Chuyện Anh Nhà Tôi

Chương 139: Đêm hội (nhất)




Theo tính cách Ngôn Vô Trạm mà nói, hôm sau tỉnh lại, hắn theo lẽ thường muốn đánh Hoài Viễn mấy bạt tai, nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua, dáng vẻ hắn tựa trong lồng ngực Hoài Viễn ăn, người kia liền có chút không có sức. . . . . .

Thật mất mặt.

Ở trước mặt Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm xưa nay chưa từng để ý quan tâm cái gì, hắn muốn nói cái gì liền nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng cảm giác lần này lại không như vậy, dù là tiêu chảy hay là cả người không có sức bị Hoài Viễn ôm, hay là dáng vẻ hắn lúc ở trong lồng ngực muốn sống muốn chết, lại hay là lúc y đút hắn ăn, thái độ với Hoài Viễn giống như đứa nhỏ giận dỗi vậy. . . . . . Mỗi một bộ dạng đều khiến người kia xấu hổ đến không đất dung thân.

Hắn dường như không có cách nào ở trước mặt Hoài Viễn tùy ý mà làm, trong lòng có kiêng kỵ, có để ý.

Nhưng hắn càng như vậy, Hoài Viễn càng dịu dàng. . . . . . giọng điệu nhẹ nhàng, nụ cười gần như cưng chiều, còn có tâm tình mừng tít mắt, bộ dạng giống như là bọn họ thật sự xác định quan hệ gì vậy. . . . . . Người mới cưới cũng chỉ thế này mà thôi.Nhưng bọn họ không phải vợ chồng. . . . . . Từ đầu tới cuối, Hoài Viễn đều nhìn hắn cười. Bị ép đắm chìm trong nụ cười này, dù muốn nổi giận cũng không phát ra được.

Nụ cười này vẫn kéo dài đến sáng nay, người kia vừa mở mắt, nụ cười kia liền oai vệ xông vào tầm nhìn còn chưa hoàn toàn rõ ràng của hắn. . . . . .

Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới Hoài Viễn vẫn còn ở đó.

Bình thường lúc hắn thức dậy, Hoài Viễn đã chuẩn bị xong nước nóng, cùng với quần áo, nhưng hôm nay, y lại cũng nằm lỳ trên giường, tay kia còn khoác lên eo hắn, dáng vẻ như ôm như không . . . . .

Không biết sao, biết Hoài Viễn còn chưa đi, người kia lại căng thẳng trước giờ chưa từng có, hắn lại là lần đầu tiên không biết phải đối mặt với Hoài Viễn như thế nào, hắn như đang chạy trốn xoay người, có điều vì hắn quá kích động, động tác này hơi mạnh một chút. . . . . . giống như chỉ sợ người khác không biết hắn có suy nghĩ giấu đầu hở đuôi như vậy.

Hoài Viễn nhịn rất cực khổ mới không cười thành tiếng, y chưa từng biết được người này lại cũng sẽ có mặt khiến người khác yêu thích như vậy. . . . . . khiến người ta kích động muốn xoa mặt hắn. . . . . .

"Hoàng thượng, tỉnh rồi sao?" Hoài Viễn giả vờ không biết, rất xấu xa tiến đến bên tai người nói, y cố ý quay mũi về phía tai người kia, hơi y thở ra vừa vặn đều tiến vào ốc tai của Ngôn Vô Trạm, y thấy rõ ràng màu sắc trên tai người kia, giống như nhuộm vải vậy, từ từ đậm hơn. . . . . .

Quanh tai đều nổi lên một lớp da gà, lông mi hắn đã run run, nhưng hắn chính là không định thừa nhận hắn tỉnh rồi.

Hoài Viễn cũng không vội, tiếp tục đùa hắn, y khe khẽ đẩy vai người kia, có điều sau mấy lần, tay y bắt đầu dời xuống, chuyển tới trên lồng ngực rắn chắc của người kia. . . . . .

"Hoàng thượng dáng người vẫn đẹp như vậy, chỗ này cũng rất lớn, e là phụ nữ cũng phải ước ao. . . . . ."

Vai người kia liền run rẩy, trong nụ cười của Hoài Viễn mang theo một chút xấu xa, tay chậm rãi tiếp tục dời xuống, dáng vẻ kia của y giống như đang nhắc nhở Ngôn Vô Trạm, còn không tỉnh lại, hắn cũng đừng hối hận. . . . . .

"Tối hôm qua mới làm, chỗ này của người hiện giờ còn hăng hái như vậy, có phải là Hoài Viễn phục vụ không đủ, có muốn hay không. . . . . ." Hoài Viễn cố làm ra vẻ bí ẩn kéo dài tiếng cuối, ở trên vành tai đỏ bừng dùng sức hôn một cái, mới đem câu nói tiếp cho xong, "Chúng ta bây giờ tiếp tục đi, làm đến khi hoàng thượng hoàn toàn thỏa mãn mới thôi."

Người kia cả kinh, không thể tiếp tục giả vờ nữa, hắn nhanh chóng xoay lại, đầu ngón tay Hoài Viễn nhanh chóng lướt qua thứ ở trước kia, bọn họ chỉ là cọ quẹt đơn giản, nhưng lại khiến người kia mềm nhũn trước nay chưa từng có một hồi. . . . . .

Hắn phát hiện thân thể của hắn đối với đụng chạm của Hoài Viễn, sẽ cho ra phản ứng bản năng.

Chờ lúc sự chú ý của người kia dời khỏi thứ không nghe lời bên dưới kia, hắn đã cùng Hoài Viễn mặt đối mặt. . . . . .Không có chỗ để trốn, nơi này chỉ có hai người bọn họ.

Hoài Viễn chính là đang cười, nụ cười ngọt chết người này, Ngôn Vô Trạm rất muốn nói ngươi không được cười, trên mặt hắn cũng có chút xao động, không biết sao, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hoài Viễn, trong ngực giống như có cái gì muốn căng lên vậy. . . . . .

Chỉ trong một đêm, rất nhiều cảm giác cũng khác đi rồi.

Người kia theo bản năng hơi rũ mí mắt xuống, trốn tránh ánh mắt của Hoài Viễn, hắn tuyệt đối không biết, dáng vẻ kia của hắn đối với Hoài Viễn mà nói có bao nhiêu mê người. . . . . .

Nhìn ở góc độ này, lông mi hắn rất dài, cũng rất dày, mơ hồ có thể nhìn thấy từng điểm lấp lóe trong mắt, dáng vẻ kia, như là phủ lên mắt một lớp ánh sáng. . . . . .

"Hoàng thượng từng đồng ý với Hoài Viễn, Hoài Viễn từ lâu đã đến tuổi cưới vợ, lần này về cung, bất kể là vương tôn quý tộc, hay là công chúa, thiên kim, chỉ cần Hoài Viễn nhìn trúng, hoàng thượng đều sẽ cho phép cho thần. Vua không nói đùa, hoàng thượng, sau khi trở về, người phải thực hiện cam kết của người."

Bàn tay khẽ vuốt gò má người kia, ngón tay Hoài Viễn vuốt ve làn da so với phụ nữ còn mịn màng hơn của hắn. Y cười nhạt, nụ cười kia mang theo mùi vị say lòng người. . . . . .

"Đời này, người Hoài Viễn thần lựa chọn, chỉ có người, hoàng thượng, người nên vì Hoài Viễn làm chủ, đem người đàn ông tên Ngôn Vô Trạm kia hứa gả cho thần."

Người kia giương mắt, nụ cười của Hoài Viễn khiến trong lòng nhói lên, không có tức giận, ánh mắt người kia phức tạp không thể nói.

Hắn không thể nhanh như vậy đã chấp nhận y, Hoài Viễn không vội, y còn cả đời để hao phí với hắn, vì vậy y không muốn quá ép buộc hắn, thực tế ép buộc một hai lần là đủ rồi. . . . . . Giống như hiện giờ, bọn họ vượt qua một bước rất lớn.

Hôn nhẹ lên trán người kia, Hoài Viễn nâng mặt hắn, dùng chóp mũi cọ hắn, y cười, nụ cười này là một sự chân thành cùng với nghiêm túc, còn có lời thề son sắt của người đàn ông. . . . . .

"Chỉ cần thần còn sống, thần sẽ còn yêu ngươi."

Cùng một lời nói, lần đầu nghe không thể thuyết phục, mà lần này, lại mang theo một chút chua xót. . . . . .

Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp thưởng thức mùi vị bên trong này, cũng không có thời gian sa vào trong không khí hòa hợp này, ngoài cửa vang lên âm thanh không đúng lúc. . . . . .

"Mở cửa." Tiếng gõ cửa chỉ có ba lần, giọng nói đối phương cũng không phải lớn lắm, thế nhưng hai người bọn họ lại nghe được rất rõ ràng, cũng biết được thân phận người tới.

Ánh mắt Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt liền trừng lớn, hắn nhìn Hoài Viễn, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, hắn trượt một cái ngồi thẳng dậy, lần này dùng sức quá mạnh, phần eo lập tức rắc một tiếng, Ngôn Vô Trạm lúc này ôm eo liền nhe răng trợn mắt. . . . . .

"Đau đau đau đau đau. . . . . ."

Hắn liên tiếp nói năm chữ đau, xem ra là thật sự đau, Hoài Viễn cũng ngồi dậy theo, tay khoác lên eo người kia, ân cần hỏi, "Thần xoa cho hoàng thượng?""Xoa cái rắm!" Ở lâu cùng Bắc Thần, lúc cấp bách này lời thô tục chợt thốt ra, người kia vừa xoa eo vừa nhìn bốn phía, "Quần áo đâu, áo của ta đâu!"

Hoài Viễn phát hiện, Ngôn Vô Trạm gấp lên, đều sẽ quên mất chữ 'trẫm'. . . . . .

"Ngẩn ra đó làm gì! Đi tìm quần áo!" Thấy Hoài Viễn còn ngây ngốc chưa động, Ngôn Vô Trạm trực tiếp liền đạp một chân lên đùi y, có điều Hoài Viễn một lúc còn chưa sao, eo hắn lần nữa truyền tới chống đối.

Hoài Viễn rất muốn xem tình hình của hắn, có điều nghĩ lại vẫn là giúp hắn lấy một bộ áo lót sạch sẻ, Ngôn Vô Trạm nhìn bóng lưng Hoài Viễn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi. . . . . .

Tên nhóc này bản thân mặc quần áo, lại để hắn ngủ trần một đêm. . . . . .

Càng chết người chính là, hắn lại không phát hiện hắn cả buổi tối không mặc quần áo.

Ngôn Vô Trạm rất muốn đỡ lấy cái đầu âm ỉ đau này, e là đây là do khoảng thời gian sống cùng Vân Dương kia đã thành thói quen, không mặc quần áo cũng không cảm nhận được. . . . . .

Thói hư tật xấu trên người hắn cũng thật là càng ngày càng nhiều.

Trong lúc bọn họ lăn qua lăn lại, tiếng gõ cửa bên ngoài đứt quãng, đối phương mỗi lần đều gõ ba lần, nhưng một lần so với một lần sức lực mạnh hơn, cánh cửa lay động cũng càng lúc càng mạnh, giống như lúc nào cũng sẽ bị đẩy ra. . . . . .

Giật lấy quần áo Hoài Viễn đưa tới, người kia lập tức mặc lên người, có điều thắt lưng đau, hắn liền ném quần cho Hoài Viễn, ra hiệu giúp hắn mặc.

Hoài Viễn sờ sờ mũi, cố nén cười ngồi xổm xuống, hai chân thẳng tắp này của người kia rất nhanh được vải vóc che chắn, nhưng phần phía sau Hoài Viễn kéo không lên, Hoài Viễn thản nhiên nhắc nhở một câu, "Hoàng thượng, người nhích lên một chút, kéo không lên."

"Phiền phức." Người kia không kiên nhẫn lầm bầm, nhưng vẫn khoác một tay lên lưng Hoài Viễn, cố sức nhấc eo lên, hắn không dám dùng quá sức, eo của hắn quá đau. . . . . .

Hoài Viễn mới vừa kéo quần Ngôn Vô Trạm xong, người bên ngoài đã thấy cũng không còn cách nào nhẫn nại, trực tiếp phá cửa mà vào, then cửa rất chắc, ván cửa vẫn là trực tiếp rớt xuống, ầm một tiếng trực tiếp đập xuống đất. . . . . .

Trong phòng rất sạch sẽ, không có tro bụi, Ngôn Vô Trạm có thể thấy, chỉ có gương mặt âm trầm Hoằng Nghị kia. . . . . .

"Xuất phát." Hoằng Nghị cứng rắn nói ra hai chữ như vậy.

Được y nhắc nhở Ngôn Vô Trạm mới nhớ lại, hôm nay là ngày lên đường, bọn họ phải về đế đô rồi.

Mấy ngày nay bọn họ cùng vạch ra kế hoạch đại khái, lại chọn ngày hoàng đạo gần đây, rất đáng tiếc, ngày chọn được chính là ngày hôm nay. . . . . .

Sự việc ngày hôm qua quá nhiều, dẫn đến người kia suýt chút nữa quên mất việc chính.

Ngôn Vô Trạm vừa muốn nói chuyện, liền thấy Hoằng Nghị theo dõi hắn cùng Hoài Viễn, hắn lại một lần nữa ngốc nghếch phát hiện, tư thế này của hắn và Hoài Viễn có chút mờ ám. . . . . .

Hắn ôm Hoài Viễn, mà đầu Hoài Viễn kề sát lồng ngực hắn, tay hờ hững ở chỗ giữa bụng dưới và hai chân, Ngôn Vô Trạm cũng không muốn như vậy, cũng không biện pháp, ai bảo Hoài Viễn vừa rồi chính là đang kéo quần cho hắn. . . . . .

Ánh mắt Hoằng Nghị bị thân thể Hoài Viễn che hơn nửa, phần vẻn vẹn kia, tuyệt đối đủ để y suy diễn viển vông rồi. . . . . .

Quan trọng hơn chính là, bọn họ đều chỉ mặc áo lót.

Nhìn dáng vẻ Hoằng Nghị, hẳn là đã hiểu lầm.

Ngôn Vô Trạm muốn giải thích, thế nhưng hắn có thể nói gì chứ? Nói Hoài Viễn vừa nãy đang giúp hắn mặc quần áo sao?

Nghĩ lại, người kia lại nghĩ, hắn tại sao phải giải thích với Hoằng Nghị?

Thế nhưng, Hoằng Nghị cũng không cần hắn giải thích bất cứ gì, y thấy được, cũng thấy rõ, Hoằng Nghị không lưu luyến chút nào thoải mái đi khỏi, cũng không quay đầu lại.

..............


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.