lẽ ngươi và ta sống chung cũng không tệ, nếu không thể phản kháng, không bằng vui vẻ chấp nhận.”

Xem ra Chư Cát Huệ Lan không giúp nàng chạy trốn, Thu Anh Đào thở dài đứng lên:

“Được thôi, ngươi đã cam nguyện chia sẽ trượng phu với ta, vậy ta trở về phòng …”

Chư Cát Huệ Lan nhìn chăm chú bóng dáng Ngưu Nữu Nữu, môi khẽ mở nhưng cũng không nói gì… Nàng có thể thản nhiên đối mặt không? Nếu có thể, tại sao lòng nàng lại đau như vậy.



Thu Anh Đào hữu khí vô lực bước đi, nếu Tống Hàn Nho là ác bá tội ác tày trời nàng còn có thể quyết tâm chống đối, nhưng hắn lại ôn nhuận như ngọc làm cho người ta đau lòng, nàng biết phải làm như thế nào mới có thể đẹp cả đôi đường?

Nàng nâng hai tay lên nhìn chăm chú… Từng đạo vết thương khắc trong lòng bàn tay, xác minh nàng từng cùng Mộ Giai Nam đồng cam cộng khổ, nhớ lại những ngọt ngào và khó khăn, một màn này giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nàng không buông tay được, một phần một giây cũng không bỏ xuống được.

Một đạo nhân ảnh chắn trước mặt nàng, chỉ yên lặng đứng đó, Thu Anh Đào vẫn chưa ngẩng đầu, áy náy nói:

“… Có lẽ nàng đã sớm không muốn thành thân với ta, lại bị Hoàng Thượng hạ thánh chỉ ép buộc, ta biết nàng rất khó xử, thật xin lỗi…”

Tống Hàn Nho dừng trên đỉnh đầu Ngưu Nữu Nữu, trong thần sắc ngoại trừ bất đắc dĩ cũng là bất đắc dĩ… Khi hắn biết Ngưu Nữu Nữu đi cùng Mộ Giai Nam, hắn quả thật rất tức giận, giận nàng không thẳng thắn thành khẩn, nhưng mà, hắn cũng muốn thử tình cảm của nàng, sự do dự của nàng, khi gần khi xa đến tột cùng là vì ai, là hắn quá mức tự tin, tới khi nhận được đáp án thì đã muộn rồi.

Sau khi trãi qua sinh tử, tâm của hắn đã bị nàng chiếm ngự, nàng lớn mật và cố chấp khiến hắn quan tâm. Lúc đầu hắn tự nói với chính mình, do thời gian hai người bên nhau quá ngắn, chỉ cần hắn cố gắng, nhất định sẽ có hồi báo. Hắn quan tâm nàng, nàng lại vì một nam nhân khác sống chết chưa rõ mà nhớ mãi không quên. Trong mắt Tống Hàn Nho dấy lên một tia tức giận:

“Ta nói rồi sẽ chờ nàng, vô luận bao lâu, nàng lại tự đoạn đường lui! … Nếu nam nhân kia đã chết! Nàng cũng muốn ôm một cổ thi thể cô độc sống quãng đời còn lại sao?”

Thu Anh Đào lần đầu thấy Tống Hàn Nho phát hỏa, xem ra cho dù là tính tình tốt tới đâu cũng có lúc không thể nhịn được mà phát hỏa. Nàng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Tống Hàn Nho nhắm mắt thuận thuận khí, lạnh lùng nói:

“Tâm ý ngươi đã quyết, bổn vương cũng không cần lo lắng nữa, nói cách khác… Bổn vương sớm đã chán ngươi rồi, nếu không phải Hoàng Thượng có chỉ, bổn vương thật không muốn cưới ngươi, nhưng ta và ngươi đều không có quyền lựa chọn, cứ chờ mà ngồi kiệu hoa đi.”

Thu Anh Đào giật mình:

“Ngươi, ngươi thật sự bắt đầu chán ghét ta sao?”

“Đúng vậy. Thực chán ghét, nếu không bổn vương vì sao lại không muốn gặp ngươi? Ta hận không thể đuổi ngươi đi ngay lập tức.”

Nói xong, hắn giận dữ rời đi, lưu lại một âm thanh băng lãnh.

“…” Thu Anh Đào ngẩng đầu lên, hắn rốt cục cũng chịu không nổi rồi, điểm ấy làm cho nàng lại mừng thầm. Chỉ cần Tống Hàn Nho đối với nàng không còn tình ý, vậy nàng có thể buông xuống áy náy rồi. Nghĩ vậy, Thu Anh Đào chuẩn bị kế hoạch chạy trốn.

Nàng thừa dịp đêm tới vụng trộm vào phòng binh khí, bắt đầu lựa chọn binh khí thuận tay.

Đậu Hoa lắc lắc cái đuôi ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ biết được nàng suy nghĩ cái gì, nhảy nhót vươn đầu lưỡi cười to.

“Đậu Hoa, ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau hành động sao?”

Thu Anh Đào giơ lên bảo kiếm đùa giỡn, tuy rằng nàng không biết võ công, nhưng khí lực thì có, ít nhất chém sập cửa lao cũng không thành vấn đề.

Đậu Hoa cọ cọ đầu gối Thu Anh Đào, cọp mẹ quyết định nó há có thể cự tuyệt sao?

Thu Anh Đào biết Đậu Hoa là con hổ hiểu tính người, nàng không khỏi cảm động ôm lấy đầu hổ cọ cọ:

“Có lẽ chúng ta đều phải chết, nếu ngươi sợ có thể chạy trốn, ta tuyệt đối không trách ngươi.”

Đậu Hoa liếm liếm nước mắt Thu Anh Đào, cái đuôi quấn chặt nàng, cùng nàng gắt gao ôm nhau, chỉ cần ở cùng nàng, nó cũng nguyện vì nàng mà làm tất cả, không tiếc hy sinh tánh mạng.

“Cám ơn ngươi Đậu Hoa, có sự khích lệ này của ngươi, ta cái gì cũng không sợ …”

Thu Anh Đào trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lúc đầu, là Đậu Hoa đem nàng từ vó ngựa cứu ra. Sau khi nàng trở về thành cho đến giờ, là Đậu Hoa cho nàng hy vọng, cuối cùng, chỉ còn lại có nàng và Đậu Hoa, vì Ngưu cha mà chiến. Chỉ có con hổ này luôn chờ đợi nàng, khi tâm trí nàng vì tình yêu mà rối loạn, cũng quên Đậu Hoa vẫn ở đây yên lặng bên cạnh nàng. Loại tình cảm này không có gì thay thế được, so với tình cảm bình thường càng chân thành tha thiết hơn.

Đậu Hoa tựa hồ thỏa mãn nheo mắt lại, hưởng thụ ngón tay Thu Anh Đào âu yếm. Có lẽ ngày mai sẽ bắt đầu một hồi liều chết chiến đấu, nhưng đêm nay ánh trăng sáng tỏ, cũng rất hài hòa.

Ánh trăng hắt vào bệ cửa sổ, dừng trên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, xẹt qua đôi mắt Đậu Hoa, xẹt qua một đọa ánh sáng màu lam sáng chói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.