Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 15




Tiếng TV ở phòng khách rất lớn, xung quanh là mấy người đồng hương đang ngồi quây quần.

Người đàn ông không hề chào hỏi bọn họ, đi thẳng về gian phòng của mình.

Thật mệt… Vào phòng, người nọ ngã ngay lên giường.

“Tiểu Hà, em sao thế?” Ngồi bên kia giường là một người đàn ông trung niên khác, tay đang cầm tạp chí, quay đầu hỏi thăm.

“Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều.” Người đàn ông trẻ tên Tiểu Hà gượng cười.

“Có cần anh xin công trường cho em nghỉ việc hai ngày không?”

Do dự một chút, Tiểu Hà lắc đầu, “Thôi khỏi, hai ngày nghỉ là hai ngày tiền công, tiền thưởng bị trừ đi khoảng hai trăm đồng, lỗ lắm!”

“Mẹ nó, thằng sếp công ty kiến trúc lòng dạ hiểm độc vừa thôi chứ! Người ta chỉ mong được lĩnh tiền thưởng, gã còn bắt điểm danh mới chịu cấp tiền thưởng! Cái gì mà công ty chúng ta có chế độ phúc lợi chứ, không chỉ tiền thưởng điểm danh, còn có phí đi lại với cả tiền ăn.

Chó má! Tính lại tiền lương còn chưa tới tám trăm! Nghỉ một ngày, tiền lương mất đi một phần ba!”

Người đàn ông trung niên bất bình tức giận.

“Sao anh nói nặng thế? Người ta là phát lương cho mình, mình là dân công vào thành thị kiếm sống, phải làm công cho người ta là đúng rồi.” Tiểu Hà đứng dậy cởi giày, để nguyên quần áo đi làm chui đầu vào chăn ngủ.

Người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ nói vài câu, ném tạp chí trong tay xuống, chửi đổng ra ngoài cửa phát tiết: “Tụi bây vặn TV nhỏ lại coi! Mẹ nó, nhà ba phòng ở một phòng khách, mười thằng ở thì hết tám thằng không biết quy củ gì hết!”

Người nọ vừa mắng xong, trong phòng khách lập tức truyền lại tiếng chửi bậy.

Người đàn ông phát hỏa, nhảy xuống giường tiến thẳng đến phòng khách.

Âm thanh chửi bới vang lên, rất nhanh phát triển thành tiếng quyền cước.

Tiếng mắng mỏ, tiếng khuyên can, tiếng bàn bị lật úp.

Rầm, có người sợ phiền phức trốn vào trong phòng đóng cửa lại.

“Khụ khụ khụ….” Tiểu Hà mở mắt ra, cảm thấy khô cổ, đầu tiên là ho nhẹ vài cái, tiếp theo là ho liên tục không thể dừng lại.

“A…! Đau quá! Đau chết mất thôi…!” Tiểu Hà đột nhiên ôm bụng kêu thảm thiết, lăn lộn trên giường.

Không ai nghe được tiếng của Tiểu Hà. Bọn đàn ông vẫn còn gây gổ với nhau trong phòng khách.

“Đau quá! Đau quá đi! Cứu… Tôi… Cứu…”

“Rầm”. Tiểu Hà từ trên giường ngã xuống, ôm bụng, cố gắng lê mình về phía cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.