Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 39: Thái tử thông tín




Liễu Trường Sinh, phân đoàn trưởng phân đoàn mười sáu của đoàn vinh quang Già Lam.

Đáng nhắc tới chính là hắn cũng giống như Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, đều là thiên kiêu chi tử đời trước được tiến vào đám mây tu hành, cũng là kỳ tài tiếng tăm lừng lẫy trong giới Trận pháp, thành tựu tấm thân bảy mày. Khác với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, hắn sau khi trở về từ chỗ đám mây cũng không lựa chọn lưu lại nội viện Trung Ương, cũng không gia nhập Lang gia cảnh địa, hắn lựa chọn gia nhập đoàn vinh quang Già Lam.

Các đoàn vinh quang có thể trở thành mười đại đoàn vinh quang đương thời, một nguyên nhân trong đó là vì bọn họ có lịch sử phát triển lâu dài, nội tình đủ sâu, thành viên quá nhiều, phải đến trăm vạn vinh quang giả, bên trong cao thủ như mây, thế lực khổng lồ, có thể so với Thánh Thành, Quang Minh, cấm vệ ba quân, chính vì như thế, bất kể là học phủ Trung Ương hay Lang gia cảnh địa, thậm chí là ba đại tập quyền trung tâm đều không thể dễ dàng lay động bọn họ, bởi vì sau lưng mỗi môt đại đoàn vinh quang đều liên lụy tới rất nhiều các đại gia tộc thương các, có thể nói là rút dây động rừng.

Cho tới nay, học phủ Trung Ương, Lang gia cảnh địa, ba đại tập quyền trung tâm đều đã bồi dưỡng vinh quang đoàn cho mình, nỗ lực thay thế mười đại đoàn vinh quang, nhưng chỉ là cho tới nay mà thôi, vinh quang đoàn bọn họ bồi dưỡng đừng nói là thay thế được, ngay cả ảnh hưởng cũng không thể ảnh hưởng đến địa vị mười đại đoàn vinh quang, có thể tưởng tượng mười đại đoàn vinh quang cường đại đến cỡ nào.

Nói không khoa trương, phân đoàn trưởng mười đại đoàn vinh quang đều là những nhân vật có danh dự và uy tín trên thiên hạ, hơn nữa phần lớn đều là Đại Vu sư tu luyện mấy trăm năm, một thân tu vi vô cùng cường hãn, linh lực sâu tuyệt không phải những thiên tài tu luyện mấy năm có thể so sánh được. Dù tư chất ngươi có tốt, ngộ tính cao hơn, có lượng lớn tài nguyên tu hành cũng không được, bởi vì phân đoàn trưởng của mười đại đoàn vinh quang, mỗi người bọn họ cũn là những thiên tài trong thiên tài, so tư chất ngộ tính, bọn họ tuyệt không kém bất kỳ một vị thiên kiêu đương thời nào, dù cho Thương Vô Tà hay Mộ Vân Không cũng là như thế, so tài nguyên thì mười đại đoàn vinh quang chưa khi nào thiếu tiền, tất cả mọi người đều là thiên tài, nhưng bọn họ là thiên tài đã tu luyện mấy trăm năm.

Liễu Trường Sinh cùng với Thương Vô Tà, Mộ Vân Không là bạn cùng lứa, tại học phủ Trung Ương thì kém xa Thương Vô Tà và Mộ Vân Không về độ nổi tiếng, nhưng từ khi trở thành phân đoàn trưởng trong đoàn vinh quang Già La, danh khí của hắn như nước lên thuyền lên, sáng như mặt trời ban trưa, thậm chí vượt qua Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, cuộc đời tu hành của hắn không dài, chỉ có hai mươi, ba mươi năm, so với những phân đoàn trưởng khác của đoàn vinh quang Già Lam đều có mấy trăm năm tu hành, quả thực chính là trẻ con, nhưng hắn hết lần này tới lần khác trở thành phân đoàn trưởng của đoàn vinh quang Già Lam, nếu nói các đại lão đoàn vinh quang Già Lam mù mắt thì căn bản không thể nào, nói cách khác Liễu Trường Sinh tất có chỗ hơn người, chí ít là không thua Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, còn hơn người ở chỗ nào thì không ai hiểu rõ, mọi người chỉ biết trong vòng ba năm vừa qua, hắn trước sau đã giết sáu, bảy vị tà ác Đại Vu sư đã tu luyện mấy trăm năm.

- Yêu, bạn học cũ, từ khi ngươi làm phân đoàn trưởng tại Già Lam, nhưng lập tức trở thành đại nhân vật rồi đây.

Tiểu Mạn Đà La cười híp mắt đi tới chào hỏi đội ngũ đoàn vinh quang Già Lam.

Vóc người Liễu Trường Sinh không cao, tướng mạo không đẹp trai lắm, bất quá phàm là người từng gặp hắn e là sẽ rất khó quên được, bởi vì đôi con mắt màu bích lục của hắn thực quá đặc thù, như độc xà, người bị hắn nhìn chằm chằm sẽ có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

- Nhị phu nhân chê cười rồi.

Liễu Trường Sinh chào hỏi, ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó nhìn về phía Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, cười hỏi:

- Hai vị, có mạnh khỏe không?

Sở dĩ mọi người trong sân nghị luận sôi nổi là vì tình cảnh ba người này tụ tập một chỗ thực sự ý vị quá sâu xa, mọi người đều biết Thương Vô Tà và Mộ Vân Không là kẻ thù sống chết của nhau, hơn nữa cả hai người hồi còn ở học phủ Trung Ương đều đã đánh bại Liễu Trường Sinh, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi Liễu Trường Sinh trở thành phân đoàn trưởng trong đoàn vinh quang Già Lam, trước sau nhiều lần công khai gửi chiến thư với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, ai cũng nhìn ra được hắn muốn báo cừu năm đó tại học phủ Trung Ương, tiếc rằng bất kể là Thương Vô Tà và Mộ Vân Không đều không ứng chiến, hiện tại ba người này chạm mặt ở đây, không biết sẽ có trò hay gì xảy ra hay không.

Thương Vô Tà mỉm cười nhàn nhạt đáp lại, Mộ Vân Không cũng đồng dạng như vậy.

- Nghe nói hôm nay sẽ có trò hay, hai vị có biết?

Liễu Trường Sinh tựa hồ đang ám chỉ cái gì, chỉ là không ai biết trò hay trong miệng hắn đến cùng là trò gì.

- Có lẽ vậy.

Thương Vô Tà đáp lại.

- Thật sao?

Mộ Vân Không mỉm cười đáp.

- Ha ha ha!

Liễu Trường Sinh cười lớn, sau đó cùng với đám người đoàn vinh quang Già Lam đi vào bên trong.

Sau đó, đám người Thương Vô Tà và Mộ Vân Không cũng dồn dập đi vào, tựa hồ phòng ngừa bọn họ phát sinh mâu thuẫn, chỗ ngồi song phương đều bị tiểu Mạn Đà La sắp xếp xa nhau.

- Liễu Trường Sinh vẫn vô tri như trước, từ khi ôm được bắp đùi Già Lam gia hỏa này thực sự là càng ngày càng kiêu ngạo, nhìn dáng vẻ của hắn vừa nãy hận không thể quất hắn mấy cái bạt tai.

Lâm Ngọc Thiên ngồi nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Trường Sinh, khinh thường nói:

- Nếu không phải Sư đại nhân vẫn dặn chúng ta hành sự biết điều, nào đến lượt hắn hung hăng cơ chứ.

- Trước cho hắn hả hê đi, hắn cũng không cười được bao lâu nữa, sau chuyện phong ấn Táng Cổ, việc đầu tiên chúng ta đi làm là thu thập hắn.

Dứt lời Phong Thanh vũ lại hỏi:

- Vô Tà, lẽ nào nhất định phải đợi xong chuyện phong ấn Táng Cổ sao, thật vất vả mới gặp Liễu Trường Sinh ở đây, nếu không cho hắn kiến thức một chút, thế này thực là quá đáng tiếc.

- Mục đích hôm nay của chúng ta chỉ có hai việc, một người là Mạn Đà La phu nhân, một người là Trần Lạc.





Có thể trở thành nhân vật đại diện cho Lang gia cảnh địa mệnh danh là đám mây nhỏ, Thương Vô Tà tự nhiên không phải hạng người tầm thường, còn Liễu Trường Sinh, hắn chẳng coi người này vào trong mắt, hắn chỉ quan tâm đến hai người cũng là hai việc trước mắt, một là Mạn Đà La phu nhân với phong ấn Táng Cổ, hai là Trần Lạc và đám mây.

- Đã ba ngày rồi không có hình bóng tiểu tử họ Trần kia, vạn nhất hắn đã sớm rời đi thì sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.