Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chương 112: Quyển 2 - Chương 43: Pha lê tím




Tằng Niệm Nhân nhìn Yến Thanh Ti rời đi, dáng đi của cô rất tiêu sái, tóc dài sau lưng đong đưa, cái bóng đổ dài sau lưng.

Tằng Niệm Nhân nheo mắt lại, không ai thấy rõ ánh sáng lạnh trong mắt hắn.

Theo lời nói, cử chỉ của người phụ nữ này, theo ánh mắt của cô, Tằng Niệm Nhân có thể đọc ra được một từ: “khinh thường”.

Đúng thế, chính là khinh thường, một cô gái không ngờ lại khinh thường Tằng Niệm Nhân hắn.

Tằng gia bọn họ là gì, là danh môn vọng tộc, ba đời đều là quan chức quý tộc, đứng trong danh sách hào môn thế gia của cả nước.

Yến Thanh Ti thì sao? Cho dù cô có Hạ gia làm chỗ dựa thì sao? Lại dám khinh thường hắn như thế.

Đột nhiên, bả vai bị ai đó vỗ vỗ, Tằng Niệm Nhân quay đầu lại thì thấy một đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm đang nhìn mình.

Đôi mắt kia cực kỳ đẹp, gương mặt kẻ kia cũng cực kỳ anh tuấn.

Tằng Niệm Nhân vẫn luôn cảm thấy mình rất đẹp trai, nhưng đối mặt với khuôn mặt kia, hắn lại có chút xuất thần.

Diệp Thiều Quang cười nói: “Xinh đẹp đúng không? Có phải anh cảm thấy nữ nhân như vậy rất khó gặp, nếu không cướp về thì sẽ rất tiếc nuối?”

Tằng Niệm Nhân sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ mình chưa từng gặp người này, hôm nay lại thấy anh ta đi theo bên cạnh Yến Thanh Ti. Hắn gạt tay Diệp Thiều Quang ra: “Quan hệ gì tới anh.”

Tằng Niệm Nhân đang nghi ngờ trong lòng, người này nhìn thế nào cũng không thấy giống một trợ lý nho nhỏ bình thường.

Mặc dù không phải hắn đã gặp qua tất cả các kiểu người, nhưng người trước mặt này tuy rằng vẻ mặt yêu mị, nhìn qua cảm thấy không phải người đứng đắn, nhưng trong ánh mắt gian tà lại có chút quý khí không che giấu được.

Người như vậy có thể cam tâm làm một tiểu trợ lý sao?

Diệp Thiều Quang châm chọc, nói: “Sao không liên quan gì tới tôi? Đó là bà chủ của tôi, đương nhiên tôi phải vì bà chủ mà làm việc rồi.”

Tằng Niệm Nhân chưa từng để tâm tới Diệp Thiều Quang, nhưng… nghĩ có thể xuống tay từ trợ lý của Yến Thanh Ti cũng có thể coi là một cách hay.

Vì thế, hắn thay đổi vẻ mặt sang tươi cười.

“Không biết nên gọi anh thế nào?”

“Xưng hô… Gọi tôi là Tiểu Diệp đi. Dù sao giờ tôi cũng chỉ là một trợ lý.” Diệp Thiều Quang nghĩ đoạn thời gian này tốt nhất không nên để nhiều người biết, cả tên thật cũng vậy.

Tằng Niệm Nhân nói như đã quen thuộc từ lâu: “Tốt, Tiểu Diệp… Đúng là tôi rất thích tiểu thư Thanh Ti, rất muốn theo đuổi cô ấy. Tôi rất thật lòng, hy vọng anh có thể giúp tôi.”

Diệp Thiều Quang buông tay: “Vậy… anh ra giá đi.”

Trong lòng Tằng Niệm Nhân vui vẻ, người này rất thức thời.

Tằng Niệm Nhân cười nói: “Anh nói cho tôi biết sở thích của cô ấy, tôi trả anh 10 vạn, được không?”

Diệp Thiều Quang không nói, chỉ vuốt cằm đánh giá anh ta một hồi: “Anh thật sự là công tử nhà giàu đấy chứ?”

“Sao? Anh nghi ngờ tôi không phải ư?”

Diệp Thiều Quang vuốt cằm, gật đầu nói: “Công tử Tằng gia vừa mở miệng đã ra giá 10 vạn… chậc… không ít… thực sự là không ít…”

Trong lòng Tằng Niệm Nhân cười rất khinh thường, đúng là tên nhà quê ngu dốt, hắn hếch cằm, bộ dáng cực kỳ kiêu căng.

Sau đó, Diệp Thiều Quang vừa cười vừa nói: “Mười vạn… đã muốn tôi làm việc cho anh, công tử Tằng chỉ trả ngần đó, xem ra nhà họ Tằng cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Tôi còn nghĩ đám nhà giàu còn phải có nhiều hơn chứ.”

“Quên đi, tôi không muốn nữa, không bán cho anh cái gì cả.”

Tằng Niệm Nhân ngăn Diệp Thiều Quang lại: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”

“Anh không có thành ý gì, chúng ta nói chuyện làm gì cho nhọc.”

Tằng Niệm Nhân ướm lời: “Một trăm vạn?”

Diệp Thiều Quang nhìn hắn, chỉ cười mà không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.