Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 20: Hàng tướng




Cốc Mộng Vũ hiểu rất rõ một trăm lẻ tám hoa mai cọc, nàng cũng không nóng lòng thúc giục Mộ Giai Nam bắt đầu, mà là cho hắn thời gian nghiên cứu, dù sao kết thúc quá nhanh sẽ không vui, mặc dù ngoài miệng nàng không thừa nhận, nhưng Mộ Giai Nam tuyệt đối là kình địch, hôm nay nàng không thể khinh thường.

Mộ Giai Nam cũng không nóng lòng thi triển bản lĩnh khinh công, hắn bước lên hoa mai cọc, đứng tại chỗ nhảy tới nhảy lui, không khỏi hồ nghi nhướng mi hỏi: “Ai nha, cọc gỗ này hình như sắp gãy rồi, ta hoài nghi cọc gỗ không phải sớm bị nước sông làm mục rồi đó chứ .”

“Nói bậy, hôm qua ta còn chạy ba vòng, ngươi đừng có giở trò!” Cốc Mộng Vũ vẫn đề phòng nhất cử nhất động của Mộ Giai Nam, nàng nói chuyện càng cẩn thận hơn, chủ yếu là xú tiểu tử này rất giảo hoạt .

Mộ Giai Nam nhún vai, bỗng nhiên khóe miệng chợt tắt, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, trong thời gian ngắn nhất tập trung đạp lên hoa mai cọc: “Phi lâu ——” vừa dứt lời, hắn tung người vượt lên ba hoa mai cọc.

“Đã biết ngươi không thành thật mà!” Cốc Mộng Vũ thấy hắn nhanh chân đi trước, nàng cấp bách đuổi theo, mặc dù nàng võ công không cao cường, nhưng khinh công quả thật cao thâm, nàng không cần tốn nhiều sức đã đuổi kịp Mộ Giai Nam, nàng khinh thường hừ một tiếng: “Đánh giá cao ngươi rồi.”

Mộ Giai Nam cười mà không nói, hắn nhìn lướt qua hoa mai cọc cũng chứng thật được suy đoán của mình, cho nên cước bộ cũng chậm lại. Giờ phút này, hắn đã xác định suy đoán của mình là đúng, nhưng hắn cũng muốn chắc chắn hơn. Mộ Giai Nam muốn thử Cốc Mộng Vũ, cho nên hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đi trước chiếm ưu thế. Cốc Mộng Vũ nhất thời ngẩn ra, nàng suýt nữa không cẩn thận mà dẫm phải cơ quan. Kỳ thật cái được gọi là “Hoa mai cọc” chỉ là một loại ám chỉ, nhìn những cọc gỗ sắp xếp hỗn loạn nhưng bên trong lại cất dấu huyền cơ. Nếu lấy một cọc gỗ làm trung tâm, như vậy bốn phía đều là cơ quan. Cho nên cơ quan nay còn có tên là “Đạp nhụy hoa”. Cơ quan có ba loại: thứ nhất, năm cánh hoa bao bọc xung quanh nhụy hoa xoay tròn; thứ hai, cơ quan cao thấp không đồng điều; thứ ba, cơ quan sẽ di dộng thay đổi vị trí. Tóm lại sẽ làm cho người nhập trận bị nhiễu loạn bộ pháp, chỉ cần tìm được chính xác vị trí “Nhụy hoa”, thì muốn qua cửa cũng không khó. Bất quá Cốc Mộng Vũ đương nhiên không nói cho Mộ Giai Nam biết.

Nàng lòng bàn chân tăng lực nhảy đến một “Nhụy hoa” khác, nàng không biết Mộ Giai Nam là cố ý hay là trùng hợp, tóm lại nàng thấy hắn phản ứng chậm chạp, liền cười hắn: “Ngươi nhảy loạn như khỉ để làm gì chứ? !”

“Ha ha, bốn phía đều là cọc gỗ, ta muốn đi như thế nào không phải cũng có hạn chế chứ?”. Mộ Giai n#am biết rõ còn cố nhướng mi hỏi, hắn một lần nữa lại chính xác bước lên “Nhụy hoa”, mười phần là tiếng động lớn binh đoạt chủ thế.

Cốc Mộng Vũ thấy Mộ Giai Nam lại đoán đúng chính xác vị trí. Nhưng mà, nàng vốn muốn Mộ Giai Nam không còn đường, nàng thấy thế cục thay đổi như vậy, mâu trung hàm chứa một chút tức giận và nghi hoặc: này đã là lần thứ ba, bất quá, nàng mới không tin Mộ Giai Nam nhanh như vậy đã nắm giữ được quy tắc cơ quan, tuyệt đối là do hắn may mắn mà thôi!

Cốc Mộng Vũ trấn định tinh thần, nàng quyết định không ép Mộ Giai Nam rơi vào cơ quan nữa, dù sao ai tới bờ bên kia trước mới là người chiến thắng. Trong cuộc đấu ngươi chạy ta đuổi, Mộ Giai Nam thực hiện chút kỷ sảo khinh công, hắn luôn bảo trì một khoảng cách với Cốc Mộng Vũ, làm cho Cốc Mộng Vũ trong lúc vừa nghĩ đến sẽ thắng Mộ Giai Nam, thì hắn liền sóng vai đi trước nàng, còn cười tủm tỉm chào hỏi Cốc Mộng Vũ.

Nhưng mà hắn cũng muốn thử xem cơ quan đến cuối cùng có bao nhiêu lợi hại, cho nên hắn cố ý bước trên một cọc gỗ cơ quan, khi mũi chân vừa chạm vào cơ quan, năm cọc gỗ trong chốc lát bắt đầu xoay tròn, khi thì quay quanh khi thì chậm, thình lình xảy ra xoay tròn quả thật làm người ta trở tay không kịp, nhưng Mộ Giai Nam định lực vô cùng tốt, hoặc là nói, chỉ cần trong lòng không hoảng hốt liền không trở ngại. Cốc Mộng Vũ nghe phía sau truyền đến tiếng vang, nàng không khỏi dừng lại mà xem náo nhiệt, nàng vui sướng khi người gặp họa vỗ tay: “Ngu ngốc, sớm nói ngươi là may mắn mà, ha ha!”

Mộ Giai Nam tà môi cười, đột nhiên bay lên trời vững vàng dừng trên “Nhụy hoa”, ngay sau đó nhảy hai cái đến bên cạnh Cốc Mộng Vũ: “Chỉ thường thôi, không cùng ngươi chơi nữa…” Lời còn chưa dứt, hắn lại lấy tốc độ cực nhanh vượt qua Cốc Mộng Vũ thẳng hướng bờ bên kia xông tới.

“…” Cốc Mộng Vũ còn chưa định thần, đã thấy thân ảnh Mộ Giai Nam cách xa, hơn nữa bộ pháp của hắn khiến nàng hoa mắt, không phân rõ người nào mới là hắn. Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Mộ Giai Nam cư nhiên biết khinh công thượng thừa “Đi nhanh ảo ảnh” ,nàng sao không nhìn ra Mộ Giai Nam có khinh công thượng thừa như thế chứ? Khẳng định xú tiểu tử này cố ý giấu diếm, đáng chết!



Một khắc sau, Cốc Mộng Vũ dùng hết chiêu thức, nhanh chóng đuổi theo Mộ Giai Nam, nhưng nàng vẫn đến điểm cuối chậm hơn Mộ Giai Nam ba bước. Cốc Mộng Vũ thở hổn bước lên bờ, nàng cư nhiên phát hiện Mộ Giai Nam ngồi trước mặt Ngưu Nữu Nữu mà ăn táo.

Thu Anh Đào vốn là rảnh rỗi không có gì làm, nàng liến leo lên cây hái được mấy quả táo, nàng vừa ăn vừa đợi Mộ Giai Nam xuất hiện, nàng thấy Cốc Mộng Vũ cũng đến đây, liến nhìn Cốc Mộng Vũ ngoắc ngoắc tay, Thu Anh Đào đưa lên một quả táo to, ý hỏi nàng có muốn ăn hay không.

Bọn họ muốn cười nhạo nàng ăn táo chưa đủ ngán sao? Mồ hôi và lửa giận đem cả người Cốc Mộng Vũ như bốc hoả, nhưng nàng tức nhất là Đại sư huynh! Hắn vậy mà chẳng phân biệt ai là bằng hữu, cũng dám ngồi ở đó mà vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Đại sư huynh cằm lên một quả táo, tươi cười như hoa chạy đến trước mặt Cốc Mộng Vũ: “Tiểu sư muội ăn táo đi, rất ngọt đó.”

Cốc Mộng Vũ khóe miệng run rẩy, đưa tay đánh vào long bàn tay đại sư huynh, chỉ thấy quả táo đỏ thẫm tảo rơi xuống đất: “Ngươi vậy mà lại cùng địch nhân nói cười vui vẻ? Ngươi đã quên nhiệm vụ của chúng ta rồi sao? !”

“…” Đại sư huynh ủy khuất nháy mắt mấy cái, lại không rõ cho nên lại nói: ” Nếu Mộ Giai Nam đã đến trước thì chúng ta liền thả họ lên núi a, nhiệm vụ của chúng ta là khảo nghiệm thực lực của người qua cửa, hiện tại đã chứng minh Mộ huynh đệ quả thật có bản lĩnh a…”

Cốc Mộng Vũ tức giận đến mắt trợn trắng! …”Ta mặc kệ, dù sao Mộ Giai Nam cũng không thể lên núi!” Nàng giương lên chân đá văng đại sư huynh, nhất thời tức giận chỉ Mộ Giai Nam: “Ngươi vừa rồi có gian trá, ta với ngươi so tài một lần nữa!”

Mộ Giai Nam bất đắc dĩ thở dài, hắn vừa định mở miệng liền nghe từ trong khe núi truyền đến một đạo ân thanh mệnh lệnh

“Mộng Vũ đừng làm loạn, khinh công của ngươi không bằng người ta, lặp tức để hai người lên núi!”

Cốc Mộng Vũ giật mình, trong lòng không phục muốn cãi lại, nhưng đại sư huynh tức khắc thu hồi tinh thần vui chơi, hướng phương hướng truyền ra âm thanh ôm quyền hành lễ: “Sư phụ bớt giận, tiểu sư muội chỉ là cùng hai vị sấm quan đùa giỡn, đồ nhi sẽvđi mở cửa đá cho hai người họ.”

Thu Anh Đào chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, bất quá nghe âm thanh người này nói chuyện, nàng cũng biết là vị lão giả đức cao vọng trọng.

“Vị tiểu huynh đệ này, sư phụ ngươi là? …” Lão giả vẫn chưa hiện thân, ở trong không gian sơn cốc truyền ra âm thanh nghi ngờ.

Mộ Giai Nam đứng lên: “Thật có lỗi, không tiện nói.”

Lão giả trầm mặc một lát…”Một khi đã như vậy, thì lão phu cũng không hỏi nhiều , mời hai vị lên cửa thứ năm.”

“Sư phụ sư phụ, Mộ Giai Nam rất gian trá…”

“Ngày thường vi sư như thế nào? Ngươi hoàn toàn quên rồi sao? Tính tình nóng nảy khó thành việc lớn, vi sư lệnh ngươi bế quan tịnh tâm nửa tháng, nhanh đi đi! Tử Ngự, canh chừng tiểu sư muội của ngươi, không cho phép nàng đi gây chuye65n nữa, khụ khụ…” Nói xong, lão giả tức giận rời đi.

“Sư phụ đi thong thả.” Đại sư huynh lòng còn sợ hãi, sư phụ có lẽ là nể mặt có khách nhân ở đây, mới xử phạt nhẹ như vậy, mà tiểu sư muội Cốc Mộng Vũ đúng là dạy mãi không sửa mà, cái phòng bế quan kia tiểu sư muội là người thường xuyên ra vào nhất.

Sau đó Đại sư huynh mở cửa đá lên núi, khi cửa đá chậm rãi mở ra, đại sư huynh ôm quyền hành lễ: “Nhị vị mời”

Mộ Giai Nam đáp lễ, sau đó mang theo Thu Anh Đào rời đi, hắn mới vừa đi vài bước, liền bị Cốc Mộng Vũ lớn tiếng gọi lại: “Ngươi làm sao có thể đoán chuẩn xác vị trí cơ quan hoa mại cọc?”

Mộ Giai Nam cũng không xoay người, đưa tay chỉ lên trời: “Thần tiên chỉ dẫn a, ha ha …”

“…” Thu Anh Đào ngoái đầu nhìn lại thấy Cốc Mộng Vũ con mắt đỏ bừng, hiển nhiên nàng đã bị tức đến phát khóc, nàng không khỏi kéo kéo góc áo Mộ Giai Nam, ý muốn nói hắn đừng đùa, Cốc Mộng Vũ bị trừng phạt cũng là đáng thương rồi.

Mộ Giai Nam thổi không khí, hữu khí vô lực đứng đắn trả lời: “Lúc đầu ta hỏi ngươi một câu, có hay không thường xuyên luyện tập, ngươi nói là có, vì thế có thể thấy được những cọc gỗ được long bàn chân ngươi ma sát thì nhất định không phải cơ quan, cứ như vậy mà đi thôi.”

Mộ Giai Nam thong thả xoay người, đã thấy Cốc Mộng Vũ hai mắt rưng rưng, hắn thở dài đi đến trước mặt Cốc Mộng Vũ, an ủi nói: “Ngươi cái nha đầu trừ bỏ miệng lợi hại cũng không có nhiều tâm cơ, hơn nữa khinh công quả thật không tệ, chỉ cần cần cố gắng luyện tập, một thời gian nữa nhất định có thể hơn ta, ha ha…”

Thu Anh Đào khóe miệng vừa kéo, nghe một chút, nửa câu đầu còn giống tiếng người, nửa câu sau lại là giết người không thấy máu nha.

Cốc Mộng Vũ hút hấp cái mũi, nàng chính là có điểm ủy khuất, kỳ thật nàng thua tâm phục khẩu phục, Mộ Giai Nam chẳng những có được võ công thâm tàng bất lộ, còn có sự quan sát nhạy bén, hắn cư nhiên trong mơ hồ tầm mắt nhìn không rõ mà phán đoán chuẩn xác vị trí cọc gỗ, người ta có thực tài, cũng không phải là dùng mánh lới, nàng không nhận thua thì phải làm thế cái gì đây. Cốc Mộng Vũ bỗng nhiên cười một tiếng: “Thôi, bổn cô nương quả thật không phải đối thủ của ngươi, giờ phút này trước cam bái hạ phong, ngày khác ta lại cùng ngươi khiêu chiến.”

Mộ Giai Nam nhợt nhạt cười, nghiêng đầu nhướng mắt đáp: Ta chờ ngươi đến khiêu chiến a.

Cốc Mộng Vũ bỗng nhiêncảm thấy dường như có dòng điện chạy qua, lạnh run: “Ngươi cư nhiên dùng ánh mắt đùa giỡn ta?”

“…” Mộ Giai Nam ra vẻ nháy mắt thạch hóa, khóe mắt vừa kéo: “Ảo giác đi?”

Cốc Mộng Vũ hai tay vòng trước ngực nghiêng người đi đến bên cạnh Thu Anh Đào, nắm tay Thu Anh Đào dặn dò nói: “Mộ Giai Nam võ công cao cường làm người giảo hoạt, ngươi phải đề phòng hắn chung quanh hái hoa ngắt cỏ a, ánh ắt hắn rất tà mị ! Quản lý phu quân ngươi cho kỹ nha Ngưu Nữu Nữu!”

“…” Thu Anh Đào tựa tiếu phi tiếu gật gật đầu, Mộ Giai nam vốn là yêu nghiệt, xem ra không chỉ có mình nàng nhìn ra được.

Mộ Giai Nam nghe mọi người tất cả đều là một câu một chữ gọi mình là “Phu quân”, nguyên bản hắn muốn vì danh tiết của Nữu Nữu mà giải thích một chút, nhưng giờ phút này hắn lại nghĩ: vẫn là quên đi, nếu không Cốc Mộng Vũ có thể lại nói hắn “Có mới nới cũ”.

Bốn người trong không khí hoà thuận đi được nửa đường, Mộ Giai Nam mượn cơ hội hướng đại sư huynh tìm hiểu tin tức cửa tiếp theo, nhưng đại sư huynh nhìn không thông minh nhưng miệng rất kín, hắn chỉ hi hi ha ha thúc giục Mộ Giai Nam đi nhanh, mà Cốc Mộng vŨ mâu trung mơ hồ hàm chứa một tia lo lắng, nàng hướng hắn khoát tay…”Chỉ cần có quyết tâm, nhất định sẽ qua cửa, cẩn thận a Ngưu tiểu… Ngô…”

Cốc Mộng Vũ còn chưa nói xong, đại sư huynh đã mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm che miệng nàng lại, bởi vì hắn biết một khi buông tay ra, hắn nhất định trốn không thoát bị hành hung.

Thu Anh Đào nghe Cốc Mộng Vũ kêu tên của mình, nàng xoay quá lại vẫy tay cáo biệt… Chỉ thấy phía sau một đôi thân ảnh đang truy đuổi nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Kỳ thật Cốc Mộng Vũ rất hạnh phúc, nàng có mấy vị sư huynh sủng ái, nàng sớm hay muộn cũng sẽ hiểu được phân tình nghĩa kia đáng quý cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.