Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chương 47




"Chủ nhân, người không vui hả?" Hồng Hồng bị ánh mắt trần trụi kia của Dạ Thất Thất nhìn đến toàn thân tê dại, sợ hãi lui về phía sau hai bước, yếu ớt hỏi.

Nó chỉ là muốn lấy lòng chủ nhân thật tốt, không có nghĩ tới lại chọc chủ nhân tức giận, chủ nhân tức giận có phải không cần nó nữa hay không? Hay là, chủ nhân tức giận sẽ ăn hết nó? Hu hu... Nó thật là một đứa đại ngu ngốc, chủ nhân nào cũng không thích nó, hu hu...

Nghĩ tới mình bị chủ nhân ghét bỏ, Hồng Hồng gào khóc khóc lớn, nước mắt liền giống như bờ sông vỡ đê, muốn ngừng cũng không được.

Làm sao Dạ Thất Thất dự đoán được mình chỉ thất thần có một chút, ra một cái quyết định liền làm cho Hồng Hồng nhát như chuột bị hù dọa phát khóc, lại còn khóc lóc thảm thiết như vậy!

"Hồng Hồng, không phải ta không cần ngươi, ngươi rất ngoan, ta cực kỳ thích ngươi, ta thích nhất chính là Hồng Hồng, ngươi đừng khóc..." Trán Dạ Thất Thất rơi xuống ba vạch đen, kìm nén lại tính khí, hiếm thấy có lúc lại ôn nhu nhỏ giọng an ủi Hồng Hồng gan nhỏ.

"Thật vậy chăng?" Hồng Hồng nín khóc mỉm cười, sau khi trông thấy Dạ Thất Thất gật đầu, nhảy lên cao ba thước. Dạ Thất Thất phản xạ tính đưa tay tiếp nhận nó, ai ngờ sau một khắc, đầu đỉnh Hồng Hồng đột nhiên toát ra một cuống hoa, một đóa hoa lớn màu hồng phấn lấy mắt thường có thể thấy được nương theo khuôn mặt của Dạ Thất Thất mà tách ra, hương hoa nồng đậm làm cho Dạ Thất Thất thiếu chút nữa hít thở không thông...

...

Dạ Thất Thất rời khỏi không gian, trong lòng ôm một bao vải to tản ra mùi thơm dược liệu ngào ngạt, nàng cầm lấy một cây nhân sâm trắng trắng mềm mềm lớn bằng cánh tay giống như đang gặm củ cải mà gặm không ngừng, không có chút hình tượng nào.

"Ừ, mùi vị không tệ, được nước linh tuyền rửa chính là khác biệt, ngửi là thèm ăn." Vừa gặm nhân sâm, Dạ Thất Thất vừa ồn ào nói.

Thời gian chừng một nén nhang, Dạ Thất Thất đều ăn được sạch sẽ tất cả linh dược một túi vải trong lòng, bụng no căng, sắc mặt đỏ bừng, khoanh chân mà ngồi cảm giác linh khí nồng đậm đến gần như sắp hình thành chất lỏng sương mù từ từ xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.

Một lát sau, Dạ Thất Thất đứng lên, mắt phóng tinh quang!

Giờ phút này, từ trước tới nay trạng thái tốt chưa từng có như vậy, thật giống như khí lực toàn thân dùng không hết, cấp bách muốn phát tiết.

Mặc dù bây giờ nàng còn chưa có đột phá phong ấn, nhưng Dạ Thất Thất lại có thể cảm giác được rõ ràng giờ phút này phong ấn trong cơ thể nàng đã đến điểm giới hạn. Thứ nàng đang thiếu, chỉ là một chút kỳ ngộ, đến thời cơ thích hợp, phong ấn trong cơ thể nàng tất nhiên sẽ không còn tiếp tục trói buộc nàng!

Nghĩ đến những ngày bản thân bị bó tay bó chân, trong lòng Dạ Thất Thất bị nghẹn một hơi. Hiện tại cuối cùng có thể giải phóng, nàng hận không thể ngửa mặt lên trời mà cười to, phát tiết toàn bộ nghẹn khuất dưới đáy lòng.

"Ồ? Sao lại xuất hiện nhiều người như vậy?" Dạ Thất Thất khẽ nhíu mày, thấp giọng tự lẩm bẩm.

Thời điểm Dạ Thất Thất phóng linh thức ra đi tìm tung tích Tam trưởng lão Thủy gia, lại phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, có rất nhiều người trong đại trận Thiên Uyên Vô Cực.

Vốn chỉ có nàng và Tam trưởng lão Thủy gia, hiện tại tối thiểu có chừng ba mươi người, hơn nữa còn có người có tu vi tương đương Tam trưởng lão, còn lại có hai người tu vi yếu hơn một chút so với bọn họ. Đó là hai thiếu niên tuổi đôi mươi, tu vi đều đến Địa Giai trung kỳ, bên cạnh mỗi người đều có vài người đi theo bảo vệ.

Nói vậy, thân phận của hai người kia ở Thủy gia nhất định không tầm thường, có lẽ, có thể cân nhắc xuống tay từ trên thân bọn họ!

Nghĩ đến đây, trong mắt Dạ Thất Thất thoáng hiện lên vẻ gian xảo.

Công khai không phải là đối thủ, vậy thì nàng liền đánh lén!

Phệ Hồn roi ở trong tay, ai có thể ngăn cản được nàng đánh lén?

Dạ Thất Thất dè dặt dùng linh thức tìm được mục tiêu thứ nhất của mình, xác định kế hoạch, lặng lẽ né qua những người đang tìm kiếm nàng, dùng ẩn thân thuật, thu liễm hơi thở bản thân, lặng lẽ đến gần mục tiêu thứ nhất của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.