Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 44: Mộc dục hưu tức




Trời tờ mờ sáng, một chiếc xe Audi A6 chạy đến cổng tiểu khu, trên xe là một người đàn ông, đó là Hách Quân, hắn trình giấy tờ cho bảo vệ hỏi vài câu, bảo vệ đưa giấy tờ xem xét, sau đó trả lại và cho đi. Xe dạo qua một vòng ở tiểu khu, sau đó, hắn nhìn thấy ở gần số Bình Sơn 202 có mục tiêu - - Một chiếc xe màu đen Land Rover đang đậu ở bãi đỗ xe công cộng.

Hắn vội vã bước xuống đi đến, nhìn thấy trên mặt đất, tràn đầy ở phía trước chiếc xe đầy đầu mẩu thuốc lá vứt lung tung, khoảng chừng hai ba mươi cái.

Phần cổ họng của hắn lăn một chút, gõ cửa sổ và cúi đầu gọi một tiếng:

"Hoắc thiếu?"

Không ai đáp!

Hắn thử mở cửa, cánh cửa đã được mở và từ trong xe mùi rượu nồng nặc phát ra, một vài lon nhôm từ bên trong lăn ra. Dưới sàn một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, dáng người cao lớn nằm ở ghế sau tay lái tràn ngập mùi thuốc lá, mùi rượu, người trông như có thể đem đã chết.

Hắn kêu lên, Hoắc Khải Hàng di chuyển một chút, ngồi dậy, thoáng hiện chút đau phát ra từ trán: Tiếng khàn khàn hỏi:

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Phu nhân tìm người cả đêm! Di động của ngài đã tắt!"

"Tôi cũng không phải là đứ bé ba tuổi!"

Hắn nhàn nhạt đỡ trán, lạnh lùng:

" Chẳng lẽ lúc nào cũng phải báo cáo cô ta sao?"

Giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Cơ thể của người không tốt, không nên ra ngoài lâu như vậy... Cũng không thể uống nhiều như vậy rượu, hút nhiều thuốc như vậy!"

"Hách Quân, cậu là phụ nữ sao? Làm sao càng lúc càng dài dòng như thế !"

"Oa, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?"

Hách Quân không để ý lời nói ghét bỏ của hắn, cảm thấy không được đúng lắm, trạm vào trán Hoắc Khải Hàng thấy nóng như nước sôi, hắn không thể không thốt lên:

"Anh bị sốt rồi! Phát sốt như vậy tại sao lại giày xéo chính bản thân mình. Ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Không chết được!"

Hoắc Khải Hàng đẩy hắn ra.

Hách Quân trầm trầm giọng: "Không được, phải đi bệnh viện, Hoắc thiếu đi xuống, ra phía sau ngồi!"

"Không đi!"

"Được, không đi, tôi đây đi tìm Ninh Sênh ca tính sổ!"

Hắn cắn răng, xoay người, không can tâm đi tìm người phụ nữ kia.

"Đứng lại!"

Hoắc Khải Hàng lớn tiếng gọi lại, thấy hắn không ngừng, đành phải đi tới cửa xe dưới, bước chân có phần mềm nhũn, lảo đảo bước đi hai bước đem người kéo quay lại:

"Không được đi!"

"Nếu không muốn tôi tìm Ninh Mẫn, liền phiền Hoắc thiếu phối hợp với tôi. Bằng không, đừng nghĩ Ninh Mẫn sẽ thoải mái trong thời gian này."

Lời này, là uy hiếp.

"Được được được, ta phối hợp, ta phối hợp!"

Hoắc Khải Hàng nóng nảy, thật sự là thân thể quá mệt mỏi, cũng vô lực để chống đối người kia.

Hách Quân lập tức dìu hắn ngồi vào ghế sau, khởi động xe tiền, hắn nặng nề liếc tòa cao ốc xa kia. Vài năm nay, hắn thường cùng Hoắc Khải Hàng đến chỗ này tiếp Ninh lão gia dùng trà, đối với Ninh gia vị trí địa lý rất rõ ràng.

Hoắc Khải Hàng cuối cùng cũng nhìn ra xa vài lần. Sau đó, mệt mỏi nhắm mắt lại, tiện tay ôm lấy một cái gối ôm, đó là cái gối thích ôm Mẫn Mẫn nhất. Ôm nó, hắn giống như có thể cảm giác được cô không có rời khỏi.

Thật vậy, từng chút một cô đã biến mất khỏi thế giới của mình.

Đêm qua, cô đã lựa chọn người đàn ông của mình, mang về nhà, họ về một đường, chính là đang đang bàn việc hôn sự. Hai nhà nói chuyện cực thân thiết đến tận hơn chín giờ tối, Đồng gia mới ra về. Sau đó, xe Đồng gia xe lại trở lại một chuyến.

Ban đầu, Anh nghĩ muốn đi lên gõ cửa để gặp cô. Nhưng sau đó, Anh đã không đi - - Đông Đình Phong có ngủ lại tại Ninh gia. Nhìn qua cửa sổ, anh có nhìn thấy bọn họ thân mật ôm nhau trong bong tối... Từ trước đên nay anh chưa hề buồn Cho tới bây giờ, dùng thuốc, cả một chai rượu nuốt vào bụng.

Nhiều như vậy năm, tình yêu của anh không dừng lại, một mực tại chỗ chờ đợi, nhưng cô ấy bước càng đi xa, không bao giờ quay đầu lại.

Tình yêu tới thời điểm này là hạnh phúc như vậy, Cô để cho anh cảm nhận được đời sống mọi nơi đều là Thiên đường. Không có vấn đề nhạt nhẽo đơn giản, bởi vì có nàng mà đầy màu sắc.

Mà hiện tại, Anh sống là như vậy đau khổ, mệt mỏi, trong lòng chua xót, nhiều vết thương chồng chất - - rốt cuộc không thể được trở lại bầu trời đầy màu sắc trước kia nữa, cũng không phải là một niềm tin để cho anh cảm thấy được cuộc sống lá sự phát triển rất bất ngờ, chỉ cảm thấy thân thể tại từng tấc lạnh mát.

Yêu một ngườisâu đậm, cưới một người khác. Trái tim của mình đã chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.