Chuyện Cũ Ở Hậu Cung

Chương 13: Lòng mây trăm mối ngổn ngang - Một đêm lửa cháy, Trường Giang quặn buồn




Phó cục trưởng cục công an thành phố Triệu Quốc Cường mang đội đến hiện trường, bởi vì đội cứu hỏa đang tiến hành dập lửa, cho nên bên công an không có khả năng triển khai công tác ngay lập tức, Triệu Quốc Cường và Lâm Quang Minh thảo luận ý kiến một chút, trước tiên phân công tiến hành điều tra tình huống toàn diện, chủ yế là tìm hiểu tình huống trước và sau vụ nổ trong khu dân cư.

Triệu Quốc Cường đi đến trước mặt của Lý Bồi Nguyên, gã vô cùng kinh ngạc khi thấy Trương Dương ở chổ này, không khỏi nhíu mày nói: "Chủ nhiệm Trương đúng là đi lại thần tốc, mọi việc đều giành trước hệ thống công an chúng tôi, xem ra thật sự là muốn làm cho công an chúng tôi thất nghiệp!" Trong lời nói của gã tràn đầy thành phần châm chọc.

Lý Bồi Nguyên nói: "Tiểu Triệu, Trương Dương tiện đường đưa tôi đến nhà cha mẹ, không ngờ lại gặp phải vụ nổ"

Triệu Quốc Cường nghe ông ta nói như vậy cũng không tiếp tục nhằm vào Trương Dương nữa, cái Trương Dương thật sự cảm thấy hứng thú chính là Đường Hồng Anh rốt cục có còn sống hay không, chứ không có tinh lực đi đấu võ mồm với Triệu Quốc Cường.

Lý Bồi Nguyên lặng lẽ gọi Triệu Quốc Cường qua một bên, thấp giọng đem chuyện của Đường Hồng Anh gọi điện cho ông kể ra, Triệu Quốc Cường càng nghe thì biểu tình cảng ngưng trọng, chuyện này quả thật có điểm đáng ngờ, thảo nào Lý Bồi Nguyên lại gọi thẳng đến cho thị cục. Lý Bồi Nguyên kêu bọn họ đến là còn có một nguyên nhân khác nữa, ông rất hiểu về hệ thống công an Nam Tích, tuy rằng Đường Hưng Sinh chạy thoát, nhưng mà gã ta làm ăn tại Nam Tích nhiều năm như vậy, lực ảnh hưởng rất lớn, có thể nói chuyện này vô cùng có khả năng liên quan đến chuyện nội bộ của hệ thống công an. Lý Bồi Nguyên thông báo nhanh chó Triệu Quốc Cường cũng là vì nguyên nhân này, ngoài ra còn có một điểm quan trọng khác chính là, lần này Triệu Quốc Cường đến Nam Tích tuy rằng đảm nhiệm phó cục trưởng cục công an Nam Tích, nhưng mà ý của sở công an chính là muốn gã ta tiến hành khảo sát Trương Đức Phỏng, lựa chon ra người cuối cùng của cục trưởng cục công an Nam Tích. Lý Bồi Nguyên rất coi trọng Triệu Quốc Cường, đương nhiên gần đây ông cũng thu được không ít tài liều kiện cáo về Trương Đức Phóng, chỉ cần thẩm tra các tài liệu này, thì Trương Đức Phóng khẳng định sẽ mất đi cơ hội cạnh tranh chức cục trưởng.

Thế lửa nhanh chóng được khống chế, các lính cứu hỏa nhanh chóng tiến vào bên trong bắt đầu hành động giải cứu, qua một hồi lâu, liền mang từ bên trong ra hai cái xác đã cháy thành màu đen, từ ngoại hình của hai cái xác có thể thấy được hẳn là một lớn một nhỏ. Cha mẹ của Lý Bồi Nguyên vừa nghe nói người lớn và đứa nhỏ đều đã chết, hai người liền đau khổ đến rơi lệ.

Lý Bồi Nguyên cũng cắn chặt môi, xem ra trong nội tâm của ông cũng tràn ngập phẫn nộ, Trương Dương có thể hiểu được, nếu như mà Đường Hồng Anh trước đó không gọi cú điện thoại kia, Lý Bồi Nguyên còn có thể hoàn hảo một chút, nhưng mà Đường Hồng Anh rõ ràng đã gọi cú điện thoại ấy, nếu như Lý Bồi Nguyên có thể xem trọng một chút, thì bi kịch này có thể sẽ không phát sinh rồi.

Khi xác được đưa lên xe, Triệu Quốc Cường cũng đi lên thùng xe, gã mở túi đựng xác ra, chịu đựng cái mùi khó ngửi toát ra từ cái xác, mở khoang miệng của xác chết ra, lấy dụng cụ chiếu chiếu vào bên trong, chỉ là kiểm tra xác chết sơ bộ thôi, gã cũng có thể xác định rằng, người này hẳn là chết trước khi vụ nổ xảy ra, chứ không phải là bị chết cháy, vì trong khoang miệng rất sạch sẽ, nếu như bị chết cháy, thì trong khoang miệng sẽ có một lượng tro tàn lớn.

Tâm tình của Triệu Quốc Cường cực kỳ nghiêm trọng, gã đi xuống xe, hít một ngụm không khí trong l ành, Lý Bồi Nguyên đi đến bên cạnh gã, thấp giọng nói: "Thế nào?"

Triệu Quốc Cường lắc đầu, thở dài, thấp giọng nói: "Tất cả đều đã chết, kết quả cụ thể còn phải chờ báo cáo nghiệm thi"

Trương Dương thấy hai mẹ con Đường Hồng Anh đều đã chết, tâm tình cũng rất trầm trọng, hắn vốn tưởng rằng vụ án của Đường Hưng Sinh đã kết thúc, nhưng không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra, hắn đi về hướng của Lý Bồi Nguyên, nói: "Có cần đưa bác gái đến bệnh viện không?"

Lý Bồi Nguyên lắc đầu, mẹ bị thương không nặng, bác sĩ cấp cứu đã xử lý vết thương qua rồi, ông thấp giọng nói: "Trương Dương, cậu trở về đi, ban ngày bận rộ, mau trở về nghỉ ngơi đi"

Trương Dương gật đầu, lại chào cha mẹ của Lý Bồi Nguyên một tiếng, rồi mới rời đi, đến trước xe của mình, đang chuẩn bị lên xe, thì nghe được Triệu Quốc Cường ở phía sau gọi mình: "Chủ nhiệm Trương! Xin dừng bước!"

Trương Dương dừng chân, xoay người lại, thản nhiên nói: "Cục trưởng Triệu tìm tôi có việc?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi lần phát sinh trọng án, thì cậu luôn có mặt tại hiện trường, là cậu biết trước, hay là do cậu nghe được tin đồn nào?"

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi tôi?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi không hoài nghi cậu, chỉ là cảm thấy tò mò"

Trương Dương nói: "Hai mẹ con Đường Hồng Anh có phải là bị giết hay không? Vụ nổ khí ga lần này có phải là một vụ mưu sát có chủ đích hay không?"

Triệu Quốc Cường nói: "Vì sao tôi phải nói cho cậu nghe?"

Trương Dương nhìn thoáng qua hướng của Lý Bồi Nguyên, thấp giọng nói: "Cục trưởng Triệu, tôi luôn cảm thấy rằng giữ gìn chính nghĩa ngăn cản tội phạm là chức trách của công an, chuyện này có thê liên lụy đến rất nhiều người, tôi tin tưởng rằng bí thư Lý sẽ không nói nhiều với anh, nếu anh có hứng thú, tôi cho anh thành ý, hoặc là tôi có thể cho anh một ít trợ giúp"

Triệu Quốc Cường nao nao, gã nhìn vào con mắt của Trương Dương, đều nói rằng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, gã muốn từ ánh mắt để nhìn xem Trương Dương rốt cục có thành phần lừa dối bên trong hay không, ánh mắt của Trương Dương rất thản nhiên, thản nhiên đến mức Triệu Quốc Cường không nhận ra bất kỳ kẽ hở hay dối trá gì cả, Triệu Quốc Cường mấp máy môi, gã tựa hồ còn đang do dự.

Trương Dương nói: "Một tiếng sau, tôi ở tiệm rượu Áo Vận bên cạnh ủy ban thể dục chờ anh, anh đến hay không đến thì tùy!"

Triệu Quốc Cường sau khi thu đội, rốt cục quyết định đến gặp Trương Dương một chút, gã phải thừa nhận, lời nói của Trương Dương đã khơi dậy lòng tò mò mãnh liệt trong lòng gã, hồi nãy Lý Bồi Nguyên cũng có nói với gã một ít, nhưng tất cả chỉ là cái bên ngoài thôi, không có nội dung liên quan quá sâu, Triệu Quốc Cường tin rằng chuyện lần này không đơn giản như thế. Lý Bồi Nguyên hẳn cho rằng đây là một vụ mưu sát có chủ đích, cho nên ông ta mới trực tiếp gọi điện đến thị cục.

Trương Dương đã gọi vài món ăn, thấy Triệu Quốc Cường đến, hắn đem chai rượu chuẩn bị tốt mở ra.

Triệu Quốc Cường ngồi xuống đối diện hắn, cởi áo khoác ra, tháo luôn bao tay đặt xuống bên cạnh ghế: "Chủ nhiệm Trương kêu tôi đến, không phải là vì uống rượu chứ?"

Trương Dương rót đầy rượu vào ly trước mặt của Triệu Quốc Cường, sau đó cũng tự rót đầy cho mình: "Tôi vẫn chưa ăn gì, anh hẳn là cũng chưa ăn, hay là ngồi một chút, vừa ăn vừa nói chuyện"

Triệu Quốc Cường nói: "Thời gian của tôi rất gấp, một lát nữa phải đến cục để xem báo cáo nghiệm thi"

Trương Dương nói: "Trên đời này không chuyện gì làm chậm trễ thời gian quý giá của anh sao, tôi cũng bận rộn nhiều chuyện, nhưng mà dù có bận thì cũng phải ăn no trước đã, con người phải ăn cơm để sống, nếu không ăn thì sẽ đói đển hoảng mất, bữa tiệc này coi như là tiệc đón gió tẩy trần tôi hoan nghênh anh đến Nam Tích" Hắn nâng ly rượu lên, không nói nhiều lời uống cạn một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.