Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay

Chương 14: Buổi sáng không tốt lành




Cố Bình An không bao giờ tưởng tượng mình sẽ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy thế này của Thái Hậu. Cố mẹ sở dĩ được cô gọi là Thái hậu vì trong mắt cô bà là người mạnh mẽ khó có ai bì nỗi, là người có quyền gọi mưa gọi gió trong nhà, nhưng giờ đây bà thân thể yếu đuối, gầy gò nằm trơ trên giường bệnh, bộ dạng đã không còn giống người. Cô tự hỏi đây chính là Cố mẹ sao? Người phụ nữ trung niên mà trước nay mọi người vẫn lầm tưởng rằng bà chỉ đáng tuổi chị gái mình hay sao?

Cố Bình An đã lâu không ở lại trong nhà nên không hề hay biết bệnh tình của bà đã trở nên nghiêm trọng thế này. Có mấy lần cô về nhà, sau khi ăn cơm xong nhìn thấy ba ba giúp mẹ rửa chén, cô chỉ đơn giản tưởng rằng ba ba là đau lòng cho mẹ, không muốn thấy bà phải vất vả mà thôi. Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại di chuyển theo chiều hướng xấu thế này. Trước giờ, Cố mẹ trong mắt cô luôn là người mạnh mẽ, đao thương bất nhập, cho nên cô hồ đồ không phát hiện mẹ thường bị cơn đau hành hạ đến ngay cả cánh tay cũng không có sức mà nâng lên. Cô càng không để ý phát hiện làn da của mẹ càng lúc càng kém. Bà đã trải qua mười năm bị đau đớn hành hạ đến khổ sở, đối đầu cùng căn bệnh quái ác này nhưng cô thân là con gái ruột, lại không hề biết một chút gì cả.

Cô chỉ biết oán hận bà đối với mình không tốt, nhưng giờ ngẫm lại bà đối với cô quả thật rất thương yêu, cho nên dù chỉ một chút không vừa lòng, cô liền đem nó phóng đại.

Cô càng nghĩ trong lòng càng chua xót, nước mắt cũng theo khóe mắt rơi xuống. Mẹ vẫn còn chưa tỉnh lại, cả người nằm vật trên giường bệnh, không hề có lấy một tia sức sống nào. Cố Bình An lấy tay kéo một góc chăn lên đắp cho bà rồi mới nhẹ rời khỏi phòng bệnh. Lúc này cô mới phát hiện thì ra bận rộn cả ngày, ba ba giờ đã mệt chết đi, ông đang gật gù ngồi ngủ gục ở một góc hành lang vừa tối vừa lạnh lẽo đằng kia.

Mười mấy năm nay phải cố đem bí mật kia giấu đi, đối với ông mà nói điều đó quả là áp lực không nhỏ, ngay cả mái tóc đen năm nào giờ cũng bắt đầu nhiễm trắng cả một mảng. Cô nhìn thấy ba mình ngay cả trong lúc ngủ mê cũng không được thoải mái chút nào, đầu mày nhíu chặt, dưới hốc mắt là một quầng thâm thật lớn, làm cho ông nhìn qua trông có vẻ già đi rất nhiều.

Cố Bình An cởi ra áo khoác bên ngoài muốn đắp lên cho ông, dù đã rất nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng vẫn làm ông thức tỉnh. Cố ba nhấp nháy, mở ra đôi mắt đỏ hoe, trong đó giờ chỉ nhìn thấy đầy tơ máu. Có lẽ vì mới tỉnh lại cho nên động tác hơi chậm chạp, ông nâng ánh mắt mệt mỏi, giọng rung rung lên tiếng :”Bình An, con lại đây!”

“Dạ!” Cố Bình An cố nén sự xúc động, giọng nghẹn ngào:” Ba ba, ba quay trở về nghỉ ngơi đi, có con ở chỗ này được rồi.”

Thế nhưng Cố ba lại quật cường lắc đầu:” Ba không sao, mẹ con thân thể không khỏe, trên người dù đang bị đau đớn dày vò bà ấy lại cũng cố chịu đựng, không chịu nói cho ba biết!” Dường như chỉ mới qua có một đêm mà ba ba kiên cường ngày xưa đã biến đổi hoàn toàn thành một người khác, giờ đây trông rất bi thương.

Ung thư kỳ cuối.

Chỉ bốn chữ này liền đã làm cho một gia đình đang sống trong ấm êm thoáng cái bị một lớp sương mù ảm đạm bao phủ. Giờ phút này ngược lại với ánh đèn bên ngoài rực rỡ, ấm áp đầy máu sắc đang thắp sáng thành thị phồn hoa làm chúng thêm dị thường xinh đẹp, là ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện đang bao trùm lấy hạnh phúc gia đình cô, đem giãy dụa cùng tuyệt vọng của họ phong tỏa, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.

Cố Bình An yên lặng, lấy tay đặt nhẹ lên đầu vai của ba ba, âm thầm muốn an ủi ông.

Ba ba thở hắt một hơi dài, ánh mắt giờ đây càng thêm thê lương.

“Bác sĩ nói tế bào ung thư đã muốn lan ra, chạy vào tuyến nhũ trong ngực, nếu không giải phẫu e rằng…..” Những lời kế tiếp ông thật không có sức lực thốt ra. Cố Bình An trong lòng cũng hiểu được, cắt bỏ ngực, đối với một người phụ nữ đó là chuyện khó chấp nhận đến mức nào, đừng nói chi bắt họ phải tự làm ra quyết định?

Năm đó, trong bệnh viện, dì Cố Bình An cũng vì căn bệnh này mà qua đời trong đau đớn. Dì trước giờ là người hoạt bát vui vẻ, từ khi mắc phải bệnh này con người cũng trở nên dị thường trầm mặc. Cắt bỏ ngực vốn tưởng rằng có thể trị dứt, nhưng ai ngờ không bao lâu tế bào lại phát tán rộng khắp cơ thể, đã không thể cứu chữa được nữa. Nhưng cũng chính vì chuyện cắt bỏ ngực mà dì đã già đi rất nhanh, đồng thời dì lại bị căn bệnh quái ác kia tra tấn đến nỗi thời điểm gần ra đi, mọi người hầu như đã không còn có thể nhận ra dì nữa.

Trong lễ tang của dì, mẹ đã khóc rất thương tâm. Trên đường về nhà bà nhìn Cố Bình An nói:” Con à, về sau nếu mẹ mắc phải căn bệnh này, thì con nhớ đừng bao giờ khuyên mẹ làm giải phẫu cắt bỏ. Mẹ muốn mình được hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà ra đi, càng không muốn tinh thần mình bị hành hạ như dì con thế kia.”

Không nghĩ tới câu nói năm nào giờ đã ứng nghiệm. Hiện tại một người trước giờ luôn được coi là kiên cường như mẹ lại bị căn bệnh quái ác đó hoành hành, càng đau lòng là khi đó mẹ đã biết rõ bản thân mình có bệnh, nhưng lại nhất quyết giấu kín không nói.

Bất kể là già hay trẻ đến khi bệnh tới, dù là người kiên cường thế nào cũng khó mà chống đỡ được. Dù sao bà từ nhỏ cũng coi như được sống trong nuông chiều, nhưng đến giờ sắp chết lại phải một mình cô đơn gắng gượng, chống đỡ, không ai có thể giúp đỡ gì được.

“Ba ba, ba hỏi qua mẹ chưa? Ý con là chuyện phẫu thuật kia?”

Ba ba lắc đầu :”Ba với bà ấy đã sống chung bao nhiêu năm trời, còn có thể không hiểu tính tình bà ấy hay sao chứ? Bà ta chắc chắn sẽ không chịu phẫu thuật”

Cố Bình An trầm mặc, giờ cũng không biết nên nói cái gì. Sinh mệnh đang tốt đẹp thế kia, giờ nếu bắt bà phải chịu thân thể khiếm khuyết, đối với một người phụ nữ là chuyện khó chấp nhận cỡ nào.

Nửa giờ sau, rốt cục mẹ cũng tỉnh, nhưng lại trông cực kỳ yếu ớt, ngay cả tay cầm ly nước để uống cũng không ngừng run run.

Ngày đó Bình An sau khi rời đi cũng không có gọi điện thoại về nhà. Giờ nhìn thấy cô trước mặt, nước mắt bà tự nhiên cứ không ngừng rơi xuống. Bà đau lòng đem tay cô nắm chặt :”Đứa con gái hư hỏng này, sao lại gầy thế kia?”

Nhìn mẹ khóc, Cố Bình An cũng khóc theo, môi khẽ nhếch lên, một lúc sau mới trả lời:” Bây giờ rất đang thịnh hành kiểu người gầy, gầy thì mới được coi là đẹp, mẹ không biết sao?”

“Đẹp ở đâu a? Không thấy đẹp gì cả! Sao mẹ nhìn con lại chẳng khác nào như người sắp chết đói vậy!”

“Mẹ biết nói con, sao không chịu nhìn lại bản thân mình chứ, còn để mình phải bị nhập viện nữa, thật đúng là dọa người ta hoảng sợ mà!” Cố Bình An trò chuyện cùng bà, tuy giọng điệu cố giữ cho thật bình tĩnh, thế nhưng nước mắt lại không tự chủ rơi xuống. Cô tự nhủ nói với bản thân phải cố gắng không nên để mẹ nhìn thấy bộ mặt rất thương tâm và đau khổ của mình, nhưng cuối cùng lại không có cách nào khống chế.

Trước đây cô cho rằng mình hận mẹ biết bao nhiêu, nhưng hiện tại một chút hơi hám của nỗi hận kia cũng biến mất không tăm tích. Giờ đây chỉ cần có thể cho cô nhìn thấy mẹ tốt đẹp mà sống tiếp tục, thỉnh thoảng cùng cô đấu khẩu, thì cho dù bắt cô lấy cái mạng này ra đổi cô cũng hoàn toàn nguyện ý.

“Khóc như ai đang chết vậy! Mẹ còn chưa chết mà, sẽ còn sống vài năm nữa, con đừng làm vậy sẽ không hên đâu.” Cố Bình An trước giờ không phải là người nhu nhược, nhưng đời này cô thật sự chưa từng thấy mẹ ôn nhu thân thiết như vậy. Trong lúc nhất thời nhìn bà thế này làm cho Cố Bình An có cảm giác càng thêm sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi bà. Lúc này Cố Bình An mới biết một điều đó là so với tình cảnh của Cố mẹ hiện giờ, xem ra vấn đề giữa cô và Thẩm An Bình cũng không phải là trọng yếu gì.

Giống như mẹ đã nói, mẹ thì chỉ có một nhưng người yêu không có người này thì vẫn có thể có người khác thay thế.

Cô mặc dù không phải là đứa con gái hiếu thảo nhưng dù sao thân thể của cô vẫn là do mẹ sinh ra.

Thật ra cuộc sống luôn giống như chiếc đồng hồ quả lắc, thời khắc này đến cũng cùng lúc đó một khắc khác sẽ trôi qua, tuân theo sự chuyển động của con lắc mà thay đổi. Cho nên con người cũng vậy, một khi đạt được điều gì đó tự nhiên phải đồng thời chấp nhận, cho đi một thứ khác để đánh đổi. Vì thế hiện tại cũng là lúc cô cần phải làm ra quyết định dứt khoát, đem những cân nhắc đang canh cánh trong lòng của mình mà dẹp đi.

Quyết định này tuy rằng so với đau đớn do vết thương bị người ta cắt lên da thịt không khác là mấy nhưng cô tin tưởng nó sẽ không kéo dài.

Cô gắt gao nắm chặt lấy tay của mẹ, cảm thấy chúng thật gầy. Cố Bình An không ngờ chỉ qua mới có mấy ngày mà thôi, bà lại trở nên gầy sọp đến vậy. Trong giờ phút này nhìn mẹ lòng Cố Bình An không chỉ có duy nhất là sự đau đớn mà càng nhiều hơn đó chính là nỗi sợ hãi.

“Nhất định mẹ sẽ tốt lên thôi. Bệnh này giờ cũng không có gì đáng phải sợ cả, chẳng phải có nhiều người đã được chữa khỏi sao?” Cố Bình An cố gắng an ủi mẹ đồng thời cô cũng là tự an ủi chính mình.

Trên giường bệnh, mẹ cô cũng rất phối hợp, trịnh trọng gật đầu.”Mẹ biết, cái mạng này của mẹ sẽ sống rất lâu. Đừng có ai ngây thơ cho rằng mẹ sẽ không thể qua khỏi!”

Hành động bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người thế này, có lẽ là thứ duy nhất có thể chống đỡ cho tâm tình đang hỗn loạn của mọi người hiện nay…..

*******

Vì gấp gáp đưa bà đến bệnh viện nên vật dụng mọi thứ cũng chưa kịp đem theo, Cố Bình An định là cầm ví tiền ra ngoài mua tạm, vừa ra khỏi phòng bệnh còn chưa đi được mấy bước liền đụng phải Mạc Phi.

Đây là lần giáp mặt đầu tiên kể từ khi Cố Bình An biết rõ sự thật về mối quan hệ giữa họ.

Mạc Phi có lẽ cũng không nghĩ tới hai người lúc này lại đụng phải, cảm giác hơi xấu hổ định xoay người rời đi nhưng đã không kịp.

Nhìn đến Mạc Phi khuôn mặt tao nhã, vầng trán trơn bóng, chân mày cắt tỉa gọn gàng, đôi môi đỏ mộng, ngập đầy nét thanh xuân, khi cười rộ lên lại lộ ra hàm răng trắng đều thật đẹp giống như một tác phẩm điêu khắc được người cố công mài dũa. Mặc dù là biểu tình giờ đây có hơi chật vật nhưng dưới ánh mắt người khác, Mạc Phi xinh đẹp là không thể phủ nhận.

Đại khái cô ta chắc cũng mới xuất viện không bao lâu, nên so với trước kia có hơi gầy một chút, nhưng một chút này vẫn không ảnh hướng đến khí chất tao nhã vốn có của cô ấy. Lát sau Mạc Phi mới cứng ngắt xoay người, chỉ nhìn thấy tay cô ta đang cầm bó hoa to che khuất cả nửa khuôn mặt.

Cố Bình An im lặng trong chốc lát, nhưng vẫn quyết định cùng cô bắt chuyện.

“Đến thăm bà ấy sao?” Cô không gọi tên Mạc Phi, cũng không dùng bất cứ đại từ xưng hô nào, thậm chí là đối với mẹ, cô cũng dùng từ “bà”để xưng hô. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ trong lòng đối phương, ai cũng đang có khúc mắc quá lớn, lại không ai dám thẳng thắn, can đảm đi đối mặt với nó.

“Ừ!” Mạc Phi khẽ cười, đem bó hoa tươi đưa đến đặt trên tay Cố Bình An, “Cô làm ơn mang vào dùm, tôi vừa lúc cũng không muốn vào trong đó.” Trên cổ tay trắng nõn vì hành động vừa rồi, thoáng cái làm lộ ra vài vết xẹo ngang dọc trông thật xấu xí, tuy rằng cổ tay áo đã được cài nút nhưng cũng che không được bao nhiêu. Cố Bình An trơ mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó, cho đến khi Mạc Phi thấy không phải nhìn lại mới phát hiện ra ánh mắt Cố Bình An đang đặt tại cổ tay mình, liền nhạy cảm rút về.

“Chính cô hãy vào đó mà đưa, tôi giờ còn phải đi mua một vài thứ”. Cố Bình An từ chối, lần này là cô đã cố tình nhường nhịn vì cô biết mẹ rất muốn gặp Mạc Phi. Tinh thần của bà hiện giờ đang bị tra tấn cỡ nào khi phải đối mặt với căn bệnh này vì thế cô thầm nhủ nếu bản thân có thể làm được cái gì cho bà thì cô sẽ cố gắng hết sức, cô không muốn bản thân về sau khi biết hối hận thì đã quá muộn.

Con người thường là như vậy, chỉ khi thống khổ đau đớn vì sắp mất đi những thứ mình trân quý thì mới biết trân trọng.

Không nghĩ lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng khi nãy của Mạc Phi giờ đang mỉm cười nhìn mình :”Cô thật ngây thơ cho rằng tôi là người lương thiện, có lòng tốt đến thăm bà ấy sao? Không phải, tôi đến đây chỉ là vì lòng hiếu kỳ, muốn xem bà ta sau khi vứt bỏ người được xem là sao chổi như tôi thì cuộc sống có thật là tốt hơn không. Nhưng bất quá hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý, nếu tôi không gặp bà ấy, chẳng phải sẽ làm bà ấy càng áy náy hơn sao? Tôi cảm thấy nếu làm cho bà ta phải suốt đời sống trong áy náy thì đó mới chính là sự thỏa mãn lớn nhất.”

Cố Bình An thật khó mà tin Mạc Phi có thể nhẫn tâm thốt ra những lời như vậy, liền cau mày ”Cho dù cô cùng bà ta một chút quan hệ cũng không có đi nữa, nhưng những lời vừa rồi thật là không có nhân tính chút nào!”

“Không sai, tôi cùng bà ấy đúng là một chút quan hệ cũng không có.” Mạc Phi nhìn thẳng vào mắt Cố Bình An tiếp tục nói:”Cô lấy tư cách gì mà nói chuyện này với tôi chứ? Nếu không phải là cô thì bà ta sẽ phải vào viện hay sao? Cô tối ngủ nhớ nên kê gối cao mà suy nghĩ, cẩn thận ngẫm lại xem mấy năm nay cô đã làm được cái gì, giữa hai chúng ta ai rốt cục mới là kẻ không có nhân tính đây? Tôi nghĩ cô từ nhỏ đã được nuông chiều đến hư hỏng rồi, bà ta đã mang bệnh bao lâu cô có biết không, cô có quan tâm sao?”

Mỗi câu mỗi chữ của Mạc Phi đều là chỉ trích, chất vấn làm cho Cố Bình An chỉ biết há hốc miệng mà không nói được lời nào. Cô lấy gì mà cãi lại đây, quả thật với bổn phận là một đứa con gái cô thật sự là quá thất bại.

Thấy Cố Bình An không nói được lời nào, mục đích trả thù của Mạc Phi rốt cục cũng đạt được. Cô ngẩng cao đầu, bộ dáng hết sức kiêu ngạo:”Tôi phải đi rồi, nơi này đối với tôi không có gì đáng để lưu luyến cả. Tôi đã xin sang Mỹ du học, tuần sau sẽ lên máy bay.”

Cố Bình An mở to hai mắt :”Cô nói cái gì?”

“Tôi, nói, là, tôi, sẽ, rời, khỏi, nơi, này, bà ấy muốn bù đắp cho tôi sao? Tôi sẽ không cho bà ta có cơ hội đó. Tôi muốn làm cho bà ấy suốt đời phải chịu sự tra tấn bởi áy náy, cho đến khi chết vẫn không thể yên ổn được!”

“Ba___”

“…”

Cố Bình An không nhẫn nhịn được nữa, vung tay tát thật mạnh vào mặt Mạc Phi, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Phi rất nhanh liền hiện rõ năm dấu tay màu đỏ rõ rệt. Cô oán hận trừng mắt nhìn Cố Bình An, nhưng Cố Bình An một chút cũng không hề run sợ nhìn thẳng về cô.

“Cái tát này trước giờ tôi vẫn muốn đánh từ lâu.”Cố Bình An dừng lại một chút, nắm chặt bả vai Mạc Phi nói:”Cái mạng này là của bà ta cho cô! Bà ta trước giờ cũng chưa bao giờ đòi lại, cô lấy quyền gì mà đi uống thuốc ngủ tự vẫn chứ?” Cô dùng thêm sức túm lấy cổ tay Mạc Phi, chiếc vòng đeo tay được kết bằng hạt thủy tinh bị giật mạnh, đứt ra, từng hạt rơi loảng xoảng chạm trên nền đất không ngừng phát ra âm thanh nghe thật chói tai. Cổ tay giờ đã không có gì che chắn, vết thương hiện ra càng rõ rệt hơn, làm người ta nhìn thấy mà ghê người.

“Đây là cái gì?” Cố Bình An lạnh lùng tiếp :”Tôi thật cảm thấy rất thương hại cho cô! Làm ra chuyện hại người không lợi mình rốt cuộc là cô có ý tứ gì đây?”

Mạc Phi hung hăng giật mạnh khỏi tay cô, kéo ống tay áo xuống che lại vết thương, dùng vẻ trấn định nói:”Liên hệ gì đến cô chứ?”

“Chẳng lẽ không chút liên quan đến tôi sao? Nhưng sao tôi thấy bất cứ mỗi một chuyện cô làm đều cũng cố ý nhắm thẳng vào tôi vậy?”

“A!” Mạc Phi khẽ cười một tiếng:” Cho dù đúng vậy thì thế nào? Dù gì sau này tôi cũng sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa!”

“Ai đã cho phép cô đi sao?”

“Vậy ai lấy quyền không cho phép tôi chứ?” Giọng Mạc Phi hoàn toàn khinh thường, đứng thẳng lưng nhìn vào mắt Cố Bình An. Cố Bình An cũng đưa ánh mắt lạnh lùng, biếng nhác nhìn cô ta một lượt hỏi:”Cô rốt cục là muốn thế nào?”. Thấy Mạc Phi trầm mặc trong chốc lát mới nói tiếp:” Bệnh tình của bà ta hiện giờ ra sao tôi nghĩ không cần nói cô cũng biết. Cô có thể nào không cần kích thích bà ta nữa có được không? Nói đi, cô thật ra muốn sao?”

“Chẳng lẽ tôi nói cái gì cô cũng đều đáp ứng à?’ Mạc Phi khó tin giờ phút này Cố Bình An có thể phóng khoáng đến vậy. Nhưng cô không phát hiện lời nói phát ra từ Cố Bình An lại không tránh khỏi giờ đã bắt đầu run run.

“Đúng vậy!”

Mạc Phi rốt cục cũng bày ra bộ mặt thỏa mãn, từ từ nói:”Hiện giờ ngoài bệnh viện có đậu một chiếc xe hơi, biển số xe này cũng đồng thời trùng với ngày sinh nhật của tôi. Từ nay về sau tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chiếc xe này cũng như chủ nhân của nó, cô có làm được không?”

Tim Cố Bình An giống như đang bị ai tạt một chậu nước lạnh buốt. Trùng với ngày sinh nhật của Mạc Phi không phải cũng chính là ngày sinh nhật của cô sao? Người đó chẳng phải là Thẩm An Bình ư?

Tên ngốc này đã bảo hắn đừng tới, sao hắn vẫn theo đến chứ.

“Cô không phải rất thích anh ta sao?”

“Nhưng anh ta lại chỉ thích mỗi mình cô.” Mạc Phi vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, đôi mắt trong suốt ngày trước giờ chỉ còn có oán hận độc chiếm, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo biến dạng, từng chữ từng chữ nói:”Cố gắng tranh thủ cũng không chiếm được, tôi nghĩ thôi thì cũng phải cho cô nếm thử cái cảm giác này.”

“…”

Thật ra Cố Bình An thấy mình không phải là loại người tham lam. Những gì cô muốn thật ra rất đơn giản đó là cùng Thẩm An Bình đấu võ mồm mỗi ngày, cùng Quan Tiểu Bảo đi châm chích trêu chọc người khác, đến ngày lễ Tết được trở về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, nếu có thể như vậy cả đời thì thật là hạnh phúc biết mấy.

Nhưng cô đã không thể có được thứ hạnh phúc đó nữa.

Chẳng lẽ Thẩm An Bình thật sự yêu cô nhiều đến vậy sao? Chẳng lẽ chỉ cần Cố Bình An cùng anh ta một chỗ thì cái gia đình này liền tan rã không thể hòa thuận, vui vẻ nữa sao? Thẩm An Bình anh là tên yêu nghiệt mà, rốt cuộc lúc nhỏ anh đã làm phải chuyện thương thiên hại lý gì đây? Tại sao ông trời lại không tha cho anh chứ?

Cố Bình An ngồi trên bậc thang đối diện với bãi đậu xe của bệnh viện. Màn đêm dần buông xuống, bên ngoài sau cánh cổng lớn bệnh viện, từng đoàn xe chạy ngược chạy xuôi phát ra âm thanh máy móc vù vù, giống như một khúc nhạc du dương, báo hiệu cho cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu. Ánh đèn nê-ôn hai bên đường phát ra những dải sáng đủ màu sắc làm cho Cố Bình An bất giác cảm thấy thật sợ hãi. Cô càng gắt gao ôm chặt gối đầu, đem mặt chôn sâu vào đó, nhắm mắt thả lỏng.

Cô không rõ vì sao lòng mình lại có cảm giác vô cùng cô đơn, trống rỗng, rõ ràng là thế giới bên ngoài rộng lớn thế kia, mà không gian cô cần cho mình chỉ là một khoảng rất nhỏ nhưng không hiểu sao cô đi tìm mãi trong đó mà vẫn không thấy chỗ nào dành cho mình cả.

Chẳng lẽ là do bị người chị cùng một mẹ sinh ra với cô chiếm hết rồi sao. Nghe nói trong lúc mẹ cô mang thai mười tháng, họ là cùng chung một chỗ mà trưởng thành, từ một cái trứng thụ tinh rồi dần dần chuyển hóa thành hình người, cùng nhau chứng kiến đối phương từ không hình dạng mà dần dần phát triển.

Lại nhớ đến khi đó ánh mắt Mạc Phi nhìn mình rất tàn nhẫn nói:”Cố gắng tranh thủ cũng không chiếm được, tôi nghĩ thôi thì cũng phải nên cho cô nếm thử loại cảm giác ấy!”

Một khắc đó, trong đầu Cố Bình An đột nhiên liên tưởng đến những câu chuyện đồng thoại ngày xưa, nhớ đến chuyện cô gái lọ lem bị mẹ kế cùng chị em kế hại, không hiểu sao cô lại cảm thấy có sự đồng cảm mãnh liệt, cảm thấy nó rất giống như hoàn cảnh hiện tại của chính mình .

Thì ra loại cảm giác đó chính là như vậy, dù bất đắc dĩ nhưng cũng phải cố cắn răng nuốt vào.

Nếu là trước đây cô sẽ ước gì Mạc Phi có thể nhẫn tâm thêm chút nữa, để cho mẹ thấy rõ bộ mặt thật sự của cô ta, để mọi người được nhìn thấu gương mặt giả nhân giả nghĩa ấy của Mạc Phi; nhưng hiện giờ cô một chút cũng không muốn. Cô thậm chí thấy hoảng sợ, chỉ muốn che lại bộ mặt xấu xí kia của Mạc Phi, để không cho bất cứ một ai có thể nhìn thấy, nhất là mẹ cô.

Bác sĩ đã nói người bị bệnh ung thư cần phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, không được chọc cho tức giận.

Cho nên cô cắn răng đáp ứng yêu cầu đó của Mạc Phi dù biết là vô lý. Khoảnh khắc đó cô cảm thấy lòng mình như bị ai dùng lửa thiêu trụi hoàn toàn,” Tôi đáp ứng cô, tôi sẽ làm cho anh ta biến mất. Nhưng cô nói thì cũng phải nhớ giữ lời, cho dù là có đóng kịch, cô cũng phải cố gắng cùng tôi diễn cho ra được cảnh cả nhà hoà thuận.”

Không ngờ đối với yêu cầu như vậy mà Cố Bình An vẫn có thể đáp ứng, khuôn mặt Mạc Phi cứ không ngừng biến sắc, chuyển từ trắng rồi lại sang hồng, một lúc lâu sau vẫn không thể thốt lên lời nào. Cuối cùng cô oán hận “huýt” một tiếng, trước khi rời đi còn khinh thường bỏ lại một câu :” Làm được rồi hãy nói!”.

Cố Bình An thật sự cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, ngồi trơ mắt nhìn bầu trời tĩnh lặng ảm đạm bên trên, cảnh vật đối lập hoàn toàn so với những ánh đèn trụy lạc đủ mọi màu sắc bên dưới mà cảm thán.

Gió đêm thổi tới mang theo cảm giác lạnh lẽo, Cố Bình An ôm chặt lấy quần áo trên người mong muốn tìm thấy chút ấm áp. Giờ phút này cô nhớ Thẩm Bình An biết bao, cô chưa bao giờ nghĩ mình cũng có lúc nhớ anh nhiều đến vậy. Cô khao khát ước muốn được cùng anh leo núi, đứng trên đỉnh núi mà mơ mộng viễn vông, mơ hái được sao trên trời như thuở còn nhỏ, lại mơ được cùng anh đi du lịch khắp nơi, hưởng thụ những giây phút lãng mạn cùng nhau đi dạo trên bãi biển, đi xem kim tự tháp Ai Cập, cùng nhau ngắm cảnh, chụp hình, lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp khó quên trong đời; cô nghĩ…….cô nghĩ……..

Những lúc cùng anh một chỗ, cô cái gì cũng không chịu nghĩ, không chịu hiểu, suốt ngày cứ đòi anh làm này làm nọ; nhưng giờ phút này khi biết tương lai đã không thể cùng anh một chỗ, cô mới nhận ra mỗi giây mỗi phút được ở cùng anh thật là đáng trân quý biết bao.

Cô không có quyền oán hận bất luận kẻ nào, lại nói tất cả những điều này hết thảy đều là do một tay cô đã gây ra không phải hay sao? Nếu như ngày trước không phải cô bày trò này nọ quá đáng, buộc Thẩm An Bình đem tình cảm của Mạc Phi ra đùa giỡn một cách rất không đạo đức, thì ngày hôm nay Mạc Phi làm sao lại đối với anh ta tuyệt tình như thế chứ? Nếu không phải là Cố Bình An, con người hay tùy hứng, thích bày trò này nọ, luôn không ngại cho mọi người biết bản thân mình chán ghét Mạc Phi cỡ nào, thì ba mẹ cũng sẽ không quá thận trọng trong việc đem bí mật nói hết để cô biết.

Quá khứ là quá khứ, mà hiện tại là hiện tại…..

Gieo nhân nào thì phải gặp quả nấy.

Ngôn tự Trung Quốc quả thật trước giờ luôn rất thâm sâu.

Cố Bình An chua xót mỉm cười, hết thảy chẳng phải đều là do một tay cô gây ra hay sao, bất quá cô chỉ là đang tự mình gánh lấy hậu quả mà thôi. Cô giờ đã không còn cách lựa chọn nào khác mà buộc phải làm ra quyết định, dù biết rằng đó là một quyết định sai lầm nhưng còn có thể làm gì khác hơn đây? Có lẽ đây mới chính là sự thật chân chính, mặc cho bề ngoài xã hội có phồn hoa cỡ nào thì bên trong đều cất giấu vẻ lạnh lẽo và đau thương của nó, cũng như đằng sau nụ cười kia hiển nhiên chính là những giọt nước mắt, thế nhưng mấy ai trên đời lại hiểu được điều đó chứ?

Cô hai tay chống lên gối, đỡ mình đứng dậy. Nếu cô không đoán sai, anh hẳn vẫn còn chờ bên ngoài bệnh viện, đã nên đối mặt sớm muộn gì thì cũng phải đối mặt, càng không thể tiếp tục trốn tránh. Những ấm áp giữa họ trong quá khứ đã đi qua nếu sau này nhớ lại thì cũng nên coi nó như một kỷ niệm đẹp, cô sẽ đem nó cất giấu tại nơi sâu nhất trong nội tâm của mình.

Cô đi rất chậm, tựa như mỗi một bước đi đều rất nặng nề, như treo ngàn cân, nhưng bệnh viện thật sự không phải lớn lắm, nên dù có cố gắng đi chậm cỡ nào cuối cùng nơi phải đến vẫn đến.

Cố Bình An nhìn chung quanh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy biển số xe có trùng ngày sinh nhật với mình.

Nếu như khi nãy đầu óc cô còn cảm thấy mơ hồ, thì trước mắt mọi chuyện đột nhiên lại trở nên thật rất rõ ràng.

Cô tuy nhìn không rõ mặt anh, nhưng có thể nhìn thấy tay anh đang chống lên bệ cửa xe, một bên cửa kính xe đã được hạ xuống, dưới đất vung đầy những mẩu tàn thuốc. Tàn thuốc kia cùng bụi đường bị gió thổi cuốn tung, hòa thành một khối hỗn độn, hoàn toàn không khó đoán được tâm tình của anh lúc này, hiển nhiên cũng đang rối bời.

Một người trước giờ luôn mang vẻ trấn tĩnh như Thẩm An Bình, không ngờ bộ dạng lúc này lại chẳng khác gì một đứa nhỏ, chật vật không biết làm sao.

Qua tấm kính chiếu hậu, anh thoáng thấy hình ảnh người con gái mà mình nhớ thương liền nhảy dựng lên, mở cửa xe bước xuống, ba bước thành hai, vội vã chạy đến đứng trước mặt cô.

Trong mắt anh không dấu nỗi sự vui sướng, còn trong mắt cô lại chỉ là một mảnh tỉnh lặng, vô tình.

“Sao anh lại theo tới đây? Không phải em đã bảo anh đừng tới sao?” Nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Cố Bình An, Thẩm An Bình cơ hồ khó mà tin được. Ánh mắt hoài nghi nhìn cô tỉ mỉ đánh giá, muốn biết chính mình thật sự có phải là đang bị ảo giác hay không?

Anh như một đứa bé làm lỗi, thật cẩn thận dè dặt trả lời:” Anh vì lo lắng cho em”

Cố Bình An biểu tình vẫn không đổi. Cô trầm mặc trong chốc lát, thở ra một hơi, mới chậm rãi nói:” Thẩm An Bình, chúng ta đã bắt đầu vui vẻ thì cũng nên kết thúc vui vẻ đi. Hiện giờ em đang trong hoàn cảnh gì thì anh cũng đã thấy rồi đấy, không còn sức lực mà cùng anh nói chuyện kết hôn.”

“Chúng ta có thể không cần kết hôn bây giờ, khi nào cũng được, đây cũng không phải là chuyện gấp gáp gì!”. Cảm thấy trong lòng dấy lên sự bất an khó tả, nên anh quyết định một lần nữa nhượng bộ, không muốn tiếp tục cố chấp chỉ vì nghĩ cho lợi ích toàn cục.

“Em không có thời gian, càng không muốn phải đem mẹ mình ra nguyền rủa, cho nên em không biết ngày đó chừng nào mới đến. Cũng có thể vì hiện tại anh chưa gặp được người con gái nào khá hơn em, đến khi gặp được anh sẽ nhận ra Cố Bình An cũng không phải là người duy nhất mà anh cần.”

“Đúng vậy, em không phải là người con gái duy nhất, nhưng trên đời chỉ có duy nhất một Cố Bình An mà thôi, và người này cũng chính là người duy nhất mà anh muốn lấy!”

Rốt cục biểu tình trên mặt Cố Bình An cũng biến đổi, cô cố nén nước mắt đang đong đầy trong khóe mắt, lại không thể khống chế bản thân vung quyền đấm anh thật mạnh trên ngực. Thẩm An Bình ngay cả một chút cảm giác đau đớn cũng không cảm thấy, cũng không cố giữ tay cô lại, mà chỉ mặc cô tùy ý phát tiết.

“Bình An, dù có bất cứ chuyện gì thì chúng ta cũng có thể cùng nhau tính toán, thương lượng, không có gì là không thể giải quyết.”

“Thẩm An Bình, sao anh phiền đến như vậy chứ? Anh muốn ép người khác phải dùng lời tàn nhẫn, cay độc hay sao? Anh có biết em vì sao muốn dây dưa cùng anh một chỗ hay không? Em chính là muốn chọc tức Mạc Phi. Em chán ghét cô ta cho nên những gì cô ta thích em đều muốn giành lấy. Em đã lợi dụng anh, anh còn cố chấp muốn gần em sao? Anh còn mặt mũi của người đàn ông hay không? Thẩm Bình An phong lưu phóng khoáng trước đây giờ đi đâu rồi.?”

Thẩm An Bình im lặng, không nói lời nào. Anh chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên đủ loại cảm xúc: vui sướng có, lo lắng có, đau lòng có, thương hại cũng có. Tất cả cảm xúc hỗn độn đó cứ như nước thủy triều, cuồn cuộn dâng lên rồi ngay một khắc sau trào xuống vực thẩm, không còn để lại một chút dấu vết gì.

Anh hơi cúi đầu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:”Anh không để ý chuyện đó.” Đây chính là anh muốn tranh thủ, níu kéo cho một lần cuối. Anh trước giờ không phải là người thích dây dưa. Đối với những gì mình muốn, anh sẽ không từ bỏ thủ đoạn dù phải bày mưu tính kế để đoạt được, đó mới chính là phong cách thật sự của anh. Nhưng hiện tại anh không thể khống chế, không thể xoay sở, trong phút chốc người rành rõi như anh thật cũng không biết phải làm sao đây.

Anh máy móc lặp lại thêm một lần:” Mặc kệ là vì lý do gì, anh không để ý.”

“Anh không để ý nhưng em để ý! Thẩm An Bình anh nghe rõ đây! Mạc Phi vì chán ghét anh, nên cô ta rất không vui khi thấy anh và em ở cùng một chỗ. Mạc Phi kia dù sao cũng có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của mẹ em, em không thể tiếp tục chọc giận cô ta nữa, anh có biết không? Em thật sự phải rời khỏi anh. Nếu không lỡ như em làm cho cô ta không vui, điều đó chính là gián tiếp làm cho mẹ em cũng không thoải mái. Mẹ em thường ngày đối xử anh không tệ, anh coi như thương hại hay tội nghiệp cho bà ấy cũng được, dừng để bà ta phải sớm ra đi, hãy để cho bà ta có thể yên tĩnh vui vẻ sống thêm một thời gian nữa được không?”

“Cố Bình An!”Thẩm An Bình nâng mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô hỏi lại:” Em khẳng định muốn làm vậy sao?”

Cố Bình An sửng sốt, nhưng vẫn cắn răng nói:”Em khẳng định!”

“Hy sinh anh vì để lấy lòng Mạc Phi?” Thẩm An Bình nở nụ cười tự giễu:”Cố Bình An, cách thức em xử lý vấn đề quả thật rất là đặc biệt.”

“Đúng vậy! Em ngốc nghếch vậy đó nên chỉ biết duy nhất có mỗi biện pháp này thôi. Anh coi như hãy đáp ứng nguyện vọng này cho em đi, được không? Thẩm An Bình, anh không phải nói là anh rất yêu em sao? Anh nếu yêu em nhiều như vậy thì đừng nên tiếp tục làm cho em khó xử nữa?” Cố Bình An cố giữ cho giọng mình thật nhẹ, âm thanh khi nói đến những lời cuối cùng cũng dần dần nhỏ lại:”Bây giờ tuy hai chúng ta ở chung quả thật rất vui vẻ nhưng tương lai thì sao? Chẳng lẽ anh muốn em cuộc đời sau này sẽ bị áy náy dằn vặt không bỏ được sao? Mẹ em hiện giờ trong bệnh viện tình hình không rõ, em cả đời này đều sống rất ích kỷ, nhưng lần này thì không thể.”

Thẩm An Bình chỉ cảm thấy những lời cô nói nghe thật rất châm chọc, anh cười lạnh hỏi:”Em hiện tại không phải cũng đang ích kỷ sao? Em đem mọi chuyện lên kế hoạch tốt lắm, duy nhất chỉ là không có anh trong đó mà thôi.”

“Đúng vậy! Thật xin lỗi, là em ích kỷ, loại con gái ích kỷ như em có lẽ trên đời không có dễ kiếm được mấy người, anh trăm ngàn lần phải cố mà quên em đi.”

“Cố Bình An, nhớ thật kỹ những gì em nói hôm nay, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ hối hận!”

“Em vĩnh viễn sẽ không hối hận.”

“Tốt lắm, anh sẽ toại nguyện cho em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.