Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 94




Đi mua sắm rất vui vẻ, và về nhà cx rất vui vẻ. Đặc biệt là hôm nay chị nữ chính cùng về vs cô và anh trai ha! Lý do là do hôm nay có một buổi tiệc ở nhà, và nguyên nhân của bữa tiệc hôm nay chả có gì mới là chào mừng anh trai nguyên chủ về nước.

Bữa ăn hôm nay có rất rất nhiều món a! Nhìn mà hoa hết cả mắt, bụng cô nó cứ réo liên hồi! Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mk đc ăn mấy món này một cách thỏa thích a! Vậy mà....có những thứ ko khiến cô ngon miệng cơ đấy!

Ahhaa! Chị nữ chính đại nhân.…đừng nhìn em như muốn đâm em ngàn mảnh vậy! Thu bớt sát khí cho em với! Em ko chịu nổi đâu! Nhà này kì quá đi, chị em ruột mà cứ muốn giết nhau, ko thể hiểu nổi.…

Sau bữa tiệc rất “vui vẻ”. Kết thúc tất cả, điều duy nhất quan trọng là ngày mai anh trai nguyên chủ sẽ đi học cùng trường, cùng lớp vs cô và nữ chính thế thôi!

….…………………………………………………………………………………………….............................................

“Đây là đâu?” - một giọng nói như pha lê vang lên trong một khu vườn đầy mài sắc, một cô gái vs mái tóc đen dài, khuôn mặt tròn dễ thương, mái tóc đen mượt dài ngang eo, lan da trắng hồng mềm mại, đôi môi màu anh đào chúm chím rất đáng yêu. Cùng đôi mắt lam sâu ươn ướt.

Cô gái bắt đầu chú ý xung quanh, sau đó cười lớn nói: “Hahaha.…đây là mơ sao? Lâu rồi mới có giấc mơ đẹp thế này! Vui quá đi!”

(Đôi lời tác giả: mất hình tượng quá đi!)

Cô vui vẻ nhào vào các bông hoa đầy màu sắc xung quanh mk. Những con bướm đầy màu sắc cứ lượn quanh cô, cô hôn lên những bông hoa, kết những bông hoa thành vòng, một khung cảnh tuyệt đẹp.…

Bỗng nhiên, đóa hoa trên tay cô ấy bị lấy đi! Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn người đã lấy. Đó cx là một cô gái và cô ấy giống cô như là một thể vậy. Cô giơ tay chỉ vào cô ấy khẳng định:

“Cô là chủ nhân của thân thể này! Huyền Minh Hương!”

“Đúng vậy!” - cô gái kia ko ai khác chính là vị nữ phụ thật sự - Huyền Minh Hương nói có vẻ khá ngạc nhiên, sau đó đôi mắt buồn bả nói.

“Cô chưa chết hả?” - Cô gái còn lại thắc mắc hỏi, chắc các bạn cx đoán được người đó là người đã xuyên vào thân thể của nữ phụ Huyền Minh Hương. Vị nữ phụ tức giận nói:

“Cô đang trù tôi chết à!”

“Đúng vậy!” - Cô vô tâm nói. Nữ phụ Minh Hương tức giận lever max, dùng tất cả những từ ngữ chửi tục mk học đc bao nhiêu năm vận dụng hết chửi cái con người nào đó. Nhưng tiếc thay người đó phi thường vô tâm còn đang bận ngoáy lỗ tai. Sau khi vị nữ phụ nào đó hết hơi, còn đang thở hồng hộc cô mới bỏ tay xuống hỏi:

“Xong rồi sao? Vậy cô giải thích đi? Nếu cô chưa chết sao tôi lại vào đây được?”

“Tôi có biết đâu! Đang ngủ ngon lành bỗng nhiên linh hồn bị đẩy ra khỏi thân thể, sau đó ngươi chiếm luôn. Điên không?” - Vị nữ phụ căm phẫn nói.

“Vậy à.…. nhưng cô là linh hồn sao chưa tan?” - Cô trầm mặc xuống như suy nghĩ gì đó, đôi mắt có vẻ trầm tư nhưng mau chóng biến mất như chưa từng tồn tại. Sau đó ngẩn đầu thắc mắc hỏi.

“Sinh nhật lần trước của tôi được ai đó tặng một sợi dây chuyền, nhưng hình như linh hồn của tôi sau khi đc tách ra bị hút vào nó thì phải nên chưa tan biến. Tôi định xâm nhập vào giấc mơ cô nhưng ko thể cx nhờ vào nó hết đó!” - vị nữ phụ nói đưa ra một sợi dây chuyền hình ngôi sao trong suốt, bên trong ẩn chứa một viên ngọc lấp lánh ko rõ màu sắc. Cô nhìn nó một hồi suy nghĩ một lát nói:

“Vậy nếu tôi đeo nó có thể nói chuyện với cô tùy ý ko?”

“Ý hay nhỉ? Nhưng nếu ko hiệu nghiệm thì sao? Huuhu.…ko chịu đâu! Tôi muốn thân thể của tôi! Trả lại đây!!! AAA!” - Cô ấy khen một tiếng, sau đó khuôn mặt bỗng tối sầm nhõng nhẽo nói. Cô xoa tai nói:

“Tôi cx đâu có muốn thế đâu! Ai lại thích sống trong thân thể người khác cơ chứ? Nhưng làm cách nào để trả thân thể lại cho cô mới là một vấn đề chứ!”

“Giờ.… làm sao đây.… Ahuhu...” - Cô ấy khóc lớn hơn. Cô tức suy nghĩ một lát, sau đó đập tay một cái vui vẻ nói:

“Vậy, nếu chúng ta tìm người tặng cô sợi dây chuyền đó thì sao?”

“Ý hay đó! Tôi nhớ hình như người tặng tôi...là một cô bé tóc đen thì phải. Vậy ai đi tìm?” - vị nữ phụ thắc mắc hỏi. Cô cười hì hì khiến ai đó rợn tóc gáy. Cô cười nói:

“Còn ai ngoài cô cơ chứ?” - “Sao lại là …tôi!” - cô ấy chỉ vào mặt mk lắp bắp nói.

“Vì cô rảnh mà! Ai như tôi...hức...vì xuyên vào cô phải đi học nè...phải đối phó với chị cô nè...trăm công nghìn việc đều đổ vào tôi hết...hức...” - cô nức nở nói.

What? Thật mệt sao? Không phải từ sáng tới chiều ai tiêu tiền của tôi một cách quá đáng. Đi mua sắm một cách vui vẻ thế hả? Cô nói dối ko biết ngượng hả? Vị nữ phụ xoa đầu, thở dài nói:

“Được rồi! Nhưng tôi là linh hồn, sao có thể ra ngoài?”

“Không phải cô có sợi dây chuyền hộ thân sao? Nếu nó có thể bảo tồn linh hồn cô thì chắc chắn cx có thể đưa cô ra ngoài, chỉ có điều thời gian ko lâu thôi!” - cô thờ ơ đáp. Vị nữ phụ thắc mắc hỏi:

“Sao cô biết rõ thế?”

“Tôi mà lại!” - cô vỗ ngực nói.

“Xí...” - vị nữ phụ kia khinh thường.

Sau một lúc, cái không khí im lặng bao trùm cái khu vườn này nhưng cx có một số người ko thể chịu nổi tức giận nói:

“Cô sao ko nói gì hết vậy?” - Chả ai khác chính là vị nữ phụ đại nhân - Minh Hương.

“Tôi thắc mắc.…nếu hai người là chị em...vậy? Tại sao lại...” - cô im lặng một hồi, nhẹ giọng hỏi. Khuôn mặt vị nữ phụ trầm lại, đôi mắt u buồn. Cô xua tay nhìn cô ấy vội vã nói:

“Xin lỗi...xin lỗi...nếu cô ko muốn thì ko nhất thiết phải nói...xin lỗi...”

“Không sao! Tất cả là tại tôi...tất cả là tại tôi.…tôi ganh tị vs chị ấy...tôi cx rất ghét chị ấy.…là chị em song sinh mà sao lại bất công như thế chứ? Chị ấy đẹp hơn tôi, giỏi hơn...vậy tại sao...

….

Từng giọt, từng giọt nước mắt cứ lăn xuống, lăn xuống trên những khuôn mặt như những viên pha lê, như bức tranh tái hiện lại kí ức, những kí ức có vui, buồn, yêu, hận của tình yêu và...tình thân...

………………………………………………………………………………………….....................................................................

Ủng hộ tớ nha! Yêu các bạn nhiều!:):):)

Chap sau chị nữ phụ sẽ đến trường mới đó! Chuyện gì sẽ xảy ra ở đó? Nữ phụ đại nhân sẽ gặp ai? Hãy đón xem nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.