Chuyện Cũ Ở Hậu Cung

Chương 8: Đất Kim Lăng, Đường Trại Nhi kết giao nghĩa sĩ - Ứng Thiên phủ, Trần Nguyên Huân biểu diễn thần công




Trong đại sảnh rộng lớn, các ca sĩ xinh đẹp làm động lòng người mặc trang phục tiên nữ, uyển chuyển nhẹ nhàng trong đám mây mờ ảo, những ca từ nhẹ nhàng mà mờ ảo, giọng ca ngọt ngào mà êm ái, nụ cười ngọt ngào kia thật là một tiểu thiên tiên.

Khúc “Thiên sứ Hạ phàm” này đã qua nhiều năm rồi, liên tục đứng ở vị trí đầu trong bảng xếp hạng, tác phẩm đầu tay của Tiên Vân 19 tuổi đã làm say mê biết bao chàng trai tuấn tú.

Album đầu tiên của cô “Tiên nữ giáng trần” đã bán được mười sáu bạch kim, một con số kinh người, theo thống kê mới nhất, xuất đạo chưa đến nửa năm, Tiên Vân liên tục được bình chọn là Nữ ca sĩ nổi tiếng, chỉ cách Vi Nhược một khoảng rất nhỏ.

Giới truyền thông ùn ùn kéo đến, họ dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất ca ngợi vẻ xinh đẹp thuần khiết của thiên tiên Tiên Vân.

“Thiên sứ hạ phàm” chính là khắc họa chính xác nhất cô ta, không có ai đưa ra bất đồng quan điểm.

Trên màn hình, Tiên Vân đang nhảy múa, coi nàng mê người và vừa giống thần thánh không thể tươi cười xâm phạm được, vừa toát ra được vẻ đẹp của mộ thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.

- Thật sự quá đẹp Trước máy tuyền hình gã đàn ông vỗ tay tán thưởng, gã đảm nhiệm biên đạo MTV làm xuất sắc hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Gã là Tư Đồ Tinh, ông chủ công ty giải trí hữu hạn Sở Hùng, công ty này hàng chục năm mỗi năm chỉ cho ra một nhân vật mới. Ra một album nhưng đạt được thành công đến kinh ngạc.

- Chúng ta sẽ trở thàng công ty giải trí điện ảnh và truyền hình tốt nhất cả nước, bởi vì Gia tộc Tư Đồ có tiền! Gã thường xuyên khoa trương như vậy, từ xây dựng theo hình tượng Tiên Vân, tuyên truyền phương pháp đến thù lao sáng tác, quay MTV vvv..

Hàng loạt hàng loạt bao nhiêu tiền được bỏ ra, cuối cùng gã cũng thu được những hiệu quả tốt đẹp. Cho ra đĩa hát của một nhân vật mới, phí sáng tác vượt qua một trăm triệu USD, gã làm sao mà không đau xót, bởi vì gã biết, chỉ cần cô ta có khả năng, nhiều vốn hơn nữa cũng có thể thu lại được.

Hiện giờ thời điểm thu hồi vốn đã bắt đầu tới, hình tượng Tiên Vân trong mắt mọi người giống như một nàng tiên nữ, một nàng ngọc nữ xinh đẹp mà thần khiết.

Tư Đồ Tinh hiểu rõ nhất định có nhiều đàn ông thường xuyên ảo mộng tiên nữ, trong số nhiều người xem. Mùi hương chải tóc của thiên sứ chỉ là một loại ảon tưởng, nhưng có nhiều người xem, điều này thực ra có thể thực hiện được.

Cổ công tử ra giá ba mươi triệu với Tư Đồ Tinh để một đêm hưởng thụ thiên thần xinh đẹp này.

Tư Đồ Tinh là người thông minh, gã hiểu được tiền của người nào có lợi, tiền của người nào không có lợi, mà tiền của người nào hoàn toàn không có lợi.

Đường đường là Cổ đại thiếu gia, nhân vật giới cầm quyền chính trị có quan hệ với hắn, Tư Đồ Tinh không những không lấy được tiền, ngược lại đem Tiên Vân đích thân tặng.

Đầu tư như vậy, tuyệt đối.được.

Ngoài cửa tiếng động cơ truyền đến, chiếc Buick dừng lại.

Cổ Minh khẽ cười một tiếng, tiếng lớn. Trong phòng đầy tiếng hát nhẹ nhàng của Tiên Vân.

- Vào đi!

Tiên Vân đưa tay sửa sang lại đầu tóc, cúi xuống nhìn bộ quần áo bó sát người, nhẹ nhàng đẩy cửa..
- Cổ thiếu! Cô ta nhìn thấy một gã thanh niên mặt mày thanh tú chân vểnh trên bàn. Khoanh tay trước ngực đang mỉm cười nhìn cô, người này nhất định là Cổ thiếu rồi, Tiên Vân khẽ cười, gật đầu chào.

Gã này tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, dáng gầy, nhã nhặ như một thư sinh, Tiên Vân trong lòng thầm an ủi: “Đúng là người có văn hóa, bộ dạng cũng không tệ lắm. Ít nhất mình cũng không phải quá ủy khuất”. Cô thở ra một hơi.

Ha ha! Qủa thật là rất đẹp! Lại đây! Cổ thiếu kia vẫn ngồi như vậy không di chuyển, bộ dạng thiếu nghiêm túc.

Tiên Vân xách váy, chậm rãi đi tới.
- Cô chưa ăn cơm đúng không! Cổ thiếu gia chỉ một bàn cơm rượu trên bàn bên cạnh, nói: - Ăn đi!

Tiên vân đỏ mặt “dạ” một tiếng, nhìn hắn ngửa cổ uống uống cạn sạch lon bia trong tay, thuận tay mở một lon khác.

Tiên Vân chậm rãi đi đen bàn ăn ngồi xuống, lại nhìn Cổ thiếu, chỉ thấy gã đang cười nhìn cô ta, giống như đang yêu chiều một thú cưng.

Tiên Vân đột nhiên có cảm giác thẹn thùng, cảm thấy mình giống như một con heo đợi chủ nhân cho thức ăn, chủ nhân tôn quý đang đợi cô mập lên để đền ơn.

Tiên Vân càng đỏ mặt, chỉ cảm thấy so với bị lột sạch quần áo còn khó chịu hơn.
- Sao còn không ăn? Cổ thiếu nghiêm mặt nói. - Không ăn no bụng đêm nay cô làm sao đủ sức vui đùa cùng tôi?

Tiên Vân không biết mình làm thế nào để nuốt nổi bữa cơm này đây, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến ăn cơm thôi mà cũng khó đến vậy. Tiếng cười say mê của Cổ thiếu thì có thể chịu được, nhưng ánh mắt kiêu kì kia làm cho cô ta nóng ran cả lên.

Tiên Vân cũng không biết cuối cùng thì cô đã ăn cái gì vào bụng, đã ăn no chưa, sau 15 phút, cô lau miệng đứng dậy nói: - Cổ thiếu, tôi ăn no rồi!

Tiên Vân hiểu được tất cả mọi thứ mà mình phải chịu đựng, nếu không thì tính mạng mình sẽ bị đe dọa.
Cô đã vào công ty giải trí Sở Hùng của đại gia tộc Tư Đồ thì cô đã cam chịu số phận rồi.

Nơi mà phô trương như thế, không phải một cô gái yếu đuối có đủ khả năng chống lại.

Nhưng đêm đầu tiên bị công ty bán đi, trong lòng cô có một cái bóng không thể thoát khỏi được.

- Cởi quần áo để thiếu gia làm điều ấy nào!

Cổ thiếu nhìn lên khuôn mặt rung động lòng người trước mắt, Tiên nữ, không hổ là tiên nữ, không ngờ so với trên màn hình còn đẹp hơn nhiều, xem ra Tư Đồ Tinh vẫn là người thông minh, mình tự dùng chút mánh khóe, khiến các ngôi sao điện ảnh trong công ty giải trí Sở Hùng trổ hết tài năng.
Báu vật làm rung động lòng người trước mắt này

Nghĩ đến đây, trên mặt Cổ thiếu gia lộ ra nụ cười dâm đãng, phần dưới cũng phản ứng như vậy….

Quần áo từng cái một được lột ra…

Mà Cổ thiếu gia ngay cả cơ thể cô ta còn chưa thấy được, nụ cười cứng lại trên mặt.

- Cổ thiếu, đã lâu không gặp, cuộc sống của anh trôi qua ngày càng thoải mái rồi. Nụ cười lười biếng kia, khuôn mặt quen thuộc kia, toàn thân Cổ Thiếu tự nhiên thoáng cái run rẩy

Trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, anh ta nói:
- Thường thiếu, anh… Sao anh lại tới đây?

Thường Nhạc ngạc nhiên nói - Cổ thiếu, tôi với anh là bạn, tôi đặc biệt vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi, chẳng lẽ anh lại không hoan nghênh sao?

- Không, tôi hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh! Cổ thiếu gia vội vàng gật đầu, vẻ mặt tươi cười nói.

Tiên Vân ngừng lại, trong lòng sợ hãi, đường đường là Cổ công tử, bao nhiêu người nhìn thấy đều phải cúi đầu khom lưng, mà bây giờ….tình thế hoàn toàn đảo ngược, thật không thể tin nổi.

- Cổ thiếu, có phải trong lòng ngươi rất hận tôi, rất mong tôi gặp chuyện không may đúng không? Thường Nhạc suy nghĩ nhìn gã, khóe miệng lộ ra nụ cười gian tà.

Thân hình Cổ Minh run rẩy, anh ta cuống quýt nói: - Không, làm sao có thể…

- Lần trước việc Bộ văn hóa chèn ép công ty giải trí Đông Phương anh biết chứ? Thường Nhạc cười mỉm nhìn Cổ Minh, rồi nói tiếp: - Mấy nơi của gia tộc Đông Phương đều gặp phải rắc rối…Cổ đại công tử…. Hẳn là tốn không ít lực của anh nhỉ!

Cổ Minh mặt xám như tro, việc này gã tưởng rằng làm rất kín đáo không có sơ hở, lại không ngờ Thường Nhạc ở Khải Đinh xa xôi lại nắm được rõ như vậy.
Trong hoàn cảnh tồi tệ bây giờ, người mình còn đang ở trong khu biệt thự cao cấp Tư Đồ Tinh cấp cho, mà quan hệ của gia tộc Tư Đồ và gia tộc Đông Phương thì ai cũng hiểu rõ.

Dục vọng vốn đang cháy bừng bừng ban đầu nay hoàn toàn bị dập tắt.

- Yên tâm đi! Chỉ cần anh hợp tác với tôi, ta sẽ không tìm anh làm phiền, ngược lại, còn có thể làm trò chơi tiếp tục thú vị. Nói tới đây, Thường Nhạc quay sang nhìn Tiên Vân, báu vật tuyệt đẹp như vậy, không tận hưởng thì thật lãng phí.

Cổ Minh nghe vậy, gống như thấy tia hi vọng , anh ta vội nói: - Thường thiếu cứ nói, chỉ cần làm được tôi nhất định dốc toàn tâm toàn lực đi làm.
- Thật ra cũng rất đơn giản, ta cũng chỉ vì đám nữ nhi gặp cảnh khó khăn kia mà giữa đường gặp cảnh bất bình chẳng tha, tất cả cũng là vì xã hội phồn vinh hưng thịnh. Thường Nhạc thản nhiên mỉm cười.

Tiên Vân thận trọng nhìn gã đàn ông tướng mạo kì dị trước mắt này, khi hắn cười, đối với phụ nữ dường như có có một sức hấp dẫn mê hồn, chính mình cũng không thể khống chế được.

Cổ thiếu ngẩn người, nhất thời không hiểu ý hắn.

Thường Nhạc lại nhìn sang Tiên Vân, nói: - Đây chắc là ngôi sao mới của công ty giải trí Sở Hùng gia tộc Tư Đồ.

- Vâng!
Bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Thường Nhạc, khuôn mặt Tiên Vân tự nhiên đỏ ửng.

- Cổ thiếu, nếu ngày mai tin tức truyền ra, công ty giải trí Sở Hùng ép minh tinh làm gái mại dâm, mà anh lại là nhân chứng, hơn nữa Tư Đồ Tinh còn có ý tặng Tiên Vân cho anh, kết quả là bị anh kiên quyết cự tuyệt, mà tiểu thư Tiên Vân dưới sự cảm hóa của anh, đã đồng ý vạch trần bộ mặt hắc ám của công ty giải trí Sở Hùng, hai người nghĩ kết quả sẽ thế nào? Thường Nhạc vẻ mặt khí tiết chính trực nói.

Cổ thiếu xem như đã hiểu ra, thì ra Thường Nhạc muốn sản nghiệp lớn nhất của gia tộc Tư Đồ bị tiêu tan, nhưng gã hiểu rằng, một khi mình làm như vậy, vậy hoàn toàn đứng đối đầu với gia tộc Tư Đồ.

- Ai, thôi đi,anh thực ra không muốn, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng anh, cứ coi như ta chưa nói vậy. Thường Nhạc nhìn Cổ thiếu chằm chằm, hắn cười nham hiểm, nói.

Cổ thiếu kinh sợ, vội vàng nói: Không… Không, tôi bằng lòng làm, rất bằng lòng. Cổ thiếu gia nghĩ đến thủ đoạn của Thường Nhạc, giữa Thường Nhạc và gia tộc Tư Đồ, gã cuối cùng quyết định đứng về phe Thường Nhạc.

- Tiểu thư Tiên Vân, cô cảm thấy thế nào?

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn xuống đùi của Tiên Vân, xem tình hình này thì cô ta vẫn ta gái trinh, tốt, tốt.

Cổ thiếu gia đồng ý rồi, Tiên Vân càng không dám cự tuyệt.
- Ai, nói chuyện với người thông minh thật nhanh gọn, yên tâm đi, các ngươi có việc để làm tôi cũng sẽ không nhàn rỗi, thiếu gia tôi cũng sẽ đóng vai nam chính.

Nói tới đây, mắt Thường Nhạc nhìn về phía khuôn mặt thuần khiết của Tiên Vân, trên mặt lộ ra nụ cười gian tà.

Cổ Minh sững sờ, lập tức hiểu ra, miếng mỡ đến miệng còn bị Thường Nhạc cướp mất, gã cảm thấy trái tim đang gỉ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.