Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 9




Hai cha con nhà Thành Chu vẫn còn đang tìm phòng ở.

Sau hai tuần tìm kiếm mà vẫn không có kết quả, lửa lòng muốn dọn nhà của Thành Chu thoáng cái hạ xuống còn liu riu.

Cho dù được hắn mua cho cái giường cực kì thoải mái nhưng nhóc quỷ vẫn cứ chui vào ổ chăn của hắn suốt.

Cho dù hắn giấu đồ đạc ở nơi nào, chỉ cần nhóc quỷ muốn là chắc chắn tìm ra được.

Cho dù hắn dặn dò ra sao, chỉ cần hắn vừa bước ra khỏi cửa thì thế nào về nhà cũng thấy một đống lộn xộn cho xem.

Hơn nữa chuyện kì lạ và cũng làm hắn phát điên lên chính là, có một lần hắn giận quá, trước khi rời nhà thì quăng thằng nhỏ vào phòng khách rồi lấy chìa khoá khoá cửa phòng mình lại.

Kết quả, đến khi hắn đi chợ về mới phát hiện… mới phát hiện là ổ khoá cửa phòng hắn bị cạy hư mất rồi! Mà cái thằng nhóc quỷ cạy hư khoá phòng hắn cứ như vậy mà công khai và ngang nhiên, không chút sợ hãi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha của hắn, xem TV của hắn, ăn lương thực dự trữ của hắn, còn ném cho hắn một đôi mắt khinh thường thật to thật tròn! Tao ****! Tao %#¥%#¥○◎?? ※%#─%#¥§!!! Nếu như tư liệu cảnh sát cấp cho hắn không sai, hôm nay hắn sẽ giết tên nhóc quỷ siêu siêu siêu đáng ghét mới có bốn tuổi này đấy ──!!! Nó sao mà… sao mà… sao mà… Sao mà như thế… như thế…!! Tao từ mày! Tao phải cắt đứt quan hệ cha con với mày! Tao phải…!!

Từ sau hôm đó, Thành Chu không thèm nói chuyện với nhóc nhỏ đúng năm ngày.

Mặc cho nhóc quỷ đùa hắn, cáu hắn, mắng hắn, còn ném giày vào hắn…

Thứ bảy, ngày mười bốn tháng một, bảy giờ rưỡi tối.

Gia đình Thành Chu vừa ăn cơm tối xong.

“A lô?” Thành Chu móc điện thoại di động từ túi ra.

Nhóc quỷ kề sát lại, bàn tay to của Thành Chu đặt lên quả đầu nho nhỏ không nghe lời.

“Đúng vậy, không sai. Tôi đang tìm phòng ở. Anh là ai ạ?”

Dường như nhóc quỷ nghĩ việc này thật thú vị, dùng đầu phân cao thấp với bàn tay Thành Chu.

Ngươi đẩy ta lùi, ngươi lùi ta đẩy.

Ui da ui da.

“À! Là tiểu khu Tam Nguyên ấy ạ? Có nghĩ, có muốn! Anh tìm tôi là muốn cho tôi thuê phòng à? Ai da, thật ngại quá, lần trước anh nói giá xong, tôi về nhà tính lại thì, tuy tiện nghi thật đó, nhưng mà tôi không đủ sức thuê.

Chắc phải chờ vài năm… Hả? Anh nói gì cơ?!” Thành Chu nhẹ buông tay, ngồi thẳng lưng.

Chỉ nghe rầm một tiếng, có người rớt ghế.

Thành Chu liếc mắt xuống sàn nhà một cái, nhìn thằng nhỏ mặt hầm hầm đang lồm cồm đứng dậy từ mặt đất, xác định nó không bị gì mới chuyển sự chú ý lên điện thoại.

“Anh nói mỗi tháng chỉ lấy bốn trăm thôi hả? Éc, thuê hết nguyên phòng luôn đúng không? Hắc hắc… Không! Không phải! Đương nhiên là không phải tôi chê mắc… À… Khi nào thì tôi có thể ghé xem phòng nhỉ? Ngày hôm nay được luôn à? Được, vậy tối hôm nay… Gì ạ? Buổi tối không được sao? Vậy sáng mai nhé? Vâng, quyết định vậy nhé! Mười giờ sáng mai. Tạm biệt.”

“Wow! Liễu thầm hoa rạng rực cả thôn!” Thành Chu tắt điện thoại di động bắt đầu hưng phấn.

(trích “Du Sơn Tây thôn”, giống như câu cuối đường lại gặp được ánh sáng hy vọng)

“Hồng Diệp, nhóc mày còn nhớ tháng trước mình có xem cái quảng cáo cho thuê phòng ở tiểu khu Tam Nguyên không? Ông chủ của phòng nói người thuê trước có việc nên không thuê nữa, nếu mình muốn thuê phòng đó thì đến xem phòng đi.

Hơn nữa giá cũng rẻ hơn hôm trước phân nửa luôn! Bốn trăm á nha! Bốn trăm đồng cho một phòng với ba gian một sảnh mới toanh ở lầu chín! Lời quá xá lời luôn!”

Hưng phấn hưng phấn! Anh nhà tiếp tục hưng phấn!

“Ngày mai xem phòng, nếu như không thành vấn đề chúng ta lập tức thuê! Thuê ngay và luôn! Sao mà anh mày muốn thuê ngay bây giờ quá đi! Bốn trăm đồng! Tiện nghi hơn cái chuồng bồ câu này nhiều! Hồng Diệp à, sau này nhóc cũng có phòng riêng đó, vui hơm? Ha ha ha!” Thành Chu bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống tuyệt vời sau này.

Phòng to như vậy, chung cư tốt như vậy, sau này mời khách về nhà chơi cũng không thấy ngại.

Đáng tiếc cái phòng kia không phải là của ta, bằng không… Hắc hắc hắc!

“Số đen cuối cùng cũng qua đi rồi! Tam thập niên hà đông tam thập hà tây*, ha ha! Vận may của Thành Chu anh mày cuối cùng cũng tới! A di đà Phật! Hồng Diệp? Hồng Diệp… mày làm cái gì vậy?! Ê ê! Thằng quỷ chết tiệt, tao cảnh cáo mày… A a a!” Thành lão ba vui quá hóa buồn, quên mất ánh mắt sắc bén giết người không đền mạng lâu ngày chưa xuất hiện của vua quỷ con… A di đà Phật.

( * 30 năm sông chảy về hướng đông, 30 năm sau lại chảy về hướng tây, ý nói không có gì là chắc chắn mọi việc đều có thể thay đổi bất ngờ, khó có thể đoán được, con người sẽ biến đổi theo thời gian. Giống câu  “Sông có khúc, người có lúc” bên nước mình í)

Hôm sau đi xem phòng, Thành Chu vốn không muốn mang Hồng Diệp cùng đi, nhưng mà nó cười! Là cười đó! Đó giờ nó cười có được bao nhiêu lần đâu, thế là trái trym của ba Thành liền xao động trước hàm răng trắng sáng như trong phim truyền hình của thằng nhỏ, nhướng mày một cái, dẫn theo luôn! Hai cha con cưỡi trên con xe cổ lổ sĩ xì cùn, lịch xịch lảo đảo mà đi đến tiểu khu Tam Nguyên cách chuồng heo của bọn họ không xa. Lại nói, từ tiểu khu Tam Nguyên này đến công ty hắn đang làm, đi bộ khoảng mười phút là kịp đón xe điện ngầm, mà cũng chỉ cần đi một trạm là tới.

Thành Chu ôm nhóc quỷ nghênh ngang đến chỗ bảo vệ chỗ hỏi thăm dường đến dãy nhà 13.

Bốn người bảo vệ vừa nghe ba chữ “dãy nhà 13” liền đồng loạt phóng ánh mắt về cha con kia.

“Anh hỏi dãy nhà 13 hả?”

“Đúng vậy. Tôi có hẹn với ông chủ phòng 914 vào mười giờ sáng hôm nay để xem phòng, xin hỏi đi đường nào để đến đó ạ?”

“Phòng 914 dãy nhà 13?” Bảo vệ trung niên hơi mập hỏi lại lần nữa.

Thành Chu gật đầu bảo đúng.

Tuy số hiệu của phòng này hơi doạ người một chút, cơ mà nó tiện nghi! Các nhân viên an ninh thoáng nhìn nhau, một bảo vệ lớn tuổi trông như là người đứng đầu đi ra cửa.

“Nhóc con này là con anh hả?” Thành Chu sửng sốt một chút, nghĩ thầm. Nhóc quỷ này sẽ không len lén  gây hoạ sau lưng hắn chứ?

“A ha ha, xấu hổ quá, thằng nhóc còn nhỏ nên không hiểu chuyện, hy vọng mọi người bỏ qua, khi về tôi sẽ dạy dỗ nó cho đàng hoàng! Để sau này nó không nghịch nữa! Uầy… Xin lỗi, xin hỏi đám hoa ven bờ tường bị nó nhổ là bao nhiêu tiền? Phải bồi thường bao nhiêu đây?”

Lần này đến phiên bảo vệ ngây ngẩn cả người.

“Chết thật, lẽ nào… Nó ném đá vào mọi người sao?” Thành Chu xanh mét mặt mày! Đầu năm nay tiền thuốc men leo thang chết người nha! Còn cái gì gọi là phí tổn tinh thần nữa… Chắc hắn quăng thằng nhỏ vào cô nhi viện luôn quá!

Hồng Diệp có vẻ như ăn rất no, ợ một cái rõ to.

Quả đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn tới gáy của ai đó.

“Làm gì có! Con anh trông đáng yêu như vậy, làm sao có thể làm chuyện đó được!” Bảo vệ vội vã xua tay, hiểu lầm lớn rồi.

Nhóc con ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn non nớt nhoẻn cười với bác bảo vệ.

Cười đến đôi mắt cũng cong theo, thực sự là muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu! Được một đứa nhỏ tuổi ngang hàng cháu mình mỉm cười dễ thương như thế, trái tim bác già lập tức bị tước làm tù binh.

Khoé miệng cười kéo căng đến tận mang tai, bác hận không thể bắt nó về làm cháu mình mà nuôi lớn!

“Bé con, con tên gì vậy?” Đầu óc bác bảo vệ rõ ràng là quên bén mục đích ra cửa để làm gì rồi.

“Con là Hồng Diệp. Hồng Diệp của lá mùa thu đó, con chào bác ạ ~” Nhóc con ôm cổ ba nó, tự giới thiệu về mình rất bài bản, sau đó dùng lời đường mật chết người không đền mạng chào bác già.

“Tiểu Hồng Diệp thật đáng yêu! Mấy tuổi rồi nè?” Đôi mắt bác bảo vệ tít cả lại.

“Bốn tuổi ạ!” Bàn tay xinh xắn của cục nhỏ giơ ra, xoè đều đặn cho bác già xem.

“Tiểu Hồng Diệp thật hiểu chuyện! Học lớp mẫu giáo nào rồi?”

“Lớp chồi ạ. Bác ơi, dãy 13 ở đâu vậy ạ?”

“Kia kìa. Thấy hơm, là cái nơi có ban công trồng hoa quét vôi màu xanh da trời đó.”

“Con cảm ơn bác ạ. Ba ơi, mình qua đó đi, sắp trễ rồi kìa.” Hồng Diệp vỗ vỗ mạnh vào cái cổ lão ba.

Thành Chu đau đớn rụt cổ, nhìn đồng hồ sắp điểm mười giờ, cũng không thèm tính toán với nhóc quỷ nữa, vội vã cảm ơn bảo vệ rồi rời đi.

Cho đến khi hai cha con chạy tới dưới dãy nhà 13, bác bảo vệ lúc này mới vỗ đầu: “Ai da! Hai người chờ một chút! Tôi có điều muốn nói với hai người!” Không thể để họ thuê phòng đó được, làm sao có thể để nhóc con khả ái như vậy gặp chuyện không may chứ! Tiếc là đã quá trễ, cha con Thành Chu đã biến mất sau cánh cổng chính.

“Chờ bọn họ trở ra nhất định phải nói thật với họ mới được!” Bảo vệ nôn nóng.

“Chỉ sợ bọn họ ký hợp đồng tại chỗ thôi. Cái thằng chủ họ Hồ kia cũng thực sự quá mất dạy đi, chuyện không may lần trước mới xảy ra vài ngày mà đã cho thuê phòng rồi! Kỳ cục!”

“Không được! Chờ bọn họ đi ra chú nhất định phải nói chân tướng sự thật với họ.

Mấy đứa để ý một chút, thấy hai cha con đó ra là phải gọi chú liền nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.