Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 9: Thân bất do kỷ –




Cũng ở sân ga đó, sáng hôm sau, Rafe và Danny đứng trong cái lạnh thấu xương. Mặt trời toả ánh sáng vàng nhạt xuyên qua làn sương mù dày đặc như sữa trải dài trên những đường ray vắng ngắt. Sân ga hầu như không có một bóng người. Những quân nhân khác được lệnh điều động và sẽ rời đi vào buổi chiều. Tuy nhiên, không một ai trong số họ đi lên phương Bắc cả. Chỉ có mình Rafe là sẽ tới Canada nhập đội với không lực hoàng gia. Sau đó, họ sẽ bay qua biển Bắc Đại Tây Dương đến nước Anh.

Ngoài Danny ra, Rafe không nói với bất cứ ai trong đội rằng mình sẽ đi. Giải thích với những người khác trong đội sẽ giúp Danny hiểu hơn quyết định của Rafe. Tuy nhiên, chẳng phải Rafe cố tình muốn thế, chỉ vì anh rất ghét phải chia tay với những người bạn đã thân thiết từ lâu. Anh cũng không muốn nói rằng mình chẳng thích cuộc chia tay này cho lắm, rằng anh chỉ muốn được ở chung với họ, cùng chiến đấu trong những ngày tháng tới, trong những ngày còn đang trong quân ngũ.

Tất nhiên đối với Evelyn thì khác hẳn. Gần nàng, anh muốn sống hết mình. Anh muốn những niềm tin, ý tưởng của mình được củng cố hơn. Trong đám mây mù, những ý nghĩ mơ hồ mãi từ khi anh bỏ nàng lại trước cửa khách sạn, Rafe vẫn thầm khinh miệt mình đã không ở lại dù chỉ để nắm tay nàng và ngồi với nàng cho đến sáng. Trong thâm tâm, anh tự nhủ: Evelyn có là đồ ngốc mới đi quan tâm đến những gã chỉ biết sống với những lý tưởng hão huyền, không có dính dáng gì đến thế giới thực tại.

Tất cả đồ dùng của Rafe, những hành trang cá nhân của anh đi cùng với anh đối mặt với cuộc chiến mới đều gói gọn trong cái ba lô đang đặt dưới chân. Tiếng người lái tàu sang sảng:

- Lên tàu hết đi!

Anh khoác túi lên vai, mắt nhìn ra ngoài cửa ga bồn chồn chờ đợi. Danny thấy vậy hỏi:

- Cậu không bảo với Evelyn rằng cô ấy đừng có đến đấy chứ?

- Mình trót nói với nàng ấy thế rồi. - Rafe thú nhận.

- Thế tại sao cậu còn chờ?

- Chỉ thử lòng của Evelyn thôi mà! Nếu mình bảo đừng đến mà cô ấy cứ đến thì mình sẽ biết nàng yêu mình.

Người lái tàu lại la lên:

- Lên tàu hết đi thôi!

Danny bảo:

- Cậu biết không: cậu chẳng khác gì một đứa trẻ con.

- Phải! Mình là thằng khờ mà. Nhưng mà Danny này, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với mình, thì tớ muốn cậu là người đầu tiên thông báo với Evelyn.

- Không được! Cậu phải tin chắc rằng cậu sẽ không sao chứ!

- Cậu cũng thế nhé! Nhớ bảo trọng đấy.

Rafe vỗ vai bạn. Danny hất tay bạn ra, ôm chầm lấy Rafe. Đoàn tàu im lặng đợi họ. Trên tàu chẳng có ai và có vẻ như rất lạnh lẽo. Rafe bước lên tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ đối diện với Danny đang đứng trên sân ga. Nhân viên hoả xa đóng cửa lại và con tàu lầm lũi tiến về phía trước. Chiếc tàu nhẫn nại kéo các toa phía sau mất hút sau làn sương mù dầy đặc. Vậy mà Danny vẫn cố chạy theo đoàn tàu, vừa chạy vừa vẫy. Rafe vẫy lại anh, Danny thì thầm: Nhớ đánh cho bọn nó tan tác vào nghe Rafe.

Và thế là Rafe ra đi.

*

Evelyn chạy dọc theo hành lang của sân ga chính. Mắt nàng dõi theo từng hàng số trên cửa dẫn ra sân ga chằng chịt như mê cung ngoài kia. Nàng đã tự bảo mình đừng đến. Rafe cũng khuyên nàng đừng đến. Có lẽ anh ấy thực sự muốn nàng không tiễn. Tối qua, trước khi lên giường, nàng không thèm đặt chuông đồng hồ, hy vọng mình ngủ dậy thì đã quá giờ tàu chạy lâu rồi, có muốn đổi ý cũng không được. Mà nào nàng đâu có ngủ, suốt đêm nàng trằn trọc, rồi nàng lại ngồi dậy đặt chuông đồng hồ, tự bảo mình như thế thì sẽ yên tâm ngủ ngon hơn. Thế mà mắt vẫn chong chong. Cuối cùng nàng đành tắt chuông đồng hồ đi khi chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tàu chạy.

Lúc ấy nàng vẫn tự nhủ rằng mình không nên đi tiễn Rafe. Họ đã nói chia tay ngày hôm qua rồi. Tại sao lại còn muốn tình thế lại trở nên khó xử cho cả hai nữa. Rồi không hiểu tạo sao nàng lại quyết định ngược lại. Đột nhiên nàng đứng dậy, vơ vội áo khoác, lao đến sân ga. Bây giờ nàng không tìm được tàu của anh đậu ở hàng ga nào. Những hàng số này hình như bị người ta đánh lộn thì phải, chẳng theo thứ tự gì cả. Khi chạy qua trước mặt một người đang lau hành lang và xém chút nữa va vào người phu khuân vác, nàng dừng lại hỏi thăm bằng một giọng hổn hển:

- Làm ơn! Đây có phải là cửa ga cho chuyến tàu chuyển bánh lúc 6:20 không?

- Phải rồi đó, thưa cô. Nhưng tàu đã đi rồi!

Nàng nhào vào sân ga qua hai cánh cửa khép kín mà không nhìn thấy Danny đang đi qua mặt nàng. Bước qua hai cánh cửa, đi về phía hành lang ra phía ngoài, Evelyn đứng trên thềm bêtông. Quần áo, tóc tai nàng ướt đẫm sương sớm. Nàng nhìn theo những toa cuối cùng của đoàn tàu mờ dần trên đường ray rồi mất hút. Chưa bao giờ Evelyn thấy cô đơn đến thế.

Bốn ngày sau, Rafe đứng trên một tàu chở hàng của Canada, chất đầy những bột mì, nhiên liệu, vòng bi, sắt thép, dụng cụ sản xuất súng. Anh, một phi công Mỹ chuẩn bị ra nhập đội Đại Bàng, là món hàng cuối cùng trên chuyến tàu hôm ấy. Rafe bước ra ngoài boong tàu. Cố chống trả cảm giác say sóng và sự ngột ngạt trong khoang tàu. Đứng trên boong tàu lộng gió, anh thấy hết ngột ngạt rồi. Nhưng còn cái bao tử đang lộn tùng phèo vì say sóng vẫn không để anh yên.

Đứng đây, anh có thể nhìn thấy 5 chiếc tàu khác cũng đang đi vào vệt sóng của tàu chở hàng này, theo nó. Và anh cũng biết có 12 chiếc tàu nhỏ đi bên cạnh để hộ tống cho đoàn tàu này.

Trước mặt đoàn tàu đang rẽ sóng ra khơi là một bầu trời đen bầm với những đám mây chứa đầy giận dữ. Rafe đang làm một chuyến hải hành xuyên qua cơn bão.

Rafe nhắm mắt lại nhớ về Evelyn.

Khi Rafe đi về hướng Đông thì Evelyn đi về hướng Tây.

Nàng và các y tá khác trong đoàn quân y của hải quân nhận lệnh lên tàu lửa băng qua sông Mississippi của thành phố St.Louis. Ở đây, họ sẽ xuyên qua đồng bằng, xuyên qua những bang thuộc sa mạc của vùng Rocki Mountain và đến San Diega. Ở miền cực Tây của nước Mỹ này, bên bờ Thái Bình Dương, họ sẽ lên một con tàu đi đến biển Thái Bình Dương, quanh năm nước xanh ngắt với những buổi hoàng hôn như giát vàng trên mặt biển, về phía Nam hòn đảo có cảnh đẹp tựa thiên đường, đó là Hawaii.

Còn Danny và 8 người còn lại trong đội của anh sẽ không lên con tàu nào hết. Họ cưỡi những máy bay chiến đấu đến những căn cứ mà ở đó, những chiếc cần cẩu cẩu máy bay lên trên những hàng không mẫu hạm. Cả máy bay lẫn người phi công sẽ đến một điểm đến sau cùng. Một nơi xa những cơn bão của biển Đại Tây Dương hàng ngàn dặm, xa cuộc chiến tranh đẫm máu đang diễn ra ở châu Âu. Khoảng cách xa xôi đó không dễ gì có ai có thể hình dung ra. Vùng đất lạ lùng ấy nằm ở phía bên kia của quả địa cầu, nó có tên là Trân Châu cảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.