Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chương 33




Editor: Puck

“Anh... Anh biến thái!” Xá Cơ Hoa bị đè chặt trên đất, nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng.

Cái gì mà dáng vẻ kia của cô thu hút anh, có quỷ mới biết cô có dáng vẻ gì thu hút anh, nếu như mà hiểu biết rõ, cô nhất định đổi ngay lập tức.

Nhưng nhìn trạng thái lúc này, Xá Cơ Hoa hít vào một hơi thật sâu, đè lửa giận bất bình xuống, cau chặt mày nhìn anh.

“Buông tôi ra, anh đè nặng lên bụng tôi, bụng không thoải mái.” Dùng sức đẩy anh, nhưng anh vẫn không hiểu chút nào!

Mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn chăm chú vào cô, mặc dù không đứng dậy, nhưng mà, cũng dồn phần lớn sức nặng toàn thân chống đỡ sang hai bên, mặc dù có giận, nhưng vẫn không nỡ đè hỏng cô.

“Không buông, nhiều ngày như vậy rồi, em vẫn không cho tôi sắc mặt tốt một ngày.”

“Anh bắt mẹ tôi, còn giam tôi ở chỗ này, là quỷ cũng sẽ không cho anh sắc mặt tốt.” Cho anh sắc mặt tốt? Không coi anh như chiếc dép đã là tốt, còn muốn cô cho anh sắc mặt tốt, phi.

Xá Cơ Hoa giật giật tay, người đàn ông nào đó hơi buông ra lập tức, vừa có sức lực lại vội vàng đẩy anh ra.

“Coi như tôi không làm như vậy, em vẫn còn không cho tôi sắc mặt tốt.” Huyền Vũ Thác Hàn nói sự thật vẫn không muốn thừa nhận.

Nghĩ lại một chút, trong khoảng thời gian hai người chung đụng này, trừ ngày đó ở sân banh ra, ngày nào bọn họ không phải anh rống tôi, chính là tôi hung dữ anh, ngày nào có sắc mặt tốt?

“Đó là bởi vì trước đây anh chỉ biết hung dữ với tôi, cũng chưa từng cho tôi sắc mặt tốt.” Vừa nói vừa một cước lặng lẽ đẩy anh ra, sau đó vội vàng đứng lên từ trên mặt đất.

Đầu chân mày đẹp của Huyền Vũ Thác Hàn cau chặt lại, nhìn cô gái trước mặt cẩn thận tránh anh, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không động vào cô.

“Chẳng lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này em mới không chịu lấy tôi?”

Nếu không lấy con người có giá trị chói lọi như anh, anh thật sự không nghĩ ra, tại sao cô không gả cho anh.

Cô thích tiền, vậy tiền của anh có thể đè chết người cả thành sống sờ sờ, tướng mạo? Mặc dù anh không dám nói đệ nhất thế giới, nhưng tuyệt đối cũng đủ tư cách ngông cuồng kiêu ngạo, cô có gì bất mãn? Anh nghĩ không hiểu, thật sự không nghĩ ra.

Người đàn ông này có phiền hay không chứ? Nói qua nói lại tại sao lại nói đến chuyện có lấy chồng hay không? Cô đã nói không lấy chồng là không lấy chồng, chẳng lẽ anh không nghe hiểu quốc ngữ sao.

Sự trầm mặc của cô, khiến chân mày Huyền Vũ Thác Hàn càng thêm nhíu chặt, trong đầu nhớ tới ngày đó Hiên và Hàng dường như nói, ‘phụ nữ đều ăn ở hai lòng, lời phụ nữ nói chỉ có thể tin tưởng bốn phần, muốn tán gái thành công, thì phải vừa đấm vừa xoa’.

Vừa đấm vừa xoa? Cứng rắn, mấy ngày nay vậy cũng coi như cứng rắn sao?

Liếc nhìn khuôn mặt đề phòng của người phụ nữ, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn ảm đạm, rất rõ ràng, hiệu quả đã tạo thành ngược lại.

Anh nhìn chăm chú vào cô, quét mắt qua cái bụng đã nổi lên dưới quần áo, trên khuôn mặt tuấn mỹ khẽ lướt qua vẻ dịu dàng, trong giọng nói lộ ra dịu dàng mềm mại, “Vậy về sau anh sẽ không dữ tợn với em, em gả cho anh, nếu không bụng của em sẽ lớn rồi.”

“Lớn thì lớn, tôi không ngại.” Không tự chủ sờ lên bụng, cúi đầu nhìn bụng nói, trong lòng Xá Cơ Hoa dâng lên một đợt sóng cảm giác rất kỳ quái.

Nhìn cô, trong lòng rung động khó hiểu, trong căn phòng mới vừa cãi lộn, bây giờ im ắng yên tĩnh, cũng không có giằng co quá đáng, ngược lại trong không khí lay động một cảm giác khó hiểu khiến cho anh không nhịn được bị hút vào thật sâu.

“Em không để ý, anh để ý, con của chúng ta để ý, a Hoa, em suy nghĩ một chút, suy nghĩ thật kỹ một chút, coi như bây giờ em không yêu thích anh, nhưng không thể phủ nhận, anh là cha của đứa bé, hơn nữa anh còn cao phú soái * không phải sao? Em gả cho anh, em tuyệt đối sẽ không bị thua thiệt.”

(*) Cao phú soái: Cao to, giàu có, đẹp trai.

Haizzz, trong lòng người đàn ông nào đó bị thất bại thật sâu rồi, nhớ tới anh cũng là con trời kiêu ngạo, chưa từng nghĩ tới kết hôn, không ngờ lúc anh muốn kết hôn, đối phương lại khinh thường như thế, liên tục cầu hôn thất bại, bây giờ tốt rồi, quả thật là tự tiến cử lên.

Cao phú soái? Xá Cơ Hoa quét mắt quan sát anh, cô ngược lại thật sự suy nghĩ lời anh nói.

Suy nghĩ một chút, anh thật sự cao phú soái? Gả cho anh nói thật không thua thiệt, nhưng chỉ có điều không biết tại sao, trong lòng chính là không muốn gả cho anh như vậy.

“Tôi vẫn cảm thấy thua thiệt.”

“Gả cho anh thua thiệt?”

“Anh còn chưa từng theo đuổi tôi...” Tùy tiện tìm lý do.

“Em vì nguyên nhân này mà không lấy anh?” Anh trừng mắt nhìn cô, phụ nữ sao mà kỳ cục như vậy, người nào quy định trước khi kết hôn nhất định phải theo đuổi một lần?

Mặc dù trong lòng nghĩ không ra, nhưng Huyền Vũ Thác Hàn vẫn hỏi tới.

“Chuyện này cũng rất nghiêm trọng đó!” Chuyện này dĩ nhiên phải kháng nghị, dù sao bây giờ cô cũng không muốn gả cho người.

“Vậy sao em không nói sớm?” Anh cắn răng chất vấn, nếu như cô nói sớm một chút với anh, anh cũng dễ chuẩn bị sớm một chút.

“Loại chuyện đó còn phải nói sao?”

“Em không nói làm sao anh biết, anh lại chưa từng theo đuổi con gái.”

Ầm! Một người đàn ông nào đó thẹn quá thành giận, trên khuôn mặt điển trai ửng đỏ lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ nào đó giật mình, Huyền Vũ Thác Hàn khịt mũi một cái nghiêng đầu bước nhanh ra khỏi phòng, lúc đi ra vẫn không quên đóng sầm cửa.

...

Trong một căn hộ cao cấp, hôm nay hình như không vắng lặng như trước nữa.

“Hoàng Bộ Tuyết, cô qua đây.”

Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Bộ Tuyết lẫm liệt, kỳ quái, coi như cô lén trốn vào công ty anh, bị anh bắt được rồi, cô cũng chỉ đồng ý tới làm chân chạy cho anh thành điều kiện bỏ qua cho cô, sao anh dùng giọng điệu phục tùng mệnh lệnh ra lệnh cho cô? Hơn nữa, cô ghét ánh mắt sắc bén lại chế nhạo của người đàn ông này.

Cô lạnh lẽo mở miệng nói: “Anh có chuyện gì cứ nói, tôi nghe, dù sao anh chỉ muốn một người làm chân chạy, không phải sao? Bây giờ tôi đang ở đây, anh có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng cho tôi, nói nhanh làm cho xong, tôi còn công việc đấy. Không có thời gian lãng phí ở đây.”

Tròng mắt đen nguy hiểm của La Vũ Hiên nhíu lại, người phụ nữ này, thật nông nổi! Bị anh bắt được còn nói điều kiện với anh, thật sự ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Anh tỏ vẻ vô tội buông tay. Trong giọng nói lại mang theo âm u tàn bạo cứng rắn, “Cô không có thời gian sao? Nhưng tôi lại rất có thời gian, nếu như cô không muốn làm, vậy thì mời đi cho, tôi tin luật sư sẽ cho người đưa cô đến phòng làm việc, đến lúc đó lên tòa án, cô có thể đi được rồi, không tiễn.”

Cái gì và cái gì vậy? Hoàng Bộ Tuyết nghe được mà nổi trận lôi đình, thật sự muốn khóa cái miệng anh lại, nếu như không phải đưa thông tin sai cho heo mập chết tiệt, cô sẽ bị anh tóm được? Cmn.

Cô cười lạnh, “Những chuyện này đều không làm phiền đến ngài, Hoàng Bộ Tuyết tôi luôn luôn giữ lời, anh có chuyện gì cứ căn dặn đi.”

Nghe được câu trả lời của cô, nét mặt La Vũ Hiên đột nhiên sâu không lường được, ánh mắt chăm chú nhìn cô cũng trở nên phức tạp.

Không biết tại sao, nghe được giọng nói lạnh lẽo quá đáng như vậy, và vẻ mặt khinh thường của cô, tâm tình của anh lại nhấc lên đợt sóng kỳ dị, giống như có vật lạ đang mắc xương trong cổ họng của anh, làm cho anh rất không thoải mái.

Quái, anh không hiểu, tại sao anh lại phá lệ không truy cứu ngược lại đồng ý để cô nói ra điều kiện.

Anh tập trung ý chí, xóa sạch tình cảm rất nhỏ mà kỳ diệu này, “Ok! Đã như vậy, vậy cô thay tôi chuẩn bị bữa tối, như vậy, cô tốt nhất nhớ lời tôi nói bây giờ. Tôi thừa nhận mình hơi kiêng ăn, tôi tuyệt đối không ăn thịt ngan ngỗng, thịt vịt, chỉ ăn cá và thịt bò. Mặt khác, cà rốt, củ cải trắng, khổ qua, khoai sọ, rau thơm, măng, húng quế, cà, ớt xanh và hành không ăn. Hải sản tuyệt đối không đụng tới cua, nó sẽ làm tôi bị dị ứng nghiêm trọng. Còn nữa tôi cũng không thích trụng dầu và chiên nướng. Cô chuẩn bị bữa ăn tối, đồng thời nhớ thuận tiện mua trái cây cho tôi, nhưng tôi không ăn xoài, đu đủ, đào, dứa, thanh long và quả bơ vẻ ngoài kỳ quái cũng không ăn. Đúng rồi, còn có dâu tây, tôi ghét dâu tây nhất, đừng để cho tôi thấy nó.”

“Mặt khác, về gia vị, tôi ghét sốt cà chua nhất, mayonnaise còn có hạt tiêu đen, cho nên mặc kệ cô mua bất kỳ nguyên liệu gì, tuyệt đối không thể xuất hiện những loại sốt này. Đó, đúng rồi, tôi cũng không thích củ tỏi và ớt, chỉ cần trong đồ ăn xuất hiện tỏi, tôi nhất định sẽ lấy toàn bộ ra.

“Còn có...”

“Xin lỗi! Anh có thể đổi một người khác đi, tôi không biết làm cơm.” Nghe trong miệng anh huyên thuyên một đống lớn, Hoàng Bộ Tuyết nghe hồi lâu, một câu cũng không nhớ, những thứ đó, đừng nói nhớ, một chữ cũng khiến cô hôn mê!

...

Ánh rạng đông hiện ra, con chim bay ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời màu vàng kim chiếu xuống chiếc giường đơn màu trắng, dĩ nhiên, còn lộ ra một đoạn chân ngọc trắng như tuyết ngoài chăn.

Gió nhẹ phất qua, chủ nhân của chân ngọc tỏ vẻ thoải mái, vẫn chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Cặp mắt cô đóng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ hai cái trên gối, phun ra hơi thở nhẹ.

Reng – reng – đồng hồ báo thức vang lên, cô cau mày rên rỉ, nhắm mắt đưa tay sờ loạn trên đầu giường. Không ngờ, không sờ thấy đồng hồ báo thức, phía trên lại có thứ gì đó bao lấy.

Reng – reng – trời ạ, thật ồn ào!

Chân mày cô chau càng chặt hơn, nhưng vẫn lười mở mắt, nghĩ kéo thứ đồ gì đó phía trên đồng hồ báo thức ra, lại làm thế nào cũng không ra.

Đáng ghét! Đồ gì thế?

Lão đại khó chịu mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, cô nửa mê nửa tỉnh, không cách nào phân biệt được đó là cái gì, mắt mông lung thuận theo nhìn lên thứ ôm trọn lấy đồng hồ báo thức.

Cái quỷ gì – a!

Buồn ngủ hoàn toàn bị hù chạy, cô quát to một tiếng, mắt trợn to, đôi tay nắm chặt ga giường, rồi lăn một vòng đến bên kia giường. Lùi được quá nhanh, quên mất giường này không lớn, thân thể cô bay lên không, bịch một tiếng té xuống giường.

“A, ghê tởm! Đáng chết -” Xá Cơ Hoa vùng vẫy khỏi giường đơn, cô kéo ga giường xuống, bọc từ đầu đến chân giống như bánh chưng, co lại ngồi trên sàn nhà bên giường, vừa xấu hổ vừa sửng sốt thò đầu ra.

Đặt phía trên đồng hồ báo thức, là một bàn tay lớn, lớn hơn bàn tay cô.

Theo tay kia nhìn lên, là khuôn mặt tuấn tú xấu xa của Huyền Vũ Thác Hàn.

“Chào buổi sáng.” Anh gật đầu, mặt không thay đổi nhấn tắt đồng hồ báo thức.

Xá Cơ Hoa không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt, giận đến đỏ bừng mặt lên. Chào buổi sáng? Chào buổi sáng! Nói hay lắm cho cô một không gian đơn độc, bây giờ người này lén xông vào nhà dân, thiếu chút nữa hù dọa rách lá gan của cô, chẳng lẽ cũng chỉ tới chào buổi sáng với cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.