Chuyển Công Thành Thủ

Chương 13: Phiên Ngoại 2: – TRƯỜNG TƯƠNG THỦ –




Sau khi Vu Thu Nguyệt đi rồi, Hồng Hạnh mới từ từ đứng dậy, cô ta ngẩn ngơ nhìn về phía trước, đầu óc hỗn loạn, hai suy nghĩ đang tranh đấu kịch liệt trong đầu.

Một là: từ nhỏ cô ta đã được giáo dục về sự trung thành. Trong lòng cô ta, hậu quả của việc phản bội chủ nhân là rất đáng sợ, ngộ nhỡ bị phát hiện thì chỉ còn đường chết. Hơn nữa, cô ta và Tưởng Nhược Lan cùng nhau lớn lên, nói cô ta hoàn toàn không có tình cảm gì với tiểu thư là không đúng.

Nhưng… Hồng Hạnh lại nghĩ, nếu mình không nghe lời Vu Thu Nguyệt, cô ta sẽ kể chuyện này ra ngoài… Càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng cảm thấy những gì Vu Thu Nguyệt vừa nói rất có lý.

Vu di nương nói đúng, mình chẳng qua cũng chỉ là một a hoàn. Thái phu nhân nghe những lời đồn đại ấy, bà sẽ cảm thấy không vui, sẽ tìm cách tống khứ mình đi, tiểu thư nhất định sẽ bỏ mặc mình, nếu không, lần trước tiểu thư đã không gả mình cho một nô tài như thế!

Mình phải làm thế nào đây? Mình không muốn phản bội tiểu thư, nhưng lại càng không muốn bị Thái phu nhân đem bán hoặc tùy tiện mang gả.

Hồng Hạnh càng nghĩ càng buồn, cuối cùng không kìm được ngửa cổ lên trời mà hét, sau đó điên cuồng chạy về phía trước.

Trên đường chạy về Thu Đường viện, từ xa, cô ta nhìn thấy Ánh Tuyết đang đi tới, chuẩn bị bước vào trong cửa viện. Hồng Hạnh vội nén lại tâm tư, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, bình thản đi lại.

Ánh Tuyết thấy cô ta đi từ ngoài vào, chau mày nói: “Giờ là lúc phu nhân ngủ dậy, sao tỷ lại lang thang ở ngoài đấy?”

Hồng Hạnh trừng mắt lườm cô ta một cái, không khách khí đáp: “Ánh Tuyết, ngươi nên hiểu rõ thân phận hiện giờ của mình, ngươi có tư cách gì mà dạy dỗ ta?”

Ánh Tuyết sầm mặt xuống, giọng hết sức lạnh lùng: “Hồng Hạnh, tỷ đừng quá đáng, chuyện lần trước rốt cuộc thế nào, trời biết đất biết, tỷ biết ta biết, tỷ cũng đừng vênh vang quá!”

Hồng Hạnh cũng cười nhạt, đáp: “Ta nghe chẳng hiểu ngươi đang nói gì. Ta chỉ biết, ngươi đã thừa nhận chuyện ấy trước mặt Thái phu nhân. Sao? Hôm nay lại định lật lọng à?” Sau đó bèn cười: “Muốn lật lại lời khai cũng vô ích, giờ ngươi đã là con dâu nhà họ Trương, nên dẹp bỏ cái ý định đáng khinh kia của mình đi!”

Ánh Tuyết tức tới mức run bắn cả người, dừng bước lại, cười lạnh: “Là trong lòng cô cũng có những tâm tư đáng khinh. Cô tưởng đạp được tôi xuống rồi thì cô sẽ đạt được tâm nguyện hay sao? Hầu gia chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, cuối cùng rồi cô cũng sẽ có chung số mệnh với tôi mà thôi! Đừng đắc ý sớm!”

Lời này đã nói trúng tâm tư của Hồng Hạnh, sắc mặt Hồng Hạnh trắng nhợt, giơ tay định đánh Ánh Tuyết, nhưng Ánh Tuyết nhanh tay nhanh mắt túm lấy cổ tay Hồng Hạnh: “Cô dám đánh tôi ở đây, không sợ lát nữa phu nhân sẽ hỏi tới, không sợ tôi sẽ nói những lời bất lợi cho cô sao?”

Hồng Hạnh cười lạnh: “Ngươi nói đi, cũng là để mọi người nhìn thấy tâm tư nhỏ mọn đó của ngươi, để tướng công nhà ngươi biết được lòng thê tử mình!”

Những lời này ẩn chứa sự uy hiếp, Ánh Tuyết trước nay vẫn không muốn làm to chuyện vì sợ cái mồm xấu xa của Hồng Hạnh sẽ nói ra những điều bẩn thỉu khó nghe nên mới nhẫn nhịn tới tận bây giờ. Hiện nay phu nhân và người nhà họ Trương đối xử với Ánh Tuyết khá tốt, nếu những lời đồn đại kia truyền tới tai, ai biết họ sẽ nghĩ thế nào? Nghĩ tới đây, Ánh Tuyết hất tay đẩy Hồng Hạnh ra, lạnh lùng hừ một tiếng, đi thẳng vào bên trong.

Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyết sợ mình, bất giác nhìn theo bóng lưng Ánh Tuyết nhổ phì một tiếng rồi đắc ý cười, sau đó cũng bước vào theo.

Vừa bước vào viện tử đã gặp một tiểu a hoàn chạy ra đón, “Hồng Hạnh tỷ tỷ, phu nhân dậy rồi, đang tìm tỷ khắp nơi!”

Hồng Hạnh vội vàng bước vào phòng, thấy Tưởng Nhược Nam vừa dậy, đang được Liên Kiều hầu mặc áo.

Tưởng Nhược Nam thấy cô ta, tiện miệng hỏi một câu: “Vừa sáng sớm đã đi đâu thế?”

Hồng Hạnh cúi đầu đáp: “Thấy phu nhân chưa dậy, nô tỳ bèn ra ngoài đi dạo.” Nói xong quay người dọn dẹp chậu nước trong phòng.

Nhưng nhìn thấy chậu nước và chiếc khăn mặt gần như chưa hề được động đến sau tấm bình phong, Hồng Hạnh bất giác ngẩn người.

Mặc dù Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang chưa động phòng, nhưng bọn a hoàn bên cạnh hoàn toàn không biết, vì vậy tối nào họ cũng chuẩn bị nước và khăn mặt sạch cho họ. Hai lần trước, Cận Thiệu Khang còn chú ý, cố tình làm bẩn khăn và nước, nhưng tối hôm qua, hắn quên mất chuyện đó, còn Tưởng Nhược Nam lại hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc ấy nên nước và khăn vẫn ở trạng thái ban đầu.

Hồng Hạnh nhìn kĩ, rồi nghĩ lẽ nào tối qua Hầu gia không… Xem ta Hầu gia đúng là không thích tiểu thư thật, mỗi tháng có hai lần mà còn không muốn động vào tiểu thư.

Cứ tiếp tục thế này, nếu như Vu di nương sinh được thứ trưởng tử trước thì tương lai không ai dám chắc chắn…

Hồng Hạnh đột nhiên lại lắc lắc đầu, trong lòng mâu thuẫn vô cùng. Sao cô ta đột nhiên lại nghĩ tới chuyện ấy, lẽ nào định phản bội tiểu thư thật?

Hôm nay Tưởng Nhược Nam quyết định vào cung để xem thế nào. Tình cảm phải được nuôi dưỡng trong một thời gian dài và liên tục, cứ lẩn tránh mãi như thế cũng không phải cách.

Có điều, Tưởng Nhược Nam không đi sớm như thường lệ mà ở nhà dùng bữa sáng xong, lại đến nói chuyện với Thái phu nhân một lát, khi chắc chắn rằng giờ này Hoàng đế đã tới thỉnh an Thái hậu xong mới đứng dậy vào cung.

Tới Từ Ninh cung, nàng gặp Thái hậu đang cùng đi dạo với Diệp cô cô trong Ngự hoa viên, thấy Tưởng Nhược Nam đến bà bèn cười hỏi: “Hôm nay đã khỏe hẳn chưa?”

Tưởng Nhược Nam đi tới, đỡ lấy một cánh tay của Thái hậu, cười đáp: “Chỉ là chút bệnh vặt, nghỉ vài hôm đã đỡ rồi ạ.”

Diệp cô cô đi theo sau, cũng cười: “Tiểu thư Nhược Lan, lâu như thế rồi tiểu thư mới vào cung, Thái hậu cứ nhắc tiểu thư mãi.”

Thái hậu cười quay đầu nhìn Diệp cô cô một cái: “Giờ ai gia đã quen với sự có mặt của Nhược Lan rồi. Cả câu chuyện con khỉ họ Tôn mà Nhược Lan kể nữa, lâu không được nghe, thấy cứ thiếu thiếu.”

Tưởng Nhược Nam làm bộ nhăn nhó: “Thì ra Thái hậu không nhớ Nhược Lan mà chỉ muốn nghe Nhược Lan kể chuyện thôi.” Nói rồi thở dài thườn thượt khiến Thái hậu bật cười vui vẻ, quay đầu lại nói với Diệp cô cô: “Ngươi xem con bé này, càng ngày càng không biết phép tắc gì nữa.”

Tưởng Nhược Nam kéo tay Thái hậu lắc lăc, cười nói: “Vì Thái hậu thương Nhược Lan, nên Nhược Lan mới dám bạo gan như thế.” Nói rồi lại tiến tới, nép sát vào người Thái hậu, nhỏ giọng: “Thái hậu, Nhược Lan cũng rất nhớ Thái hậu.”

Lời này của nàng là thật, ở bên Thái hậu,Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất ấm áp, mình cảm giác mà nàng chưa từng có, khiến nàng vô cùng yên tâm, nên nàng trân trọng. Nếu trước kia nàng chỉ là cố ý lấy lòng bà, cố ý tiếp cận bà, thì bây giờ nàng thật sự muốn gần gũi bà bằng chính tình cảm của mình.

“Con bé này…” Thái hậu nắm tay Tưởng Nhược Nam. Hơi nóng từ bàn tay bà truyền tới tận tim nàng.

Sau khi vào nội điện, vẫn giống như thường lệ, Tưởng Nhược Nam cho người mang nước muối vào cho Thái hậu ngâm chân.

Thái hậu cười hỏi: “Dùng nước muối để ngâm chân thế này có thể chữa được bệnh tiêu khát thật sao?”

“Kiên trì trong vòng ba tháng, nhất định sẽ có hiệu quả.” Nói rồi, Tưởng Nhược Nam ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bà, dùng một chiếc khăn mặt sạch trải lên đùi, sau đó nhấc chân Thái hậu đặt lên đùi mình.

Thái hậu tò mò hỏi: “Thế để làm gì?”

“Đây gọi là bấm huyệt chân, có thể khiến khí huyết lưu thông, rất có lợi cho sức khỏe. Trước kia sức khỏe của Thái hậu chưa hoàn toàn hồi phục nên Nhược Lan không dám bấm huyệt cho người; giờ cơ thể Thái hậu đã khỏe hơn rồi, Nhược Lan có thể yên tâm mà làm.” Tưởng Nhược Nam dùng tay nhẹ nhàng massage chân cho Thái hậu.

Trong thế giới này, rửa chân làm móng chân đều là những công việc thấp kém, thường do kẻ dưới làm. Thái hậu thấy nàng sờ vào chân mình thì vội vàng rụt chân về: “Nhược Lan, việc này để bọn nô tỳ làm là được rồi!”

Diệp cô cô đứng bên nhìn thấy, cũng vội vàng bước tới định làm thay cho Tưởng Nhược Nam. Nhược Nam cười ngăn Diệp cô cô lại, sau đó cẩn thận kéo chân Thái hậu ra, cười nói: “Thái hậu, bấm huyệt chân không giống với rửa chân bình thường. Gan bàn chân có rất nhiều huyệt đạo, họ không biết được.” Nói rồi lại cúi đầu tiếp tục massage.

Thái hậu thấy Tưởng Nhược Nam thân là Hầu phu nhân nhưng vẫn không ngần ngại xoa bóp chân cho mình trước mặt bao nhiêu người như thế, trong lòng vô cùng cảm động, thấy sự bảo vệ và tình yêu thương của mình dành cho nàng từ xưa đến nay là xứng đáng.

“Thái hậu, Nhược Lan dùng lực như vậy đã vừa chưa?” Tưởng Nhược Nam thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hỏi.

“Rất dễ chịu, rất tốt.” Bà nhìn Tưởng Nhược Nam đang chăm chú massage cho mình ở phía dưới, bỗng nói một câu xuất phát từ tận đáy lòng: “Nhược Lan, nếu con là con gái ta thì tốt biết bao!” Trước kia mặc dù thương yêu Nhược Lan, nhưng bà chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, cảm giác muốn nàng làm con đẻ của mình.

“Thái hậu…” Tưởng Nhược Nam không ngẩng đầu lên, giọng nói rất khẽ nhưng rõ ràng: “Nhược Lan không có chút ấn tượng nào về mẹ đẻ mình, nhưng…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, trong mắt lấp lánh nước, “Trong lòng Tưởng Nhược Nam, mẫu thân có lẽ cũng giống như Thái hậu vậy.”

Thái hậu gật gật đầu, muốn cười, nhưng mắt và mũi đều cay cay. Bà quay đầu đi, lặng lẽ quệt giọt nước mắt sắp rơi xuống má.

Sau khi rời khỏi Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam lại tới Khôn Ninh cung. Hoàng hậu nhìn thấy nàng thì rất vui, kéo tay nàng trò chuyện về bữa tiệc sinh nhật hai ngày sau đó.

Hiện nay Hoàng hậu đã lại đắc sủng, thần sắc vui tươi, khi nói chuyện mày mắt đều cười: “Tiệc sinh nhật lần này sẽ kéo dài liền ba ngày.”

Tưởng Nhược Nam vội vàng nói: “Chúc mừng Hoàng hậu, đây quả là một vinh sủng lớn.”

“Cũng phải.” Hoàng hậu nghiêng người nằm trên sập, cơ thể đã thon gọn khiến các đường nét trở nên rõ ràng hơn, vẻ mặt phong tình, lông mày khẽ nhướn lên, bộ dạng ít nhiều có sự đắc ý: “Cũng có thể sớm đè bẹp nhuệ khí của người nào đó!”

Người nào đó ở đây đương nhiên muốn ám chỉ Từ quý phi rồi, có điều lần này Tưởng Nhược Nam cúi đầu im lặng.

Hoàng hậu thấy nàng không nói gì, bèn không tiếp tục đề tài này nữa, cười kéo tay nàng: “Vào hôm diễn ra tiệc sinh nhật, bổn cung sẽ có món quà lớn tặng cho ngươi!”

Món quà lớn! Tưởng Nhược Nam khẽ giật mình, không biết là quà gì?

Còn chưa đến ngày đó mà Tưởng Nhược Nam đã bắt đầu mong đợi rồi.

Tiệc sinh nhật của Hoàng hậu diễn ra trong vòng ba ngày. Ngày đầu tiên là quan trọng nhất, Hoàng đế Hoàng hậu tiếp nhận quà mừng của các vị vương công đại thần cùng sứ giả các nước.

Sau đó yến tiệc được bày ở Phụng Thiên điện, ngày này không có việc của Tưởng Nhược Nam, nhưng Cận Thiệu Khang thì phải có mặt, đồng thời phải dâng quà mừng. Quà mừng mà Thái phu nhân chuẩn bị là một chiếc đĩa.

Ngày thứ hai, yến tiệc cũng được tổ chức ở Phụng Thiên điện, những người tham dự gồm có Hoàng đế Hoàng hậu, các phi tần, công chúa, hoàng tử, cùng vương công đại thần và gia quyến trong kinh thành. Buổi tối sẽ nghe hát kịch, đốt pháo hoa, đây là điểm nhấn của bữa tiệc sinh nhật nên Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang và Cận Yên Nhiên đều phải có mặt.

Ngày thứ ba là gia yến dành riêng cho Hoàng hậu với hậu phi, công chúa, mệnh phụ, quý nữ. Ngày này không cần đến sự có mặt của Cận Thiệu Khang.

Ngày đầu tiên mặc dù Tưởng Nhược Nam không tham dự, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự náo nhiệt trong Hoàng cung. Bởi vì từ sáng sớm đã có không ít xe ngựa chạy về phía ấy, tiếng bánh xe rầm rập hết đợt này qua đợt khác, có thể thấy rất nhiều người đang vội vã tới dâng quà. Đến ngay cả Thái phu nhân cũng thầm nói riêng với nàng: “Thật quá long trọng, xem ra Hoàng hậu đã lại đắc sủng rồi!” Rồi dặn dò nàng: “Ngày mai những người có chức sắc trong Hoàng thành đều vào cung cả. Lễ nghi con còn nhớ không? Đừng để Hầu gia mất mặt đấy!”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Mẫu thân xin hãy yên tâm, Nhược Lan nhất định sẽ khiến Hầu phủ được nở mày nở mặt!”

Cận Yên Nhiên khi đó cũng ngồi bên cạnh, cười tiếp lời: “Mẹ, còn có con nữa mà, con sẽ nhắc nhở tẩu tẩu!”

Thái phu nhân dí vào trán Cận Yên Nhiên một cái, “Ta càng lo con hơn, nếu con làm Hầu phủ mất mặt thì khi về ta sẽ giam con vào biệt viện!”

Cận Yên Nhiên lo lắng, túm lấy cánh tay Thái phu nhân nũng nịu: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, con gái nhất định sẽ không làm hầu phủ mất mặt đâu!”

Thái phu nhân cười: “Cũng mong là như thế!”

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tưởng Nhược Nam đã dậy để trang điểm. Hôm nay không giống bình thường, nên nàng phải xuất hiện trong yến tiệc một cách rực rỡ và long trọng nhất.

Hôm nay nàng cũng phải chuẩn bị hai bộ y phục, tiệc trưa sẽ phải mặc triều phục, buổi tối có thể thay y phục thường ngày.

Sau khi trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam bèn đem theo Hồng Hạnh, Liên Kiều tới chỗ hẹn với huynh muội Cận Thiệu Khang.

Khi ra tới nơi, Cận Thiệu Khang đã đứng đợi bên xe ngựa, thân mặc triều phục, cổ, tay áo và phần thắt lưng đều đính minh châu, long lanh phát sáng dưới ánh nắng ban mai, càng khiến hắn trông anh tuấn bất phàm, cao quý vô cùng.

Vẻ mặt hắn trông có phần như đang bất nhẫn, thấy Tưởng Nhược Nam thì lập tức chau mày, vốn định trách mắng mấy câu, nhưng khi nhìn rõ nàng rồi, các đường nét trên khuôn mặt như cứng lại, sau đó từ từ thả lỏng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Muộn thế? Đã không còn sớm nữa rồi!”

Tưởng Nhược Nam bất lực xua xua tay, ra ý bảo hắn nhìn vào mình, “Hầu gia, chàng nhìn xem, bao nhiêu là thứ cần chuẩn bị, trời chưa sáng thiếp đã dậy rồi nhưng vẫn bị muộn thế này, thật oan uổng cho thiếp quá!”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thấy nàng mặc một bộ triều phục màu đen, nhưng lại dùng chỉ ngũ sắc thêu hình chim chóc hoa cỏ trên đó, khiến nó trở nên bắt mắt và diễm lệ. Nàng đeo một chuỗi hạt trân trâu ở cổ, từng hạt tròn tròn lấp lánh, đầu chải kiểu tóc Phượng Vân, cài trâm vàng nạm ngọc, bên cạnh còn cài trâm bằng ngọc Phỉ Thúy, những hạt châu rủ xuống phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng giống như những hạt châu trên chiếc vòng ở cổ nàng, khiến khuôn mặt nàng sáng rực đáng yêu.

Chưa từng nhìn nàng trang điểm như thế này, thì ra khi trang điểm lên, nàng lại… đẹp như thế.

“Lên xe trước đã. Phải nhanh vào cung thôi.” Hắn giơ tay về phía nàng.

Tưởng Nhược Nam đặt tay vào tay hắn. Cận Thiệu Khang nắm tay nàng, chỉ cảm thấy bàn tay nàng mềm mại lạ thường, cứ như không có xương, trong lòng bất giác dậy lên cảm giác ấm áp, bàn tay này khi vung roi lên thì lại hung hăng như vậy, nhưng bình thường cũng rất yếu đuối.

Hắn hơi dùng sức, đỡ nàng lên xe. Tưởng Nhược Nam quay người, thấy hắn vẫn nhìn theo mình ngẩn ngơ, bèn hỏi: “Hầu gia, không còn sớm nữa, chàng còn không mau lên đi?”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười cười, nhấc chân bước lên xe.

Cũng giống như những người khác, trước kia luôn cho rằng nàng ngang ngược bướng bỉnh, cố chấp không hiểu lý lẽ, nhưng không ai ngờ được rằng nàng cũng có lúc dịu dàng đáng yêu?

Cận Yên Nhiên trang điểm rực rỡ ngồi chờ trong xe, nàng ta vốn đã xinh xắn, trang điểm vào trông lại càng xinh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.