Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chương 113: Quyển 2 - Chương 44: Tôi dần dần đã hiểu được tình yêu




Ánh mắt Tằng Niệm Nhân lạnh lùng, không ngờ lại gặp phải một tên giỏi công phu sư tử ngoạm. Nhưng muốn mua tin tức từ trên người hắn, 100 vạn đúng là không nhiều.

Nếu không hắn ra ngoài lại nói Tằng gia ngay cả chút tiền đó cũng không bỏ ra được.

Tằng Niệm Nhân lại chồng thêm 100 vạn nữa: “200 vạn?”

Diệp Thiều Quang vẫn không nói lời nào, khóe môi cong lên cực kỳ khinh miệt, tựa hồ như muốn nói: A a a, nhà họ tằng ngay cả chút tiền cỏn con ấy cũng ki bo.

200 cũng không được, Tằng Niệm Nhân hối hận vì đã nói chuyện với Diệp Thiều Quang, hắn cắn răng ra một cái giá khác: “500 vạn?”

Diệp Thiều Quang bĩu môi, mở tay nhún vai, tỏ vẻ tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Tằng Niệm Nhân đâm lao phải theo lao, chốt hạ: “800 vạn, không thể nhiều hơn. Anh chỉ bán một cái tin tức mà đã đòi giá trên trời. Tôi cảnh cáo anh, tiền… không dễ kiếm như thế đâu.”

Diệp Thiều Quang nói đầy hèn mọn: “Anh cho tôi còn không bằng một phần ngàn Yến Thanh Ti cho, thế mà dám nói là giá trên trời? Sao anh không nói anh là một con dễ nhũi?”

Tằng Niệm Nhân sắc mặt âm trầm: “Cô ấy cho anh cái gì?”

Diệp Thiều Quang cong môi, nụ cười vừa yêu nghiệt vừa rất đáng ăn đòn, đáp: “Cô ấy… cho tôi một báu vật vô gái, anh không đấu lại được đâu.”

Yến Thanh Ti cho anh Quý Miên Miên, đó là hạnh phúc cả nửa đời sau của anh, cái này không phải là báu vật vô giá nữa, mà là bao nhiêu tiền cũng không mua nổi.

Tằng Niệm Nhân giờ mới ý thức được là mình bị người ta chơi khăm. Tên này từ đầu tới cuối chỉ muốn đùa bỡn hắn, anh ta không hề nghĩ tới chuyện sẽ giúp mình, chỉ muốn cười nhạo mình mà thôi.

Tằng Niệm Nhân nhìn Diệp Thiều Quang xoay người rời đi, ánh mắt hắn dần trở nên hung ác, nham hiểm và lạnh như băng.

Diệp Thiều Quang vừa đi vừa nói: “Anh không có cửa đâu, đừng có mơ tưởng nữa. Anh không có tiền như chồng người ta, không đẹp trai như chồng người ta, quan trọng là… anh không hào phóng như chồng người ta. Đương nhiên, nếu anh thật sự muốn giống như chồng mình, muốn tìm chết thì cứ tới.”



Buổi tối, Yến Thanh Ti vẫn không thấy Tiểu Từ đâu, cô nhắn tin cho cậu nhưng cũng không thấy hồi âm.

Cho nên, trong bữa cơm chiều, chỉ có Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang ăn với nhau.

Yến Thanh Ti nói với Diệp Thiều Quang: “Anh chú ý giúp tôi tên Tằng Niệm Nhân đó một chút.”

Tằng Niệm Nhân đối với cô tốt như thế làm cô thật sự thấy lạnh cả người.

Một người bình thường, nếu thấy em gái mình bị làm nhục như thế thì sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách báo thù, sao có thể xử sự thế này được?

Nhưng Tằng Niệm Nhân lại bày ra một bộ cô hành hạ em gái tôi, nhưng cô không giống mấy con khốn chỉ được cái mẽ ngoài, tôi rất để tâm tới tâm tình của cô, đây không phải là có âm mưu sao?

Sở dĩ tới giờ bọn họ không dám đụng tới cô là vì bọn họ biết quan hệ của cô với Hạ gia.

Như thế càng làm cho người ta thêm cảnh giác.

Tằng Niệm Nhân biết cô đã kết hôn mà còn dở trò ve vãn, chỉ có hai lý do, thứ nhất là coi trọng thế lực của Hạ gia, muốn sau khi dụ dỗ được cô thì sẽ trèo lên được Hạ gia. Thứ hai, chính là muốn bôi nhọ Hạ gia nên muốn vu khống cô, đầu tiên là dùng mỹ nam kế để cô mê mẩn hắn, sau đó sẽ thu thập cô.

Diệp Thiều Quang gắp cho Quý Miên Miên một miếng thịt gà, đáp: “Yên tâm đi, tôi đã thử nói chuyện rồi, quả nhiên không phải kẻ tốt đẹp gì, đáng tiếc lại… gặp phải tôi.”

Quý Miên Miên không nhịn được hỏi: “Gặp phải anh thì sao?”

Diệp Thiều Quang nhìn cô cười đáp: “Bởi vì anh còn xấu xa hơn hắn ta chứ sao.”

Yến Thanh Ti gật đầu, lời này… nói cũng quá đúng rồi.

“Lời này quá đúng, anh đúng là còn xấu xa hơn hắn nhiều.”

Diệp Thiều Quang: “Tôi nghĩ cô cũng ngang bằng tôi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.