Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 46: Lưỡng nan




Lao đầu và thị vệ đương nhiên không dám công kích Thu Anh Đào, dù sao nàng cũng là nương tử của Thất vương gia, lúc này may mắn là quản gia của Tống Hàn Nho tới kịp lúc, nếu không Thu Anh Đào thật tính giữa ban ngày ban mặt đem Ngưu cha ra khỏi nhà giam.

Thu Anh Đào ở lão quản gia ngăn trở mới tạm thời dừng tay, nàng giữ chặt tay Ngưu Đại Ngưu, kiên quyết nói:

“Cha, con nhất định sẽ cứu người ra ngoài, sẽ không để cha chết oan uổng.”

Ngưu Đại Ngưu vui mừng vỗ vỗ đầu nữ nhi, ai cũng không muốn đi tìm chết, nhưng giết người thì đền mạng không gì phải tranh cãi, hắn chỉ tiếc là không thể tận mắt thấy nữ nhi mặc áo tân nương, không thể tự tay ôm cháu ngoại…

“Được rồi, có những lời này của con, cha mặc dù bị chém đầu cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối, đừng ép buộc chính mình…”

Hắn lại dặn dò nói:

“Chờ cha chết rồi, Ngưu thị tiêu cục sẽ giải tán, con còn nhớ vị trí cất chủy thủ không? Ngân phiếu đều cất ở đó, hãy phân phát cho đám tiêu sư, đều tự tìm kế sinh nhai thôi…”

Ngưu Đại Ngưu vất vả dựng nên Ngưu thị tiêu cục, một đêm hóa thành hư ảo, hắn cũng đau lòng, nhưng so với thù giết vợ, những vật ngoài thân đó trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Thu Anh Đào thấy Ngưu Đại Ngưu đối mặt với cái chết lại thong dong như vậy, nhưng nàng vẫn nhìn ra được đáy lòng ông vẫn có chút không cam lòng, ông ấy làm bộ như không sao cả, thật sự nguyện ý đi tìm chết sao? Hẳn là vẫn còn nhiều vướng bận, lão nhân gia đây là muồn làm cái gì, thật không giống như thường ngày…

“Cha yên tâm đi, ta sẽ không ở trước mộ họ Lỗ cười to đâu, nhiều nhất chỉ cho hắn vài ngụm nước miếng, ha ha.”

Thu Anh Đào ra vẻ cợt nhả.

“Đi đi, cha còn sống là vì con, chết vì nương của con, vậy là công bằng rồi.”

Ngưu Đại Ngưu chua sót khẽ cười:

“Sau này hãy cùng Thất vương gia cho sống tốt…”

Ông đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau, Nữu Nữu có nhắc tên một người, nhất thời đứng lên:

“Mộ Giai Nam với con có quan hệ gì? Vì sao sinh tử của hắn con lại để ý? … Con quay lại cho ta, Nữu Nữu! …”

Ngưu Đại Ngưu mãnh liệt kêu, nhưng Thu Anh Đào chính là hướng hắn nháy mắt mấy cái: lão cha, ta sẽ cứu ngươi, đừng theo ta lải nhải nữa.

Thu Anh Đào được lão quản gia dẫn dắt đi lên một cái kiệu nhỏ, nghe nói, Hoàng Thượng muốn gặp nàng, tới sớm không bằng tới khéo, nàng vừa vặn có chuyện muốn gặp hoàng đế lão nhân, đem Ngưu cha oan tình hết thảy nói ra.



Thông qua tầng tầng kiểm tra, Thu Anh Đào rốt cục cũng tiến vào hoàng cung. Nhưng sau khi vào cửa cung, trừ bỏ hoàng đế có thể ngồi kiệu, những người còn lại chỉ có thể đi bộ. Tường cao nguy nga đứng vững, cung điện quen thuộc lại xa lạ, cũng ở nơi này trãi qua bao đời triều đại.

Hoàng cung to lớn huy hoàng, trong im lặng lộ ra uy nghiêm. Một gã tiểu thái giám mang nàng đi vào hậu cung, khi nàng bước vào, đầu tiên nàng nhìn thấy Quế công công.

Quế công công trong thần sắc mang theo xa cách:

“Ngưu tiểu thư mời ngồi, Hoàng Thượng đang cùng Thất hoàng tử thương nghị quốc sự.”

Thu Anh Đào thấy hắn giả vờ không biết mình, nàng cũng không nghĩ nhiều, nguyên lai Quế công công là tổng quan bên người Hoàng Thượng, vậy hắn và Mộ Giai Nam như thế nào thông đồng? Mộ Giai Nam là vì tìm kiếm tung tích cha mẹ mới đạo bảo, chẳng lẽ những bảo vật không cần đến đều đưa cho Quế công công bán lấy tiền sao?

Quế công công vững vàng đứng lặng một bên, đợi khi không thấy tên nô tài nào đi qua mới lặng yên đẩy đẩy bả vai Thu Anh Đào:

“Mộ Giai Nam ở đâu? Sao ba tháng rồi không thấy hắn xuất hiện. Lão nô biết ngươi là ách nữ, lắc đầu hay gật đầu cũng được rồi”

…”Vì giúp ta trị bệnh, hắn lên núi hái thuốc… Trụy nhai.”

Thu Anh Đào thấy lão thái giám là người quan tâm Mộ Giai Nam, nàng không muốn giấu sự thật, còn là ăn ngay nói thẳng, nàng bị tưởng niệm tra tấn chết đi sống lại, có một số việc không phải do nàng quyết định.

Quế công công thần sắc kinh hãi, cảm xúc có chút kích động, hắn tay ôm ngực tựa vào bên cạnh bàn:

“Này này không có khả năng, hắn khinh công tốt như vậy, không, tuyệt đối không có việc gì…”

Mộ Giai Nam là ân nhân cứu mạng của hắn, tin dữ này giống như sét đánh ngang tai.

Thu Anh Đào gật gật đầu: “Đúng, không có việc gì, ta tin tưởng.”

Quế công công lau lau khóe mắt, làm một lão thái giám lâu năm, hắn luôn đề phòng động tĩnh bốn phía, cho nên trong khoảnh khắc hắn đã khôi phục thái độ bình thường:

“Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, lão nô sẽ đi tìm ngươi.”

Thu Anh Đào đồng ý, theo Quế công công đi vào ngự thư phòng… Hoàng đế quần áo long bào thúy sức, ổn tọa ngồi trên long ỷ, khí phách mười phần, nhìn như là vị lão giả nghiêm khắc. Tống Hàn Nho một thân triều phục hoa lệ, ngồi ở một bên không lên tiếng, cũng không hướng Thu Anh Đào chào hỏi, hình như hai người bọn họ vừa mới cãi nhau xong.

Nàng quỳ xuống hành lễ:

“Thứ dân Ngưu Nữu Nữu, thỉnh an Hoàng Thượng”

Đây là do Quế công công dạy nàng, sau khi dập đầu không thể ngẩng đầu.

Hoàng Thượng liếc Thu Anh Đào một cái, đi thẳng vào vấn đề nói:

“Trẫm nhớ rõ ngươi đã từng cứu Hàn Nho, dựa vào gia thế của ngươi căn bản không xứng với hoàng tử, bất quá trẫm niệm tình ngươi đối với Nho nhi có ân, mới đặc biệt đáp ứng việc hôn nhân, ngươi cư nhiên không biết tốt xấu muốn từ hôn? !”

Hắn vỗ mạnh xuống mặt bàn, nổi giận chất vấn:

“Hoàng tử nguyện ý cưới ngươi đã là phước phần của ngươi, ngươi muốn cùng trẫm đối nghịch sao? !”

“Phụ hoàng…”

“Con câm mồm! Trẫm chỉ muốn hỏi nữ tử này tâm có bao nhiêu cao!”

Hoàng Thượng tức giận đến tức sùi bọt mép, quốc sự đã phiền hắn sứt đầu mẻ trán, cư nhiên còn có chuyện vớ vẩn này, nữ tử này không lấy chồng chỉ vì cha nàng bị tử hình mà bất mãn, muốn chống lại thánh chỉ, tưởng là dựa vào Tống Hàn Nho sủng ái buộc hắn phải đồng ý sao? Hắn thân là cửu chí tôn chẳng lẽ không nhìn thấu lòng người sao?Hư! mơ tưởng!

“…” Thu Anh Đào nghe qua có chút hồ đồ, Tống Hàn Nho lại một bộ dáng khó mở miệng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế lão nhân không phân rõ phải trái:

“Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận, dân nữ không dám coi rẻ hoàng uy, gia phụ dân nữ mặc dù xúc phạm vương pháp, nhưng bên trong còn có nguyên nhân…”

“Thiên Tử phạm pháp tội như thứ dân! Trẫm không nghe muốn nghe lời biện minh!”

Hoàng Thượng giơ tay ngăn lại, Quế công công tức khắc tiến lên thay Hoàng Thượng phụng trà thuận khí:

“Hoàng thượng trước xin bớt giận, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, Hoàng thượng đừng cùng nàng so đo.”

Thu Anh Đào như thế nào cũng không nghĩ tới hoàng đế lão nhân là người không phân rõ phải trái như vậy, nàng cõi lòng đầy khát khao đến cáo trạng, lại nghe mắng một trận. Có lý nào không cho người ta giải oan, nếu nói đáng chết, lão gia hỏa này đáng chết hơn ai hết, a phi!

Tất cả mọi người nhìn hoàng đế lão nhân đang tức giận, Ngưu Nữu Nữu ở trong mắt Hoàng Thượng trong mắt bất quá chỉ là một thảo dân, nhưng vì củng cố địa vị hoàng thất trong lòng dân chúng, chứng minh hoàng đế đối với nữ nhi của phạm nhân khoan dung rộng lượng. Hoàng đế bỗng nhiên vỗ bàn hạ chỉ:

“Trẫm mặc kệ ngươi suy nghĩ cái gì, ngày thành hôn, liền định vào ngày cha ngươi xử trảm!”

Thu Anh Đào quả thực không thể tin vào tai mình nữa, nàng từng thấy qua hỗn đản, nhưng chưa thấy qua loại súc sinh như vậy, nàng không thể nhịn được nữa đứng lên:

“Người bức ta một bên nhìn phụ thân bị chém đầu, một bên lên kiệu hoa sao?! Ngài nói đúng, dân nữ chính là không lấy chồng!”

Hoàng Thượng là vua không nói hai lời, thử hỏi ai lại dám cùng Hoàng Thượng chống đối. Lời này vừa nói ra chấn động, cả phòng lặng ngắt như tờ, Tống Hàn Nho và Quế công công lo âu liếc mắt nhìn nhau, xúc phạm long uy cửu tử nhất sinh, không khỏi vì Thu Anh Đào đổ mồ hôi lạnh. Hoàng Thượng không giận ngược lại còn cười lạnh:

“Hảo một tiểu nữ tử mạnh mẽ, trẫm là cửu ngũ chí tôn nhất ngôn cửu đỉnh, không phải ngươi muốn phản đối là được, ngươi lấy tư cách gì phản đối, lui ra.”

Thu Anh Đào còn muốn phản bác, lại bị Quế công công vội vàng ngăn lại, hắn che ở trước người Thu Anh Đào, mạnh mẽ đem Thu Anh Đào túm ra ngự thư phòng:

“Đừng chống đối Hoàng Thượng, nha đầu ngươi không muốn sống nữa à? !”

“Hắn cũng không phải cha mẹ ta dựa vào cái gì an bài hôn sự của ta? … Ngô…”

Quế công công một phen che miệng Thu Anh Đào:

“Được rồi được rồi, có thể gả cho Thất vương gia ngươi còn có không thấy đủ sao? Ta cũng không hiểu ngươi, về trước đi.”

Tống Hàn Nho theo sau đi ra ngự thư phòng, kéo cổ tay Thu Anh Đào hướng bên ngoài hoàng thành đi đến, Thu Anh Đào cảm thấy lực đạo trong tay hắn không nhỏ, nàng muốn giãy dụa nhưng lại thấy hắn đang tức giận, chỉ đành ngoan ngoãn đuổi theo.

Như thế nhất nháo, phụ hoàng tức giận, mặc dù hắn có lòng muốn cứu Ngưu Đại Ngưu, nhưng trọng điểm không ở chỗ này, mà ở chỗ thái độ liều chết không theo của Ngưu Nữu Nữu. Hắn lần này tiến cung diện thánh chính là vì chuyện Ngưu Nữu Nữu, làm con hắn đương nhiên hiểu tính tình phụ hoàng, cho nên chỉ nói ra một câu lùi lại hôn kỳ, lại dẫn tới phụ hoàng giận dữ, không chỉ như thế, phụ hoàng muốn đích thân chất vấn Ngưu Nữu Nữu. Tống Hàn Nho trong đầu nghĩ đến tất cả đều là làm sao bảo toàn Ngưu Nữu Nữu. Mà nàng đâu, không lo lắng hắn khó xử, cũng không bận tâm phần tâm ý của hắn!… Nàng liền như vậy không muốn gả cho hắn sao?

“Tống Hàn Nho, cha ta giết người…”

“Bổn vương quản không được.”

Tống Hàn Nho tức khắc đánh gãy lời nàng, đi phía trước Thu Anh Đào, ngữ điệu bình tĩnh như nước.

Thu Anh Đào bị một bụng oan uổng khí, lúc này Tống Hàn Nho cũng lời nói lạnh nhạt , nàng đến cuối cùng đã làm sai cái gì?

…”Ngươi làm sao vậy? Là đang tức giận ta cùng Hoàng Thượng lý luận sao? Nếu đã làm ngươi khó xử, ta xin lỗi.”

“Ngưu tiêu đầu giết người là không đúng, bất luận là nguyên do gì cũng nên báo quan phủ điều tra, việc này không thể nào tranh cãi.”

Tống Hàn Nho thủy chung không có dũng khí nhìn Ngưu Nữu Nữu, hắn đang tự trách bản thân năng lực không đủ lớn.

Thu Anh Đào có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, Tống Hàn Nho mặc kệ, chỉ trơ mắt nhìn Ngưu cha bị chém đầu. Nhưng vô luận như thế nào, nàng phải kiệt lực cứu lại…

“Cha ta giết người là vì năm đó hắn hại chết nương của ta, ta bị ách tật cũng bởi vì người đó, do hắn đã động tay động chân trong thuốc dưỡng thai của nương ta, cha ta không nên vì cái loại người này mà hy sinh, không đáng.”

Tống Hàn Nho nao nao, tức khắc dò hỏi:

“Ngưu tiêu đầu trong tay có vật chứng không?”

Thu Anh Đào đã hỏi qua Ngưu Đại Ngưu, nhưng kết quả là tàn khốc :

“Không có, nghe nói người nọ cũng mở tiêu cục, thuốc của là tổ truyền bí phương, bằng chứng năm đó ông chủ tiệm thuốc và Lỗ gia cấu kết cũng tìm không thấy .”

Tống Hàn Nho có chút suy nghĩ nhíu mày, nói như thế, Ngưu tiêu đầu quả thật bị chết oan uổng, nhưng không có bằng chứng làm sao lật lại bản án? Còn có Hoàng Thượng, tựa hồ đối với việc này cực kì bất mãn, mặc dù có vật chứng, chỉ có thể chứng minh quan phủ trắng đen chẳng phân biệt, bởi vậy suy luận càng sẽ không bỏ qua cho Ngưu tiêu đầu.

Thu Anh Đào đương nhiên không thể hiểu ích lợi giai cấp và thế cục thay đổi là cùng một tầng, nàng thầm nghĩ cứu Ngưu cha, chẳng sợ ngày sau không có tiêu cục, nàng còn có sức lực, có thể cố gắng kiếm tiền nuôi sống Ngưu cha.

“Cha ta có lý nhưng không thể nói, cha ngươi lại không phân rõ phải trái…”

Thu Anh Đào hút hấp cái mũi, không nhẹ không nặng nói:

“Còn nói những lời cay độc, Hoàng Thượng cũng không thể lãnh huyết vô tình như thế…”

Hai người bọn họ hiện tại vẫn còn trong hoàng cung, Tống Hàn Nho làm động tác im lặng, hắn nắm tay Thu Anh Đào, như trước là dắt tay, lại ôn nhu rất nhiều. Tống Hàn Nho bất đắc dĩ thở dài, Ngưu Nữu Nữu lo cho an nguy của gia phụ không có gì đáng trách, có lẽ là hắn quá nhạy cảm, cố tình đem mọi chuyện đặt nặng vấn đề tình cảm.

“Nếu bổn vương không thể cứu được Ngưu tiêu đầu, nàng có hận ta hay không?”

“Tại sao phải hận ngươi? Vốn không liên quan đến ngươi, còn liên lụy ngươi bị phạt bị mắng, ta đã rất khó xử rồi.”

Thu Anh Đào nhớ tới những lời của Hoàng Thượng, ngày xử trảm cha cũng là ngày nàng xuất giá, cũng chỉ có lão biến thái mới nghĩ ra. Nàng cũng xác minh một sự kiện, ở cổ đại, dân chúng căn bản không có địa vị, hoàng đế lão nhân muốn giết ai thì giết.

“… Nếu phải gả cho ta, nàng sẽ hận ta không?”

Thu Anh Đào dừng chân sửng sốt:

“Ta… Lòng ta có người khác… Tuy rằng Mộ Giai Nam bặt vô âm tín, nhưng ta không thể phản bội hắn.”

“Nếu hắn vĩnh viễn không trở về…”

“Trừ phi tìm được thi thể của hắn, nếu không ta sẽ vẫn chờ.”

Tống Hàn Nho thật lâu không nói gi, yên lặng bước đi. Nếu Mộ Giai Nam đã chết, nàng sẽ vì hắn chôn cùng sao? … Tống Hàn Nho không dám lại đi giả thiết chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy tâm tình càng nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.