Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chương 114: Quyển 2 - Chương 45: Tiện Tiện




Yến Thanh Ti cười dịu dàng: “Em rất tốt, không có ai dám đụng tới em đâu…”

“Anh không nói em, em chính là cái nam châm hút phiền toái, cứ phải cẩn thận. Chút nữa anh sẽ gọi điện cho Diệp Thiều Quang, bảo anh ta đừng suốt ngày quấn quýt lấy Quý Miên Miên.”

Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên vẻ mặt bát quái ở bên cạnh, nói: “Đêm nay Miên Miên ngủ với em.”

Cho nên bọn họ có muốn cũng không quấn quýt được.

Nhạc Thính Phong rất vui sướng trong lòng, vốn dĩ anh rất buồn bực khi nghĩ Diệp Thiều Quang suốt ngày được ở bên Quý Miên Miên, còn mình thì phải tách ra khỏi bà xã.

Quả nhiên vẫn là bà xã hiểu anh: “Bà xã, làm tốt lắm.”

Hai người buôn chuyện thêm một hồi lâu mới cúp máy.

Quý Miên Miên ở bên cạnh không nhịn được đã ngủ say, Yến Thanh Ti đắp chăn cho cô rồi mới nằm xuống.

Trước khi ngủ, trong đầu cô nghĩ ngày mai phải gọi điện cho mẹ. Bà theo bác tới thủ đô mà lại chẳng nói cho cô biết.

Bị Yến Thanh Ti nghĩ tới nên Nhạc phu nhân còn chưa ngủ, đột nhiên thấy ngứa mũi nên hắt xì một cái.

Hạ An Lan: “Nhìn đi, cảm lạnh rồi, lại đây, nằm xuống đi.”

Nhạc phu nhân hừ một tiếng: “Không thèm.”

Hạ An Lan vẫn kiên nhẫn: “Ngoan, lại đây ngủ đi, khuya rồi.”

Nhạc phu nhân quay đầu không nhìn ông: “Ông tự ngủ đi, quản tôi làm gì.”

Hạ An Lan đi tới, ngồi xuống cạnh bà, giữ lấy bả vai bà: “Sao lại tức giận rồi, nói cho anh nghe xem nào? Đã muộn thế rồi mà còn không chịu ngủ, sẽ không tốt cho da đâu.”

Nhạc phu nhân nổi giận đùng đùng: “Ông gạt tôi.”

“Anh lừa em cái gì?” Hạ An Lan ôm lấy bả vai bà.

Nhạc phu nhân gạt bàn tay đang vuốt ve trên vai mình ra: “Ông nói ông không thích các cô gái trẻ, nhưng tôi ở đây nửa ngày liền thấy ở chỗ ông bao nhiêu là nữ thư ký, y tá trẻ.”

Hạ An Lan sửng sốt, sau đó nở nụ cười, ông còn tưởng bà làm sao, hóa ra là vậy.

Tức giận như thế là vì… ghen sao?

Ánh mắt Hạ An Lan mềm mại xuống, nhẹ giọng nói: “Mấy cô gái đó làm việc cho anh nhiều năm rồi...”

Nhạc phu nhân vừa nghe đã xoay người lại, chỉ vào ông: “Ông… ông… Hừ, tôi nói rồi, ông không phải người tốt gì cả, tôi sẽ không ở đây với ông nữa… Tôi muốn về nhà…”

Bà muốn đứng lên rời đi nhưng lại bị Hạ An Lan ôm chặt vào lòng, ông cười nói: “Đến giờ anh gặp được em mới phá giới. Nếu anh thích mấy cô gái trẻ thì còn chờ em tới bây giờ sao?”

Nhạc phu nhân giật mình, hình như ông ấy nói rất đúng.

Nhưng bà vẫn làm ra vẻ giận, nói: “Nói thật dễ nghe… Thực ra ông chê tôi cao tuổi chứ gì?”

Lúc phụ nữ tức giận đúng là rất khói nói lý lẽ.

Nói cũng không ăn thua, chỉ có thể dùng hành động.

Hạ An Lan ôm chặt Nhạc phu nhân, ngăn lời nói của bà nơi cửa miệng.

Nhạc phu nhân giãy dụa hai cái nhưng không được, bị hôn tới mức dần ý loạn tình mê.

Một hồi lâu sau, Hạ An Lan buông bà ra, nhẹ hôn lên trán bà: “Nếu anh thật sự là người như thế thì em có thể thích anh sao?”

Nhạc phu nhân đỏ mặt: “Ai thích ông, ông đừng quá tự tin như thế.”

Kỳ thực trong lòng bà rất ngượng ngùng, đến tuổi này rồi mà còn so đo với mấy cô gái trẻ.

Trước kia bà chưa từng yêu, chưa từng biết mùi vị của tình yêu thế nào.

Nhưng hiện tại, bà lại cảm nhận được hương vị khó thể nói thành lời này.

Hạ An Lan ôm lấy Nhạc phu nhân: “Anh có thể theo đuổi em không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.