Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

Chương 109: Quyển 2 - Chương 40: Đại ngốc lo lắng vẩn vơ




Lúc Auckland cùng Casimir ở trong thành bảo nhìn thấy rừng rậm nổi lửa sóng tràn sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy về phía rừng rậm, so với nhóm Diệp Lâm Xavier, cũng chỉ chậm hơn một chút mà thôi.

Jacklyn nhíu mày nhìn về phía rừng rậm, hiển nhiên đang lo lắng cho trượng phu của mình.

“Tỷ tỷ… Nơi đó… nơi đó…” Sắc mặt Arrilla tái nhợt.

Jacklyn lạnh lùng nói: “Arrilla, ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của ngươi?”

Arrilla kích động nói: “Tỷ tỷ, ta nhất định phải đến đó, đi vào trong đó nhìn xem, Ngạo Thiên mà xảy ra chuyện gì thì làm sao được!”

“Ngươi điên rồi sao?!” Jacklyn không thể tin được nhìn về phía Arrilla, trước kia nàng chỉ cảm thấy cô em gái này bị phụ thân làm hư, lại không phải đứa trẻ ngu ngốc, hiện tại xem ra nào phải làm hư, căn bản là đầu có vấn đề ấy! “Hắn là một đào phạm! Arrilla, Ngạo Thiên kia trừ bỏ một bộ mặt, rốt cuộc có chỗ nào tốt? Làm sao so được với công tước Lind, ngươi rốt cuộc làm sao vậy!” Công tước Lind đã là thứ kiếm thánh, dung mạo xuất chúng, tuổi trẻ giàu có, tìm khắp cả đế quốc cũng không tìm ra trượng phu tốt hơn y, Ngạo Thiên kia rốt cuộc là làm sao lừa Arrilla khăng khăng một mực như vậy?

Arrilla khóc lên, “Ta biết công tước Lindberg rất tốt, chỉ là tình yêu chưa bao giờ nhìn thân phận địa vị, cho dù Ngạo Thiên hắn cái gì cũng không phải, cho dù hắn dáng vẻ rất xấu, chỉ là ta thương hắn thôi, tỷ tỷ, ngươi dẫn ta đi tìm hắn đi! Ta, ta có lẽ đã có con của hắn rồi…”

Jacklyn xanh mặt, vội vàng liếc nhìn quản gia đứng như cọc gỗ ở cách đó không xa, vị này chính là quản gia quản lý sự vật(1) trong thành bảo, nhất định là nhân vật tâm phúc của công tước Lind, xem ra kế hoạch của phụ thân là phải thất bại, gả Arrilla như vậy cho công tước Lind? Không những không thể nào mượn sức người ta, ngay cả nàng cũng cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

Trong rừng rậm, ra tay trước tiên chính là người của giáo hội quang minh.

Ánh sáng trừng phạt, Lancelot tự mình ra tay!

Nếu bàn về thù hận, hiện trường hẳn là không có người hận Ngạo Thiên sâu hơn Lancelot, hắn là một người sống lại, hắn nhớ rõ đời trước giáo hội quang minh dưới tay Ngạo Thiên có kết cục thê thảm cỡ nào, càng nhớ rõ bản thân cùng đồng bạn của mình là chết trong tay hắn như thế nào.

“Đi chết đi Ngạo Thiên!”

Ngạo Thiên đương nhiên sẽ không không phản kháng, thân là “nhân vật chính”, hắn cũng không phải dễ dàng bị giết chết như vậy, vòng cổ phòng hộ của hắn đã hỏng, quyển trục cấm chết dùng hết, nhưng đó cũng không phải thủ đoạn cuối cùng của hắn.

Khi chai nước thuốc màu đỏ nửa trong suốt kia được lấy ra, Diệp Lâm biến sắc, “Nước thuốc sa đọa!”

Sắc mặt người giáo hội quang minh càng thêm khó coi.

Nước thuốc sa đọa, đây cũng là một thứ trong truyền thuyết, phối phương đã thất truyền nhiều năm, Diệp Lâm không thể không nói, thân là nhân vật chính, bàn tay vàng này quả nhiên mở đến tiêu chuẩn, ít nhất y cùng Xavier lưu lạc nhiều năm như vậy, chưa từng có may mắn được đến nhiều thứ “trong truyền thuyết” như vậy!

Mẹ kiếp, này rất không công bằng!

“Quả nhiên là con của bóng tối, còn có thứ nước thuốc sa đọa này!” Một kỵ sĩ thần thánh hung tợn nói.

Nước thuốc sa đọa đối với giáo hội quang minh có ý nghĩa “trọng đại”, ở rất nhiều năm trước, đã có người sử dụng nước thuốc sa đọa tạo thành đả kích rất lớn cho giáo hội quang minh. Đây thực ra là một loại nước thuốc đề cao năng lực trên diện rộng trong một thời gian ngắn, giống như cái gì mà thiên ma giải thể đại pháp trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, nước thuốc sa đọa cũng cùng loại với thứ này, nhưng mà, thương tổn càng lớn hơn nữa càng đáng nước, kỳ thực, nó là một thứ có thể đem người tăng lên đẳng cấp thiên phú cao nhất trong thời gian ngắn ——

Ngạo Thiên là ma vũ song tu, nói cách khác, hắn có thể biến thành pháp thánh cùng kiếm thánh trong khoảng thời gian rất ngắn, khoảng cách cấp bậc pháp thánh kiếm thánh càng xa, thời gian duy trì tác dụng của nước thuốc càng ngắn, lấy tiêu chuẩn ma pháp sư trung cấp cùng kiếm sĩ cấp bảy hiện tại của hắn mà nói, cho dù là biến thành pháp thánh cùng kiếm thánh cũng không kéo dài, cho nên Diệp Lâm cũng không lo lắng bao nhiêu.

Hơn nữa, đây là lấy toàn bộ thiên phú cùng kinh mạch toàn thân làm cái giá phải trả, chỉ cần uống bình nước thuốc này vào, đời này Ngạo Thiên không còn hy vọng khôi phục, vĩnh vĩnh viễn viễn chỉ có thể là một phế nhân không có bất cứ thiên phú gì, không chỉ như thế, tất cả kinh mạch toàn thân hắn đều sẽ đứt, đây là một loại nguyền rủa vĩnh cửu, không thể xua tan, không thể khôi phục.

Cho nên, nước thuốc sa đọa cũng được xưng là giao dịch với ác ma, bán đứng linh hồn cho ma quỷ, cho ngươi vô địch trong khoảng thời gian ngắn, nhưng, cái giá phải trả là cả đời.

Diệp Lâm biết được là, Ngạo Thiên trong tiểu thuyết không có uống loại nước thuốc này, nhưng mà ai biết được, vạn nhất bàn tay vàng của hắn lớn đến mức đã uống nước thuốc sa đọa còn có thể khôi phục thì sao? Diệp Lâm biết, lúc này, không thể cho hắn thêm bất cứ khả năng nào.

“Ha ha, cùng lắm thì cùng chết!” Ngạo Thiên hung tợn nói, hắn không sợ, nhiều lắm chỉ là liều mạng đánh một trận, nói không chừng còn có thể gặp đường sống trong chỗ chết ấy? Chỉ cần không chết, một ngày nào đó hắn sẽ đòi trở lại!

Diệp Lâm nhàm chán dùng chân đá đá cây cỏ chết héo trên mặt đất, lạnh lùng nói, “Làm sao còn chưa uống?”

Ngạo Thiên ôn nhu nhìn về phía y, “Lind, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cởi gông xiềng trên người ngươi…” Sau đó, dứt khoát kiên quyết uống hết bình nước thuốc kia.

Diệp Lâm run lên một cái.

Sắc mặt Lancelot khó coi muốn chết, “Lui về phía sau! Đi!”

Bọn họ có chạy nhanh nữa, cũng không bằng Ngạo Thiên vô địch lúc này.

Diệp Lâm đang tính toán thời gian, dùng hiểu biết với nước thuốc sa đọa của y, thời gian duy trì liên tục trên người Ngạo Thiên hẳn là sẽ không vượt quá mười lăm phút, chẳng qua đối với pháp thánh hoặc kiếm thánh mà nói, mười lăm phút đủ cho hắn xử lý tất cả người giáo hội quang minh.

Từ góc độ của Diệp Lâm, quan hệ giữa bản thân bọn họ cùng giáo hội quang minh là địch không phải bạn, hơn nữa, Lancelot là trung thành với giáo hội không thể nghi ngờ, cho dù bản thân giáo hội quang minh đã bắt đầu mục nát suy bại từ bên trong, nhưng con sâu trăm chân chết mà không cứng(2), Diệp Lâm tự hỏi không có khí tràng khí phách trắc lậu như Ngạo Thiên, y có thể không thẹn với lương tâm hắc ăn hắc kiếm ít tiền tài làm chút phúc lợi từ chỗ giáo hội quang minh, lại chưa từng nghĩ đến triệt để phá hủy con quái vật lớn này, xem đi, Ngạo Thiên làm như vậy, đời này còn có một Lancelot sống lại đến tìm Ngạo Thiên phiền toái kìa!

Hoàng quyền là một thứ rất phiền toái, Diệp Lâm tin tưởng, một khi giáo hội quang minh sụp đổ, hoàng quyền độc đại cũng không phải chuyện tốt gì, hiện tại địa vị của quý tộc đã đủ cao, không gian sinh tồn của bình dân không ngừng bị đè ép, trừ khi Xavier còn giống như đời trước, có ý nguyện lớn là hủy diệt thế giới, cũng hung hăng đả kích hoàng quyền một chút, mới có thể hình thành một loại cân bằng.

Nếu như là hiện tại mà nói, một giáo hội quang minh suy bại, một đế quốc càng ngày càng mục nát, ngược lại là một loại cân bằng khác.

Hơn nữa, trong hoàn cảnh này vương quốc bóng tối bí mật của bọn họ mới có thể thuận thuận lợi lợi phát triển lớn mạnh.

Diệp Lâm chưa từng có ý thức nhân vật chính giống như Ngạo Thiên, y chưa bao giờ nghĩ đến thay trời đổi đất thế giới này, y chưa bao giờ nghĩ đến thành thần, y chỉ muốn sống, sống đến thoải mái dễ chịu tự do vui vẻ là đủ rồi.

Cho nên, khi thấy Lancelot sắp không chống đỡ nổi bị Ngạo Thiên một kiếm đánh chết, Diệp Lâm quay vòng, buff cho Lancelot chút máu.

Ah, cái này nhanh hơn thuật trì dũ cần ngâm xướng của mục sư nhiều!

Hiện tại Diệp Lâm là thứ kiếm thánh, năng lực trị liệu mạnh đến đáng sợ! Xem đi, ba phút đồng hồ, năm phút đồng hồ! Lancelot còn chưa có chết!

Sắc mặt Ngạo Thiên càng ngày càng trắng càng ngày càng trắng, rốt cuộc phát hiện Diệp Lâm xoay vòng sau lưng mình.

“Lind, vì cái gì… vì cái gì… Vì cái gì!” Hắn bi ai mà rống giận, giống như một con sói đơn độc bị thương.

Lancelot lại vẻ mặt cảm kích nhìn Diệp Lâm.

Diệp Lâm thầm nghĩ, không cần rất cảm kích, y chỉ là giúp cho kế hoạch của Xavier không thất bại mà thôi, phải biết, nhân thủ bọn họ sắp xếp trong giáo hội đã không ít, ừ, thiếu Lancelot mà nói, vậy mấy hồng y giáo chủ khác làm sao có thể nội đấu được! Lancelot chính là một quân cờ dùng tương đối tốt!

Xavier đã giơ pháp trượng lên, chỉ trong giây lát, cây khô khắp rừng rậm giống như gặp mùa xuân vậy, nháy mắt biến thành rừng cây rậm rạp cao lớn, Ngạo Thiên nhấc tay, vòng sáng chói mắt cực lớn tứ tán, rừng rậm lại bị hủy một lần nữa, nhưng bên trong rừng rậm, sương mù màu đen bắt đầu tràn ngập.

Ngạo Thiên đằng đằng sát khí, hung tợn đánh về phía Xavier!

Hắn muốn giết hắn giết hắn giết hắn! Nếu không có hắn mà nói, Lind sẽ không đối với ta như vậy! Hắn cảm thấy tim mình đều phải nát.

Nhưng một đại ma đạo sư tinh thông phép thuật hệ ám, làm sao có thể dễ dàng bắt được như vậy, ma pháp hệ ám, người ta có nháy mắt di chuyển a thân!

Không trung bỗng nhiên tối sầm lại, Braddock yên lặng cưỡi trên lưng á long nhìn về phía đám mây khác thường ở phía chân trời.

“Chúng thần hoàng hôn!” Ánh mắt Rei lòe lòe sáng lên, “Ta chỉ thấy qua ghi chép về ma pháp này ở trong sổ tay thời xa xưa mà đạo sư cất giấu, chỉ là không phải theo tháp ma pháp song sinh chôn vùi ma pháp này cũng đã thất truyền rồi sao?”

Xavier lơ lửng giữa không trung, cấm chú ma pháp hệ ám, chúng thần hoàng hôn.

Trong tầng mây, một nữ tử xinh đẹp váy dài thanh khiết như ẩn như hiện, tiếng ca tuyệt đẹp thê lương truyền khắp đại địa. Cùng với tiếng ca, giữa trời đất rơi xuống tuyết bay tinh tế tuyệt đẹp, cực kỳ xinh đẹp.

“Tán ca(3) nữ hoàng băng tuyết!” Lại là một ma pháp thất truyền, Rei kêu lên.

Không chỉ có như thế, không trung tối đen, dường như muốn rơi xuống mặt đất, một loại không khí làm người ta tim đập nhanh tràn ra, những con ngựa cao lớn các kỵ sĩ trong đoàn kỵ sĩ đang cưỡi sợ hãi phát ra tiếng hí dài, ngay cả á long của Braddock cũng bắt đầu trở nên nôn nóng, để lộ ra mười phần mười bất an.

Rei sắc mặt nghiêm nghị, “Tại sao có thể như vậy… Đây là —— cấm chú hệ vô, phán xét ngày diệt vong!” Mặc dù hắn là chiêm tinh sư, nhưng đồng thời cũng là một ma pháp sư hệ vô, nhìn thấy ma pháp này xuất hiện, hắn mới thật là tâm thần kinh hãi!

Tia sáng đấu khí sáng ngời chiếu sáng nửa bầu trời, chính khí hào hùng mênh mông cuồn cuộn sắc bén như vậy.

“Không thể tưởng tượng, Casimir cũng đã là thứ kiếm thánh.” Braddock thản nhiên nói, bản thân hắn cũng là một vị thứ kiếm thánh, ở cái tuổi này của em trai, hắn còn chưa đột phá đâu, xem ra, tư chất của Casimir tốt hơn hắn nhiều, “Nếu ngay cả Casimir cũng ra tay, ta đây cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Á long lướt nhẹ đi, trên người Braddock trên người, đồng dạng sáng lên đấu khí sáng ngời!

Cho dù trong khoảng thời gian ngắn Ngạo Thiên trở thành pháp thánh cùng kiếm thánh thì đã sao? Diệp Lâm kiêu ngạo nghĩ, đồng bạn của y, xa so với hắn càng mạnh! Càng mạnh! Càng mạnh!

Đây là một luồng sức mạnh rung động toàn bộ đại lục Anya, sáu thanh niên này, trước mặt đoàn kỵ sĩ hoàng gia cùng giáo hội quang minh, thể hiện sức mạnh to lớn khó có thể tưởng tượng, đây không thể nghi ngờ là một loại kinh sợ có tác dụng nhất.

Ngạo Thiên chỉ là cưỡng chế tăng thực lực lên, hắn cũng không có lĩnh ngộ của pháp thánh cùng kiếm thánh chân chính, hắn không thể tự nhiên điều khiển sức mạnh của mình, thật giống như đứa trẻ cầm một khẩu súng, nó biết nổ súng, nhưng lại không biết ngắm vậy, cho dù mấy người Xavier chỉ là đại ma đạo sư, Casimir cùng Garfield chỉ là thứ kiếm thánh, hắn lại vẫn cứ bị bọn họ làm cho chật vật vô cùng.

Huống chi, cấm chú của bọn họ cho dù là pháp thánh cùng kiếm thánh chân chính cũng phải rút lui ba phần.

“Ngạo Thiên!” Jacoba quần áo xốc xếch chạy ra, nhào vào trên người Ngạo Thiên toàn thân là máu, nàng thù hận nhìn về phía nhóm Diệp Lâm, “Các ngươi! Ngạo Thiên có thù gì với các ngươi, các ngươi lại đối với hắn như vậy!”

Lời vừa nói ra, ngực nàng liền xuất hiện một chữ thập máu, vết thương càng lúc càng lớn càng lúc càng lớn, Jacoba hoảng sợ che ngực, “Không, ta không muốn chết! Archie ca ca, ta không muốn chết…”

Lancelot cười nhạt, “Ta nói là ai, thì ra là ngươi. Linh hồn sa đọa thì không nên sống trên cõi đời này.”

Sống lại nên hắn nhớ rất rõ ràng, tuy rằng khuôn mặt này còn có chút non nớt, nhưng rõ ràng nàng chính là vị pháp sư vong linh đi theo bên cạnh Ngạo Thiên lúc đó.

Archie trầm mặc, vừa không tiến lên, cũng không nói Diệp Lâm cứu nàng, thân là ngôn sư linh hồn, Archie đã nhìn thấy vết đen nhàn nhạt giữa trán Jacoba kia, Jacoba đã bắt đầu học tập ma pháp vong linh, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào? Là bắt đầu từ khi bị pháp sư vong linh hại chết lão quản gia kia bắt đi sao?

Đối với gia tộc có được thiên phú linh hồn như bọn họ mà nói, chỉ cần bắt đầu học tập ma pháp vong linh, liền đại biểu cho sa đọa, liền đại biểu cho phải bất chấp tất cả giết chết nàng! Nếu như là cha mẹ Archie ở đây, có lẽ còn sẽ có vài phần cảm thông thương xót Jacoba, dù sao thiếu nữ này coi như là bọn họ một tay nuôi lớn, nhưng Archie đối với Jacoba không có bao nhiêu tình cảm, khi Jacoba đến nhà hắn ở, Archie cũng đã đến Berysford ở đô thành. Cho nên, Archie chỉ là dựa theo quy tắc mà làm việc, Jacoba đã sa đọa, hắn không thể cứu nàng.

“Jacoba!” Ngạo Thiên còn chưa chết, hắn nhìn Jacoba ngã bên cạnh mình, phát ra một tiếng than khóc nghẹn ngào, “Các ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận, ta sẽ báo thù… báo thù…”

Lancelot cười lạnh, “Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội?”

Braddock giọng điệu bình tĩnh, “Bệ hạ có lệnh, sau khi tìm được Ngạo Thiên Bonas, giết tại chỗ!”

Xavier lại đi lên, thương hại nhìn về phía Ngạo Thiên, “Làm sao bây giờ, bọn họ không muốn để cho ngươi còn sống, ta vốn còn muốn để lại cho ngươi một cái mạng.”

Con mắt Ngạo Thiên sáng lên.

Xavier mỉm cười, “Dù sao, để cho ngươi chết như vậy chẳng phải rất đáng tiếc?”

Ngạo Thiên giọng căm hận nói, “Đừng cho là ta sẽ cầu xin ngươi cứu ta!”

“Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không.” Tay Xavier khẽ động, không dấu vết lấy đi nhẫn chứa vật trên tay Ngạo Thiên, “Hơn nữa, cho dù ngươi có cầu xin ta cũng sẽ không cứu ngươi! Dùng mạng của ngươi trả cho lão quản gia, ta còn cảm thấy có chút không cam lòng đây.”

“A ——” Ngạo Thiên kêu thảm thiết chói tai, Xavier trực tiếp hủy đôi mắt của hắn, “Còn có, ta chán ghét ánh mắt này của ngươi!”

Nhân cơ hội, vòng cổ chứa vật trên cổ cũng rơi vào trong tay Xavier.

Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn thấy một tia xanh biếc trong suốt, tinh linh đặc biệt mẫn cảm với khí tức của cây sinh mệnh, Ngạo Thiên vậy mà đem nó bên người giấu ở túi áo trong cùng, mà không phải để trong không gian chứa vật.

“Rắc” một tiếng, bàn tay thon dài trắng nõn của Xavier ở giữa không trung nhẹ nhàng đè xuống, xương sườn của Ngạo Thiên bị gãy vài cái, quần áo cũng vỡ vụn thành từng mảnh, vệt màu lục kia ẩn vào lòng bàn tay hắn, không người phát hiện.

Lúc Diệp Lâm đi lên, Xavier nhìn y mỉm cười, Diệp Lâm ngầm hiểu.

“Hắn liền giao cho các ngươi, làm ơn nhất định triệt triệt để để giết chết hắn.”

Lancelot nghiêm nghị nói, “Sức sống của đứa con bóng tối vô cùng mạnh mẽ, chỉ có chặt đầu hắn mới có thể đảm bảo hắn sẽ không sống lại!” Là người sống lại, hắn rất hiểu con gián đập không chết tên Ngạo Thiên này có sức sống khó tưởng tượng cỡ nào.

Braddock trầm mặc tiến lên, một đao chặt đầu Ngạo Thiên, hắn cần mang thứ này về đô thành phục mệnh bệ hạ.

Một khắc xác định Ngạo Thiên tử vong kia, Diệp Lâm cảm thấy trong lòng mình dường như có cái gì trần ai lạc định, giống như thẳng cho đến lúc này, y mới tin tưởng mình có thể yên yên ổn ổn sống sót ở thế giới này, không phải lo lắng cái gì.

Nếu không, chung quy là có đứng ngồi không yên.

Diệp Lâm cho rằng lúc con cưng của thần Ngạo Thiên chết đi, sẽ có thiên địa dị tượng sấm rền chớp vang linh tinh gì chứ, kết quả, vẫn là vạn dặm không mây, gió êm sóng lặng.

Y châm chọc mỉm cười, không gì hơn cái này.

**

“Này, hạt giống cây sinh mệnh đâu?” Diệp Lâm có thể khẳng định thứ này rơi vào trong tay Xavier.

Xavier mặt không đổi sắc, “Không tìm được!”

“Nói dối!” Diệp Lâm không khách khí nói, “Ngươi cho là qua nhiều năm như vậy ngươi còn có thể lừa được ta?” Cho dù nhìn có thật nữa, vẫn là nói dối! “Nhanh lấy ra ta xem một chút!”

Sắc mặt Xavier lập tức sầm xuống.

Diệp Lâm chẳng hiểu tại sao.

Xavier chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ?”

“Nhớ cái gì?” Diệp Lâm không hiểu.

“Nhựa cây sinh mệnh có thể giải trừ khế ước!” Xavier nói từng chữ từng chữ.

Diệp Lâm giật mình, tức giận nói: “Chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể không nhớ!”

Xavier trừng y, “Vậy ngươi muốn hạt giống cây sinh mệnh làm gì? Trồng ra, sau đó thì sao?”

Trong lòng Diệp Lâm khẽ động, “Sẽ không phải là… ngươi lo lắng ta muốn hạt giống sau đó trồng lên cây rồi giải trừ khế ước đấy chứ?”

“Ta nói rồi,” Đôi mắt xanh lục của Xavier theo dõi y, “Cả đời tinh linh chỉ có một bạn lữ, thế nhưng, ngươi là nhân loại.”

“Cho nên?”

“Lâm, đời này ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta.”

Diệp Lâm bất đắc dĩ, mẹ kiếp, ta đã sớm buông tha thoát khỏi ngươi được không!

“Hạt giống này chỉ có bảo tồn bên cạnh ta mới là an toàn nhất.” Xavier bình tĩnh nói, “Ai cũng đừng nghĩ cướp đi.”

Cây sinh mệnh cái gì, hừ!

Diệp Lâm ôm mặt Xavier, “Ngươi nghe rõ ràng Xavier, ta căn bản là không nghĩ đến muốn giải trừ khế ước.”

“Mẹ nó đời này bị ngươi quấn lấy ngươi cho là ta còn có thể tìm người thứ hai?” Người giống như Xavier một khi hắc hóa tuyệt đối là thí sinh tốt nhất cho trả thù nhân loại trả thù xã hội a!

“Cây sinh mệnh rất có ích với tinh linh, hơn nữa nghe nói có thể khởi tử hồi sinh, còn có thể luyện chế vài loại nước thuốc trong truyền thuyết, có lợi không dùng đều là ngu ngốc!”

“Cuối cùng, Xavier, ta yêu ngươi.”

Xavier một tay ôm lấy Diệp Lâm, “Ta cũng yêu ngươi, Lâm.”

Diệp Lâm thở dài.

“Chỉ là, ta cảm thấy hạt mầm này vẫn là duy trì hình dạng hạt mầm tương đối tốt.”

Đời này vĩnh vĩnh viễn viễn cũng đừng nghĩ giải trừ khế ước này, thẳng cho đến ngày bọn họ chết đi.

Diệp Lâm: “…”

Diệp Lâm: “…”

Đậu xanh rau má!

Đây, là, muốn, ồn, ào, kiểu, gì, chứ!

(1) Sự vật: Việc và vật

(2) Con sâu trăm chân chết mà không cứng: Chỉ những thế lực lớn tuy đã thất bại/giải tán nhưng ảnh hưởng vẫn còn

(3) Tán ca: Bài hát ca ngợi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.