Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay

Chương 43: Được cứu




CHƯƠNG 1

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

Nhắc đến chuyện thông đồng với Ly vương, cũng không phải không có khả năng ấy. Phượng Minh thoáng do dự, quay sang hỏi Diệu Quang: “Công chúa có từng nghe về Tào Tháo?”

“Tào Tháo?” Nàng tất nhiên chưa từng nghe qua.

“Tào Tháo có một câu vô cùng nổi tiếng, nói rằng – thà để ta phụ lòng người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta.”

“Thà để ta phụ lòng người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta?”

“Phải, hắn là một kẻ kiêu hùng tàn nhẫn, cả một đời làm không ít chuyện phụ thế nhân. Dù kiến lập cả một đại nghiệp, nhưng lại bị hậu thế thoá mạ phỉ báng. Suy nghĩ của ta, lại trái ngược với hắn.” Phượng Minh chân thành nói: “Nếu ta không tín nhiệm công chúa, cả cuộc đời nàng có thể sẽ bị huỷ trong tay ta; nếu ta tín nhiệm công chúa, e rằng sẽ bị công chúa và Ly Vương thông đồng ám hại. Cân nhắc hai bên, ta thà nguyện bị công chúa phụ, cũng không muốn phụ công chúa.”

Diệu Quang như bị phủ đầu, cả người chấn động.

Trong lòng dậy sóng, tức thì choáng váng đứng lên.

Vốn tưởng Minh Vương anh tuấn tiêu sái, thân mang tuyệt học, nhưng bản tính lại đơn thuần si ngốc, hôm qua mới dụ một chút đã khiến hắn mắc mưu, Diệu Quang không khỏi khinh thường đôi chút. Chẳng ngờ Minh Vương lại có một triết lý đãi người khác biệt, khí phách thâm sâu cao rộng, liều mình vì người chỉ cầu nhân nghĩa thấu tình, làm sao không khiến người người tán tụng ngợi khen?

Ánh nước trong mắt nàng dao động rung rung, rồi như bỗng phát hiện mình thất lễ, vội vàng quay đầu che giấu: “Ân đức Minh Vương, Diệu Quang làm sao dám nhận?”

“Còn nói ân nghĩa gì?” Phượng Minh khoát tay nói: “Chúng ta còn đang nói làm thế thân của công chúa phải thế nào để dẫn dắt truy binh mà.”

Dù cảm động, nhưng chỉ thị của vương huynh nhất định phải thực hiện. Diệu Quang chấn chỉnh lại tinh thần, lại lần nữa ngồi xuống, cùng Phượng Minh mật bàn.

“Vĩnh Dật dâng tặng lễ vật, hôm nay đã khởi hành lên đường rời thành. Ta cùng chàng ước định ngày sau gặp lại. Nên, ngày mai ta sẽ len lén rời đi. Minh Vương hãy giúp ta dẫn dụ truy binh, sớm mai người cũng phải lén trốn khỏi thành, tráo đổi phục trang của ta rồi gấp rút chạy thẳng hướng đông, ngoại đông thành hai mươi dặm, có một con sông, tâm phúc của ta sẽ thả sẵn giữa sông ấy một thi thể có dung mạo giống ta, để mọi người nghĩ ta trong lúc trốn chạy đã ngã ngựa rơi xuống sông chết đuối.”

Phượng Minh vỗ tay: “Hay lắm, ta sẽ lôi kéo chúng đến phía đông để thấy thi thể giả ấy, mọi người nếu thấy thi thể sẽ không truy tìm nơi công chúa đến sau này nữa. Chỉ là, công chúa tại biệt quán, sao có thể im hơi lặng tiếng…”

“Minh vương đừng lo lắng. Ta trước tiên sẽ giả bộ thân thể không khỏe, một mình trong phòng nghỉ ngơi, không để bất cứ kẻ nào bước vào, sau ấy sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng ta cùng lắm cũng chỉ có thể cầm chân bọn chúng trong vòng nửa canh giờ. Minh Vương nhẹ nhàng rời thành, náu mình ở đó, một khi phát hiện truy binh rời đi, hãy lập tức hiện thân nhằm hướng đông mà chạy, để bọn truy binh bám sát gót.” Diệu Quang cười nói: “Đằng sau truy binh nhất định đều là thuộc hạ của Tây Lôi Vương, dù có đuổi theo Minh Vương, hẳn cũng không có chuyện gì chứ?”

“Không sợ. Chúng tuyệt đối sẽ không đả thương ta.”

“Vậy ta an tâm rồi.” Diệu Quang chăm chú nhìn Phượng Minh trong tích tắc, từ trên đai lưng lấy ra chiếc túi hương nho nhỏ: “Đại ân của Minh Vương không cách gì đền đáp. Chiếc túi hương này là Vĩnh Dật tặng ta, cầu Minh Vương hãy mang nó nó theo bên người, ngày sau nếu Minh Vương gặp chuyện gì cần Vĩnh Ân tương trợ, chỉ cần để Vĩnh Dật nhìn thấy chiếc túi hương này, chàng nhất định sẽ tận lực phò giúp.”

“Thứ hắn trao cho người, tặng lại cho ta có chút…” Phượng Minh gật đầu.

“Minh Vương hãy nhận lấy, sau bàn luận hôm nay, mai này chia đường hành sự, vô luận là Diệu Quang có thể trốn có thoát hay không, ta và Minh Vương chỉ sợ khó mà còn ngày gặp mặt. Chiếc túi hương này, hãy coi nó như vật kỷ niệm là được.”

“Được.” Phượng Minh cầm lấy chiếc túi hương, đặt vào trong ngực: “Ta nhất định sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”

Lại bàn luận tỉ mỉ một hồi nữa, Phượng Minh mới hồi cung.

Lúc này Dung Điềm ra khỏi thái tử điện, cùng Liệt Nhi vào một căn mật thất.

“Đại vương, tin tức của đại ca tiểu nhân đã đến.”

“Thế nào?”

Liệt Nhi nói: “Nhược Ngôn không chút động tĩnh, vẫn xử lý quốc sự như thường, đối với tình cảnh hiện giờ của Diệu Quang công chúa cũng không hề lo lắng. Hắn dường như chắc chắn Minh Vương mang độc trong mình, Tây Lôi nhất định không thương tổn công chúa.”

“Vậy còn giải dược Phù Nham?”

Liệt Nhi cúi đầu: “Vẫn chưa trộm được. Nhưng đại ca có thám thính được ở Ly Quốc có một dị nhân, dược lý vô cùng tinh thâm, dược thuật của Nhược Ngôn có lẽ cũng là học từ kẻ ấy mà ra. Đại ca đã xuất phát tìm đến nơi ẩn cư của dị nhân ấy, hi vọng có thể mời hắn đến Tây Lôi chẩn trị cho Minh Vương.”

Dung Điềm thở dài nói: “Phải nhanh lên, nếu không Phượng Minh sẽ không chống đỡ được. Trong tay chúng ta, chỉ có một viên hoãn dược, chu kỳ một tháng cũng gần tới rồi.”

“Đại vương an tâm, ca ca nhất định sẽ mau chóng mời hắn tới.”

Dọc đường băng ngựa vung roi, Phượng Minh cẩn thận suy xét lại toàn bộ mọi sự một lần nữa. Cậu cũng không phải kẻ ngốc nghếch, hiển nhiên có lo lắng liệu Diệu Quang có ám hại mình hay không. Ngày mai chỉ cần rời thành, thấy truy binh Tây Lôi là phải bỏ chạy, nếu chạy không được lập tức sẽ ngoan ngoãn để người ta bắt về. Toàn bộ quá trình, cũng không bị người của Diệu Quang khống chế trong tay, hơn nữa đều xảy ra trước mắt binh lính Tây Lôi cả, dù Diệu Quang có muốn hại, cũng làm sao có cơ hội?

Xem ra Diệu Quang quả thực không có ý hại mình.

Bước chân vào thái tử điện, Dung Điềm vẫn chưa trở lại. Bọn Thu Lam thì đang quây tụ quanh cái bàn đàm tiếu xôn xao, thấy Phượng Minh quay về, liền vội vã đứng lên nghênh tiếp.

“Minh vương về rồi, Thu Tinh, mau mang loại trái cây mới vừa được tiến cống bưng lại đây.”

Thu Tinh bưng một mâm hoa quả lại đặt trước mặt Phượng Minh, cười nói: “Là loại Nguyệt Nguyệt quả tươi ngon nhất, Minh Vương mau nếm thử chút đi.”

Nguyệt Nguyệt quả hình thù be bé, chỉ to bằng ngón tay cái, xanh biếc một màu. Phượng Minh liền vặt một quả bỏ vào miệng, mắt tức thì sáng rực lên: “Ngọt quá, ăn ngon thật.” Cậu liền vặt thêm mấy quả nữa ăn thêm, quay sang nói với bọn Thu Nguyệt: “Các ngươi cũng mau nếm thử đi.”

“Chúng tiểu nữ đều đã ăn vụng mấy quả rồi mà.” Thu Nguyệt hi hi cười.

Thu Lam vẻ chững chạc từ đâu đột nhiên vọt ra: “Các ngươi càng ngày càng không quy củ, đường hoàng là đồ tiến cống cũng dám lén ăn vụng.”

Thu Tinh bĩu môi phản bác: “Ngươi không ăn sao?”

“Ta chỉ ăn có một quả, ngươi với Thu Nguyệt ai cũng ăn đến bốn năm quả.”

Phượng Minh ha ha cười lớn, nhét thêm một quả vào miệng Thu Lam, ồn ào nói: “Được rồi, đừng tranh nhau, ngươi cũng ăn bốn năm quả là được rồi.”

Đang lúc huyên náo ồn ã kinh khủng, Dung Điềm quay lại, thấy Phượng Minh đang chơi đùa ầm ĩ, mới lặng lẽ từ phía sau bất ngờ tiến đến, thình lình cúi đầu cắn luôn quả Nguyệt Nguyệt trong tay cậu, đến cả ngón tay cũng không nhả ra.

“Ngọt lắm.” Dung Điềm dùng đầu lưỡi khe khẽ liếm quanh đầu ngón tay của Phượng Minh.

Bọn Thu Lam liền vội vã hành lễ, biết điều mà tản đi khắp nơi.

Phượng Minh rụt đầu ngón tay lại: “Tiểu cẩu cắn người.”

“Đút thêm quả nữa đi.”

“Không đút.”

“Để ta đút ngươi vậy.”

Dung Điềm cắn thêm một quả Nguyệt Nguyệt nữa, đưa đến kề sát bên môi Phượng Minh.

Đêm qua mới ăn Tây Lôi vương, Phượng Minh đêm nay đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng Dung Điềm để bảo trì thể lực, ngày mai còn nhiệm vụ trọng yếu phải làm, còn như Tiểu Điềm ngon lành ấy, ngày sau sẽ lại ăn tiếp đi.

Ấm áp trải qua một đêm, Dung Điềm hôm sau trời mới vừa hửng đã liền rời giường thượng triều. Phượng Minh khẽ khép hờ mắt, đợi đến khi hắn đi khuất tức thì bò dậy.

“Minh Vương muốn đi đâu vậy?” Vừa mới nhấc chân, trước mặt đã đụng ngay phải Liệt Nhi.

“Ra ngoài.”

“Hôm qua mới vừa len lén chuồn ra ngoài một chuyến, hôm nay đã lại muốn đi tiếp?” Liệt Nhi cười đùa cợt nhả cản đường: “Không nói tiểu nhân biết đi chơi chỗ nào, tiểu nhân liền đi mách đại vương.”

“Không được!”

“Vậy nói cho tiểu nhân biết đi.”

Phượng Minh quay quay dò xét trái phải xung quanh, kéo Liệt Nhi ra một góc.

Chuyện tới lúc này, ngàn vạn lần không thể để Dung Điềm biết. Phượng Minh thở dài, đem toàn bộ chuyện của Diệu Quang công chúa kể hết cho Liệt Nhi nghe, nhưng vẫn che giấu thân phận Vĩnh Dật, chỉ nói công chúa muốn bỏ trốn, muốn cậu giúp đánh lạc hướng truy binh.

“Hôm nay là ngày hành động, Liệt Nhi, ngươi sẽ không tố giác đấy chứ?”

Liệt Nhi ngẫm nghĩ, rồi lắc lắc đầu: “Tiểu nhân cũng không muốn Đại vương lấy cô công chúa đó, nàng ta chạy càng tốt. Chỉ là tiểu nhân lo trong ấy có trá, bọn chúng sẽ gây bất lợi cho Minh Vương.”

“Chuyện đó ta đã sớm tính qua, chúng căn bản không có một cơ hội nào để hạ thủ, toàn bộ quá trình đều phơi ra trước mắt mọi người, ta chỉ cần hô hoán một tiếng bọn chúng liền chạy không thoát.”

“Nếu Minh vương đã nghĩ thoả đáng, vậy không vấn đề rồi.” Liệt Nhi hăng hái bừng bừng hỏi: “Muốn tiểu nhân giúp đỡ gì không?”

“Tốt quá, ta phải tới chợ để gặp thị tòng của công chúa, hắn sẽ đem phục sức của nàng giao lại cho ta, để ta có thể ăn mặc giả trang.” Phượng Minh cũng có chút lo lắng, nói với Liệt Nhi: “Ngươi giúp ta lặng lẽ xuất cung đi, ở ngoài chợ đó xem ta ra hiệu. Đó là thời điểm duy nhất ta tiếp xúc gần với tên thị tòng Ly Quốc ấy, chỉ cần qua lúc đó, sẽ tuyệt đối an toàn.”

“Được, nhỡ ra công chúa gạt người, chỉ cần Minh Vương dùng tay ra dấu, ta sẽ lập tức báo Đại Vương tới cứu người ngay. Chỉ là… Minh vương vì sao lại muốn liều mình mạo hiểm cứu muội muội của Ly Vương chứ?”

Phượng Minh vừa định đem mớ đạo lý mới hôm qua khiến Diệu Quang thán phục ngợi khen ra, nhưng lại phát hiện thời giờ cũng chẳng còn sớm sủa, vỗ nhẹ đầu Liệt Nhi: “Khà khà, chờ lúc trở lại ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Hai người ấy lặng lẽ xuất cung, thay đổi phục trang bình thường. Phượng Minh vì để che giấu diện mạo, cố ý đội thêm một cái mũ rộng vành thật lớn. Đến chợ, tên thị tòng được công chúa phái đến quả nhiên đang ẩn thân trong đám dân chúng.

Giữa lúc mang trọng trách trên người, Phượng Minh vì hưng phấn quá độ, mà quay sang Liệt Nhi nói: “Ta đi qua cầm mấy thứ đó rồi sẽ lập tức rời thành. Ngươi nếu lo lắng, cứ ở xa xa mà dõi theo ta là được rồi.”

“Được.”

Có Liệt Nhi ở một bên bảo hộ, cậu lại càng yên tâm, mạnh dạn tiến vào khu chợ, gặp mặt tên thị tòng.

“Công chúa đã đi rồi?” Phượng Minh hạ giọng hỏi.

“Vâng, mới được non nửa canh giờ, sau khi đưa lại Minh Vương bộ y phục này, tiểu nhân cũng sẽ đi luôn.”

“Tốt lắm, ta sẽ lập tức rời thành, thấy truy binh liền dẫn chúng ra xa.”

Phượng Minh nhận chỗ y phục, vừa định xoay người bước đi, tên thị tòng ấy đột nhiên hỏi: “Minh Vương có biết, giờ bốn phía Tây Lôi chỗ nào cũng có người ngựa giám sát hay không?”

“Cái gì?” Phượng Minh khẽ dao động.

“Ngoại trừ những người thân cận bên cạnh Minh Vương như Liệt Nhi, còn những kẻ được Tây Lôi vương phái theo. Thỉnh Minh Vương hợp tác, theo ta tới góc chợ phía sau này, đó là nơi duy nhất tầm soi xét không thể nhìn thấu. Chúng tiểu nhân sẽ phái người đóng giả Minh Vương, đánh lạc hướng bọn chúng, để Minh Vương có thể ra khỏi thành.”

Phượng Minh cúi đầu, mấy ý nghĩ cứ quay cuồng trong óc.

Nếu Dung Điềm vẫn luôn theo dõi, vậy Diệu Quang kia nhất định bỏ trốn không được; Diệu Quang nếu bỏ trốn không được, lúc này cậu cần gì phải đi theo tên thị tòng này. Cậu lắc đầu nói: “Nếu kế hoạch của Diệu Quang công chúa đã thất bại, ta cần gì phải theo ngươi đến chỗ góc ấy, ngươi an tâm, ta sẽ tận lực nghĩ cách cứu viện công chúa.”

“Ha ha, Minh Vương quả thực thú vị.” Ánh mắt tên thị tòng chợt loé lên một tia giảo hoạt: “Công chúa ta nổi danh thông tuệ, nàng muốn rời khỏi Tây Lôi, hà tất cần Minh Vương trợ giúp? Minh Vương lúc này nếu không nghe ta phân phó, chỉ e tính mạng Tây Lôi Vương lập tức khó toàn.”

Ngữ khí hắn thâm trầm u ám, tựa như trong khoảnh khắc thổi một luồng hàn khí băng giá vào tim Phượng Minh.

Phượng Minh trợn mắt: “Dung Điềm?”

“Công chúa là ai chứ, Minh Vương sao lại có thể tuỳ tiện đeo đồ vật của công chúa bên mình? Giữa cái túi hương kia có chứa thiên hạ kỳ độc, bây giờ chẳng những chỉ mình Minh Vương đã bị công chúa hạ độc, mà ngay như đến Tây Lôi vương và cả lũ kẻ hầu người hạ trong thái tử điện, đều đã trúng độc.” Hắn lạnh lùng nói: “Minh vương nếu không tin, có thể ấn nhẹ vào đốt xương sườn thứ ba trước ngực, xem xem có đau hay không?”

Phượng Minh bán tín bán nghi, quay đầu nhìn Liệt Nhi, vẫn đang từ xa xa dõi theo mình.

Cậu khẽ nhấc tay ấn vào chỗ tên thị tòng vừa nói, một trận đau sắc bất ngờ thọc tới, suýt chút nữa quỵ hẳn xuống.

“Thế nào, ta nói không sai chứ? Vương của ta chỉ muốn mời Minh Vương tới Ly Quốc làm khách một chuyến, miễn là Minh Vương nghe theo lời chỉ dẫn, giải dược sẽ lập tức được dâng tới.”

“Diệu Quang nàng ta… Nàng ta lợi dụng ta để hạ độc Dung Điềm?” Trong đầu Phượng Minh như có tia sét nổ đùng một tiếng.

Nếu Phượng Minh đã trúng độc, hẳn Dung Điềm cũng bị trúng. Diệu Quang có cơ hội mượn tay cậu hạ độc, tuyệt đối sẽ không chỉ dùng thứ độc thông thường.

Dung Điềm, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta lại có thể hại ngươi? Ta không thể hại ngươi…

Muốn cứu Dung Điềm, trước tiên phải tới gặp Diệu Quang.

“Minh Vương, thời gian chẳng còn nhiều, không muốn Tây Lôi Vương chết, hãy tự mình quay người đi, đến chỗ góc nhỏ đối diện kia, chúng ta đã an bài một kẻ giả trang Minh Vương ở đó. Chờ tên thế thân ấy đánh lạc hướng lũ giám thị Tây Lôi, mời Minh Vương đeo chiếc mặt nạ da người trong cái bao này, theo cửa đông rời thành, công chúa sẽ ở đó đợi Minh Vương.”

Phượng Minh trợn trừng mắt, nghĩ tới Dung Điềm đang lên triều mà thân mang độc, trong lòng kích động hoang mang vô cùng, đôi môi run rẩy hỏi: “Nếu ta đi cùng các ngươi, các ngươi không đưa giải dược cho Dung Điềm thì làm sao đây?”

“Minh Vương tin chúng ta, Tây Lôi Vương còn một đường sống. Không tin chúng ta, chỉ có thể cùng Tây Lôi Vương đồng loạt phát độc mà chết.”

Liệt Nhi còn đang nghểnh cổ nhìn Phượng Minh.

Phượng Minh sững người trong giây lát, ánh mắt hiện lên tia kiên nghị, gật đầu cắn răng nói: “Được, ta tin ngươi.” Quả nhiên theo lời tên thị tòng, tự mình bước đến chỗ góc khuất có thể chắn tầm mắt mọi người ấy.

Phượng Minh lẩm nhẩm tên Dung Điềm, nghe theo lời tên thị tòng, quả thực một mạch bước ra khỏi đông môn.

Vừa ra khỏi cửa đông, lập tức có vài cô gái đứng sẵn ở đó nghênh đón, đưa cho cậu một con ngựa, dặn dò: “Con ngựa này sẽ tự biết chỗ mà đi, người chỉ cần cưỡi nó thôi.”

Tất thảy mọi thứ đều giống một vở tuồng đến mức khó tin. Phượng Minh giờ phút này cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải ngoan ngoãn lên ngựa. Con tuấn mã hí dài một tiếng, bắt đầu chạy như điên như cuồng, liên tiếp không ngừng phi hơn ba mươi dặm hơn, đến trước một đoàn xa đội.

Đó chỉ là một đoàn xe thương nhân thường thấy ở Tây Lôi, Phượng Minh trong thành đô mỗi ngày đều thấy không ít những xa đội như thế này vào thành.

Vó ngựa vừa dừng, một vài kẻ liền chui ra từ đoàn xe, đem Phượng Minh dẫn đến trước một chiếc xe ngựa không chút bắt mắt.

Bức màn che vừa được vén lên, đã lộ ra khuôn mặt tươi cười của Diệu Quang.

“Minh Vương rốt cuộc cũng tới, làm ta chờ lâu quá, mau mau lên đây đi.” Khuôn mặt tươi cười của nàng thoạt nhìn có vẻ hoà nhã dễ gần, nhưng lúc này lại đặc biệt đáng sợ.

Phượng Minh lên xe, vẻ mặt oán hận.

“Thật xin lỗi đã khiến Minh Vương phải một mình phi ngựa tới đây. Cùng lắm chỉ có Minh Vương tự mình cải trang ra khỏi thành mới không khiến thủ vệ thành chú ý mà thuận lợi rời đi, Tây Lôi Vương chỉ nghiêm lệnh phải tra xét kỹ càng những đoàn lữ khách, lo sợ người bị bắt cóc mang đi, làm sao có thể đoán được Minh Vương lại chủ động ngoan ngoãn xuất thành gặp chúng ta thế này?”

Phượng Minh lạnh lùng nói: “Bớt sàm ngôn, giải dược ngươi chấp thuận, mau đem nó tới vương cung, bằng không ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự vẫn, ngươi đừng mơ đưa ta tới được Ly Quốc.”

“Giải dược?” Diệu Quang cười rộ lên: “Ôi, Minh Vương quả thực khờ dại khiến Diệu Quang cười đến chết mất. Tây Lôi Vương là kẻ nào chứ, nếu có thể dễ dàng hạ độc, vương huynh đã sớm động thủ rồi. Dung Điềm đêm ngày giám thị động tĩnh Minh Vương, trên người Minh Vương có thứ gì chẳng lẽ không bị hắn phái người kiểm tra qua? Huống chi cái túi hương ấy lại là ta đem tặng cho Minh Vương, chỉ e Minh Vương vừa rời khỏi biệt quán, đã bị Tây Lôi vương sai người lén tráo đi rồi. Ta tặng túi hương có độc cho Minh Vương, chẳng phải đã cấp Tây Lôi Vương một cái cớ để giết ta sao?”

“Ngươi…” Phượng Minh bỗng quay ngoắt lại: “Vậy ngực của ta…”

“Độc ấy, Minh Vương từ lúc ở tại Phồn Giai đã trúng rồi. Tây Lôi Vương cũng biết, chỉ là không dám nói Minh Vương hay, sợ tâm can bảo bối của hắn tinh thần không yên mà nguy hại thân thể.”

“Trúng độc? Ta trúng độc?”

Diệu Quang tấm tắc lắc đầu: “Minh Vương đối với âm mưu quỷ kế quả không chút phòng bị, vẫn còn không biết. Kỳ thực Tây Lôi Vương đã chu toàn đủ đầy, bảo hộ khắp chốn, không lúc nào không phái người theo dõi Minh Vương, tự cho là tuyệt đối không chút sơ hở. Ta thừa lúc hắn đang kiêu căng ngạo mạn, lập một cái kế trong kế, hắn nghĩ có thể âm thầm giăng bẫy ta, ta liền kín đáo ngấm ngầm tính kế hắn.”

“Diệu Quang, ngươi là một nữ nhân độc địa!” Phượng Minh từ trên mặt đất nhảy dựng lên.

“Hổ thẹn rồi, không có Minh Vương mạnh mẽ tương trợ, Diệu Quang làm sao có thể thực hiện được? Lần này dẫn Minh Vương về cho vương huynh, thật sự là một cái công lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.