Chuyện Cũ Ở Hậu Cung

Chương 5: Thương xót muôn trùng, Võ Đang sơn tá túc - Mối tình câm chợt chớm giữa tim ai




Năm năm không thấy buổi đêm ở thành phố S, vẫn giống y như ngày trước vậy, thành phố vừa mới lên đèn trên đường phố đều là những đôi tình nhân ôm nhau đi qua đi lại, trong không khí của ngày lễ tình nhân lại càng thêm say mê.

Lúc này, một chiếc xe màu trắng chạy vụt qua phố xá phồn hoa, bên trong xe rất an tĩnh, Doãn Sắt và Thi Dương đã uống một chút rượu đều ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Doãn Sắt dựa đầu lên cửa kính nhìn ra ngoài, rốt cuộc không chịu được yên tính hỏi Thi Dương một câu: "Không nói chuyện làm ăn, cứ đi như thế không làm sao chứ?"

Một hồi lâu sau Thi Dương mới trả lời một câu: "Sắt Sắt, mới vừa rồi ở trong toilet, anh đều nhìn thấy."

Nghe thế Doãn Sắt quay người sang, nhìn Thi Dương ngồi bên cạnh đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này, càng không biết anh đang nghĩ cái gì.

Cô nhíu mày, trong lời nói mang theo chút mùi vị khiêu khích và gây hấn: "Nhìn thấy thì làm sao, anh ghen à?"

"Không làm sao cả." Thi Dương mở mắt đối mặt với ánh mắt của Doãn Sắt, phát hiện hễ cứ nhắc tới chuyện có liên quan đến Lục Dĩ Trạch, Doãn Sắt lập tức sẽ chuẩn bị võ trang đầy đủ. Mà thường thường, lúc này, Doãn Sắt trong mắt anh cũng rất là đáng yêu.

Nghĩ tới biểu hiện mới vừa rồi của Lục Dĩ Trạch đối với Doãn Sắt, anh không quên bổ sung thêm một câu, cười nói với Doãn Sắt: "Anh có thể khẳng định bản hợp đồng này, Lục Dĩ Trạch nhất định sẽ ký với anh."

"Bởi vì đây là bản hợp đồng đôi bên cùng có lợi sao?" Doãn Sắt hỏi.

Thi Dương lắc đầu, bấm nút điều khiển cửa sổ xe, gió lạnh bên ngoài vi vu thổi qua, cũng làm cho anh tỉnh táo hơn nhiều: "Thật ra thì cũng không hẳn là vậy."

Ít nhất Doãn Sắt không nhìn ra ánh mắt và hành động tràn đầy tình cảm chân thành của Lục Dĩ Trạch, anh là một người đàn ông, nhưng mà cũng đã nhìn ra.

. . . . . .

Xe từ từ lái về phía một khu biệt thự yên tĩnh, bảo vệ gác cổng đi về phía xe chào hỏi, yêu cầu trình giấy chứng nhận.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc cách đó không xa, cảm xúc ban đầu vốn đang dâng cao đột nhiên có chút trở nên trầm thấp, Doãn Sắt nắm lấy góc tay áo Thi Dương: "Thi Dương, em không muốn về nhà, nếu không thì em dọn đến chỗ ở của anh đi."

Thi Dương trực tiếp gạt tay cô sang một bên, vuốt vuốt tóc Doãn Sắt như thường ngày vô cùng cưng chiều, ý bảo cô không cần bướng bỉnh nữa, lại nghĩ tới cảnh cáo của mẹ Doãn Sắt – Doãn Chi Nhạn đối với mình trước khi đi, lắc đầu nói: "Không được, nếu dì Doãn biết, sẽ giết chết anh mất."

Doãn Sắt thở dài, bỏ tay anh xuống, mượn điện thoại di động, dựa vào trí nhớ bấm số điện thoại nhà, điện thoại thông, năm năm không nghe thấy giọng nói của Hà Vân Chi từ trong điện thoại truyền đến: "Xin chào, xin hỏi là ai vậy?"

Doãn Sắt hắng giọng một cái, nói: "Con là Doãn Sắt, con đã trở về."

Đầu bên kia điện thoại nhất thời yên lặng, sau đó giọn nói của Hà Vân Chi lại vang lên lần nữa: "Sắt Sắt à, tại sao trở về cũng không nói một tiếng, dì ——"

"Ừ, bảo bảo vệ mở cửa đi." Cắt đứt lời Hà Vân Chi còn muốn nói tiếp, sau khi nói xong câu này cô cũng cúp điện thoại luôn.

"Tính khí xấu xa của em, vẫn không hề thay đổi tí nào." Thi Dương nhận lấy điện thoại trong tay Doãn Sắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, người bảo vệ gác cổng phía trước đã nhận được chỉ thị lui về phía sau một hai bước kính lễ với tài xế, thả bọn họ đi vào.

Thấy ngôi nhà càng ngày càng gần, trong đầu Doãn Sắt tất cả đều là cảnh tượng:

Khi cô sáu tuổi cha mẹ ly dị, bởi vì mẹ ra nước ngoài không thể chăm sóc thật tốt cho cô, vậy nên cô đi theo cha. Nhưng mà không được mấy năm cha đã cưới người mẹ kế Hà Vân Chi này. Tuổi Hà Vân Chi cò rất trẻ, sau khi bọn họ cưới được hai năm lập tức sinh được một cậu em trai.

Mất đi sự che chở của mẹ lại bị em trai đoạt mất tình thương yêu của người cha, khi đó cô phản nghịch biết bao nhiêu. Trong trí nhớ của cô, khi còn nhỏ tuổi cô đã tự mình đi đến cửa hiệu cắt tóc, khóc la hét cắt bỏ mái tóc dài đến eo.

Âm thanh tóc rơi xuống đất vô cùng nhỏ nhẹ, bị phóng đại vô số lần trong mắt cô, tay nhỏ bé nắm thật chặt thành quyền. Cũng chính bắt đầu từ khi đó, khi Doãn Sắt còn là Từ Sắt Sắt, cô đã không để mình trông giống một nữ sinh, hơn nữa còn làm mình trông giống một người đàn ông.

Cũng tại đây, một ngày lại một ngày hình thành nên bản tính vô cùng dễ kích động và nhạy cảm, thoạt nhìn thì tính cách của cô là lạc quan phóng thoáng nhưng kì thực ở trong nội tâm lại là người cô độc nhất.

. . . . . .

Xe ngừng lại, Doãn Sắt nhíu mày một cái kéo cửa ra. Mẹ kế Hà Vân Chi đã quấn khăn choàng chờ ở bên ngoài đợi cô về, sau khi thấy xe lái vào lập tức đi tới.

Doãn Sắt từ trong xe đi xuống, đối diện với mắt cô, năm năm không gặp lại kế nữ (con gái riêng của chồng), như biến thành một người hoàn toàn khác xuất hiện trước mặt mình, Hà Vân Chi không thể tin vào mắt mình: "Sắt Sắt ——"

Doãn Sắt lại không để ý tới cô tí nào, lại nói với Thi Dương ngồi ở ghế sau đang chuẩn bị đi một câu "Anh cũng đi vào cùng đi" , đi thẳng vào nhà.

Cha cô, Từ Chấn Phi đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem báo, nhìn thấy con gái vốn muốn nói cái gì, sau đó lại nhìn thấy Thi Dương nên ngừng lại. Từ Chấn Phi ngồi ở chỗ đó nhìn Thi Dương hỏi "Cậu là?"

Thi Dương đi tới bên cạnh Doãn Sắt, trước tiên tự giới thiệu một chút: "Chào bác Từ, cháu là Thi Dương."

Doãn Sắt rất đúng lúc khoác tay lên trên cánh tay Thi Dương, xem ra hai người rất thân mật, cô nhìn cha mình cười nói: "Thi Dương là người bạn trai con quen biết ở nước Pháp, cố ý mang tới cho cha xem."

Thi Dương trước mặt, diện mạo khí phách, anh tuấn bất phàm, xem ra gia cảnh cũng giàu có, chỉ nhìn một cách đơn thuần khí thế của anh cũng cảm thấy anh là một người đáng giá để nương tựa, cho nên Từ Chấn Phi gật đầu một cái bày tỏ sự hài lòng của mình, sau khi nghe câu nói tiếp theo của Doãn Sắt đột nhiên lại thay đổi săc mặt.

"Cha, anh ấy là con trai của bác Thi – Thi Minh Uy."

Đập mạnh tờ báo lên trên mặt bàn, "Bụp" một tiếng, Hà Vân Chi cả kinh không biết chuyện gì xảy ra lui về sau một bước, sau đó lại thấy Từ Chấn Phi từ trên ghế salon đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

Thi Dương nhận ra bầu không khí đã thay đổi, nhìn về phía Doãn Sắt, chỉ thấy Doãn Sắt gật đầu với anh một cái, sau khi hiểu ý của cô, anh lễ phép khom mình với bậc trên: "Thời gian đã không còn sớm, hôm nào lại tới thăm hai vị."

Sau khi Thi Dương rời đi, Từ Chấn Phi mới mở miệng: "Sắt Sắt, là con cố ý sao?"

Doãn Sắt nhìn bóng lưng cha hôm nay đã càng lúc càng già nua, khóe miệng cong lên: "Cha, năm năm trước cha đã nói, trừ Lục Dĩ Trạch ai cũng có thể, con đã mang Thi Dương tốt như vậy về, tại sao cha lại càng không hài lòng vậy?"

Từ Chấn Phi vẫn đứng ở phía trước cửa sổ không nói gì như cũ, Doãn Sắt lại dời ánh mắt lên trên người Hà Vân Chi: "Dì Hà, dì cảm thấy Thi Dương như thế nào?"

Hà Vân Chi không nắm rõ tình hình lắm lại bị hỏi đến, lơ mơ gật đầu một cái: "Rất tốt."

"Vậy dì biết tại sao cha con lại phản ứng như thế này không?"

Hà Vân Chi vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn nhưng cái gì cũng không biết, cho nên đối với tất cả những chuyện đột nhiên xảy ra này vô cùng luống cuống.

"Bởi vì sau khi bọn họ ly dị, cha con cưới dì, mà mẹ con lại gả cho Thi Minh Uy."

"Đây chính là lý do."

Sau khi cô nói xong, liền đọc được sự mất mát từ trong ánh mắt của Hà Vân Chi, cười châm biếm kéo hành lý đi về phía phòng của mình, cũng không ngoảnh lại nói thêm một câu nào với hai người đứng trong phòng khách nữa.

**

Ngoài cửa truyền đến tiếng thủy tinh vỡ và tiếng cửa bị đóng lại cái “rầm”, Doãn Sắt biết ý muốn của cô đã đạt được rồi.

Tựa vào cửa phòng mình, cô thở ra một hơi dài, bình phục tâm tình của mình.

Bất đắc dĩ cười cười, nhìn cả căn phòng.

Cách bài biện vẫn giống như năm năm trước, chỉ là bên trong vừa mới được thu dọn cách đây không lâu, cho nên thoạt nhìn không nhiễm một hạt bụi. Trên giường, ga giường vẫn dùng loại hoa văn ô vuông màu trắng, Doãn Sắt ngồi lên.

Mở mặt mã ngăn tủ đầu giường phía dưới ra, nơi đó có một quyển photo album. Đó là một quyển photo album mà năm năm trước cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không mang theo.

Ở trong đó, hầu như là ghi chép lại tất cả kỷ niệm ba năm học trung học của Doãn Sắt.

Mở trang đầu tiên ra chính là Doãn Sắt khi mới vào trung học, hoặc nói là Từ Sắt Sắt mới vào trung học vẫn còn chưa đổi tên.

Nhìn qua đầu tóc Từ Sắt Sắt giống y như một thằng con trai, mới đầu được các bạn học vô cùng hoan nghênh. Rồi lại bởi vì thích gây sự, rước lấy không ít chuyện, mỗi lần đều ỷ vào việc có một người cha lợi hại xử lý giúp cô, mới có thể tránh khỏi việc bị xử phạt nhiều lần.

Bởi vì có đặc quyền đó lại là người thích gây chuyện, mọi người cũng dần dần kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi) với cô. Mà cô từ từ tập mãi cũng thành thói quen, sau này thấy phản ứng của các bạn học sinh khác cũng coi như không thấy gì.

Từ tấm hình thứ hai tất cả đều là ảnh Doãn Sắt chụp chung với một nữ sinh khác, nữ sinh kia hai tay giơ hình chữ V tươi cười với ống kính, thoạt nhìn rất vui vẻ.

"Liên Tiếu, thật sự rất lâu không gặp." Tay cô mơn trớn những tấm hình kia, nhìn em gái Lục Dĩ Trạch lúc mới mười mấy tuổi trong hình, Lục Liên Tiếu, người bạn duy nhất của cô hồi còn là học sinh.

Trong trí nhớ, cuộc gặp gỡ cặp an hem này cũng là một vở kịch vô cùng hài hước.

Có lẽ là học kỳ hai năm lớp mười, trên đường đi về nhà, khi Từ Sắt Sắt đi ngang qua một người nữ sinh cũng giống cô cả đầu đều bị rắc đầy bụi phấn. Trong khi trách mắng lẩm bẩm mình thật xui xẻo, lại thấy một đám nữ sinh tiến lên trước vây quanh họ, mới biết nữ sinh bên cạnh mình tên là Lục Liên Tiếu.

Khi đó bởi vì Lục Liên Tiếu có một người anh trai nổi tiếng, nữ sinh tìm tới cô nhờ đưa hộ thư tình cho anh trai đếm không xuể, không chịu nổi tình trạng này vào một buổi chiều nào đấy cô ném tất cả thư tình vào thùng rác trước cổng trường học.

Sau khi bị người khác phát hiện dường như là bị nữ sinh toàn trường chèn ép, mà Từ Sắt Sắt cũng bị chèn ép lại còn hay kích động, lúc này lập tức đứng ra giúp đỡ Lục Liên Tiếu.

De dọa tất cả nữ sinh vây quanh hai người bọn cô. Ngày thứ hai, một mình cô góp nhặt mấy thùng phấn viết bụi trong lúc tập thể dục buổi sáng đứng từ trên lầu ném xuống. Còn nhớ rõ lúc đó mình khí phách đứng ở lầu bảy cầm loa nói.

"Lần sau thì không phải là phấn viết bụi đơn giản như vậy đâu, ngay cả a- xít sun-phu-ric, tôi cũng dám giội xuống đấy."

Từ Sắt Sắt và Lục Liên Tiếu cứ như vậy biết được phương thức bị người chỉnh và chỉnh lại người, mặc dù không còn ai dám chọc giận các cô, nhưng mà cũng không còn có nữ sinh nào khác dám đến gần họ.

Quan hệ của họ cũng bởi vì không có người khác tham gia mà càng ngày càng tốt, sau này trong mất tất cả những người không biết rõ mọi chuyện, thân mật giữa hai người bọn họ lại là một nam một nữ, người yêu của nhau. Mà trong mắt những người biết giới tính của Từ Sắt Sắt thì cho là bọn họ tình vững hơn vàng.

Chỉ có các cô tự mình biết, cả tuổi thanh xuân hai người là bạn tốt duy nhất của nhau.

Nhưng mà có lúc thân mật quá ngược lại sẽ càng dẫn đến nhiều hiểu lầm hơn, ví dụ như, bị anh tai của Lục Liên Tiếu - Lục Dĩ Trạch tìm tới cửa nói chuyện yêu sớm.

Đã sớm nghe danh anh trai Lục Liên Tiếu – Lục Dĩ Trạch, nhưng mà Từ Sắt Sắt từ trước đến giờ vô cảm với nam sinh khi đó lại mở to hai mắt nhìn chàng thiếu niên đứng trước mặt.

Thiếu niên nhẹ nhàng đứng đó, áo sơ mi trắng bên dưới là quần dài màu xanh dương, vóc dáng cao hơn mình một cái đầu, đôi mắt trong trẻo có hồn.

Thiếu niên còn dùng bộ mặt phớt tỉnh nói với mình: "Xin cậu chia tay với em gái tôi."

Trong tay còn cầm lon cola xem ra cô không biết phải phản ứng như thế nào, đứng thẳng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp trả lời câu hỏi của Dĩ Trạch mở miệng nói: "Tôi...tôi là nữ!"

Thời niên thiếu hai người gặp nhau luôn thú vị như thế, cho tới bây giờ Doãn Sắt cũng không quên được lúc đó mình ngây thơ thế nào.

Dĩ nhiên, còn nhớ rõ câu nói tiếp theo của Lục Dĩ Trạch.

"Là nữ, thì càng phải chia tay với em gái tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.