Chúng Ta Thực Ra Rất Hợp Nhau

Chương 12: Trừng Phạt Từ Mạc Tư Quân




Editor: Miri

----------------------------------

Sau khi hai người tách ra, Úc Xá lẳng lặng nhìn Chung Uyển, môi khẽ nhúc nhích: "Cái khi nãy......không tính."

Hô hấp Chung Uyển có chút dồn dập, y hơi hơi thất thần, nghe vậy thì lập tức thu hồi thần trí, "Tại sao không tính?"

Úc Xá duỗi thẳng đầu gối lại, giơ tay sửa sang lại chút vạt áo bị nhăn nhúm, nhìn sang Chung Uyển, muốn nói cái gì rồi lại nhịn xuống, gấp gáp thì thầm, "Trong lòng ngươi tự biết."

"......" Chung Uyển gán nợ không thành, không ôm chút hy vọng hỏi, "Bởi, bởi vì khi nãy ta liếm lưỡi ngươi một chút?!"

Thân mình Úc Xá cứng đờ, trừng mắt nhìn Chung Uyển, tựa hồ là đang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi sao lại có người có thể đem loại lời nói này treo ở miệng?

Ngực Chung Uyển nháy mắt như bị nghẹn một búng máu.

Lần trước Úc Xá nổi điên, không kịp đề phòng nên liền bị Chung Uyển bức tới mức phải thành thật với y.

Cái kẻ điên bướng bỉnh này đang cảm thấy, chỉ cần Chung Uyển không động đậy, thì y cũng sẽ không động tâm.

Tương lai nếu có vạn nhất, Chung Uyển cũng có thể nhẹ nhàng thoát thân lo cho mình, sẽ không cần phải đau buồn cho hắn.

Trong lòng Chung Uyển có hơi cảm niệm những lúc Úc Xá đối đãi cẩn thận với mình, nhưng có chút lời nói vẫn là nên nói ra cho rõ ràng, có chút suy nghĩ vẫn là nên sửa lại cho đúng.

Hiện tại mới chỉ là hôn thôi mà kẻ điên này đã không cho mình động đậy, thế cũng được, chỉ cần không trở nên động tình khó nhịn, Chung Uyển kỳ thật là có thể nhịn hắn, nhưng......nhưng nếu tới lúc nào đó họ tiến xa hơn thì sao?

Chỉ có thể để hắn sờ soạng mình, còn mình thì không thể đụng vào hắn? Hoàng đế sủng hạnh phi tử còn không có được cái quy củ điên khùng như vậy đi?

Lỡ, lỡ lúc nào đó họ tiến xa hơn thì sao?

Chung Uyển thập phần tin rằng, Úc Xá nảy ra cái ý niệm kỳ quái này, lại còn tự cho rằng điều đó rất có đạo lý, là vì hắn cứng đầu nghĩ là hắn có thể......khụ......bắn, còn mình thì lại không thể!

Tám phần là như vậy!

Chung Uyển tuyệt vọng vô cùng, tương lai Úc Xá có thể sẽ dùng thứ gì đó trói chặt mình lại trên giường...... Sau đó tuyệt vọng nói với mình: "Ngươi không bắn, thì sẽ không động tâm."

Tương lai ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không cần đau buồn.

Chung Uyển tâm như cây khô, lẩm bẩm: "Ngươi khiến ta không chờ mong làm chuyện đó một chút nào......"

Úc Xá hoang mang nhìn Chung Uyển, "Ngươi chờ mong cái gì?"

Chung Uyển hoàn hồn, gương mặt hơi hơi đỏ lên, y tùy tay lau lau đôi môi đỏ hơn bình thường của mình, cố gắng bình tĩnh ôn hòa nói: "Thế tử, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

Vừa mới thân mật với Chung Uyển một lát, sắc mặt Úc Xá đã đẹp hơn rất nhiều, tơ máu trong mắt cũng ít đi, hắn nhìn Chung Uyển, cau mày, hơi hơi gật gật đầu.

Chung Uyển cắn môi, nói: "Những lời này kia......ngươi vốn cũng đã xem không ít đúng không?"

Úc Xá phòng bị nhìn Chung Uyển.

Biểu tình Úc Xá quá đứng đắn, Chung Uyển tự nhiên lại có hơi chút thẹn thùng, bất chấp nói: "Loại sự tình này......đều là có đi có lại, thật sự là vậy, ngươi đừng dùng ánh mắt như thể nhìn thấy cái gì dâm tà lắm mà nhìn ta, thật sự không phải là do ta phóng đãng......"

Úc Xá hiển nhiên là không ngờ Chung Uyển đột nhiên lại nói đến cái này, hắn khó hình dung mà nhìn Chung Uyển, một lát sau lại quay mặt đi, "Trong thoại bản nói, làm sao có thể coi là thật."

"Cũng có thể là thật mà!" Chung Uyển vội vàng nói, "Ngươi đừng tự mình quyết định mấy chuyện này......Ngươi......Ngươi đừng làm khó người khác được không?"

"Hay là......" Chung Uyển trong lòng khẽ động, đau đầu nói, "Ngươi đọc phải cái thoại bản kỳ quái nào, bảo ta nên e lệ không thể phóng túng, hay là không nhúc nhích?"

Úc Xá nghe không hiểu, nhưng gật gật đầu: "Quả thật là có thoại bản như thế......"

Chung Uyển thầm nghĩ thôi tiêu rồi, sợ là Úc Xá vừa đọc cách đây không lâu, vậy nên mới sinh ra ý niệm này, sốt ruột nói: "Vậy trong thoại bản kia có phải còn nói, hảo nam hài cũng sẽ không chủ động thân mật cùng ngươi, khi hôn môi cũng phải bất động đầu lưỡi?"

Úc Xá: "......"

Úc Xá vừa mới tỉnh táo một chút, bây giờ đầu óc lại rối loạn. Hắn căn bản là nghe không nổi mấy lời xấu hổ này của Chung Uyển, cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Không có việc gì." Chung Uyển muốn nói lại thôi, "Chỉ là ta đang đau lòng cho mình, nghĩ sau này phải làm mấy chuyện như vậy......thì phát sầu."

Con ngươi Úc Xá khẽ động, bực bội nói: "Ngươi hối hận rồi? Không muốn trả nợ nữa?! Vậy ta lấy của ngươi ba tiền kia thôi là được!"

Nói không rõ hết được, Chung Uyển từ bỏ, ngồi sang một bên, tâm mệt tới mức nói lắp: "Không có việc gì! Tóm lại, ngươi đáp ứng ta một chuyện được không?"

Úc Xá đầu óc rối loạn, cũng không muốn cãi với Chung Uyển, "Ngươi nói."

Chung Uyển tội nghiệp nói: "Sau này ở trên giường......Ngươi không thể trói ta."

Úc Xá triệt để ngớ ngẩn, "Không phải chính ngươi thích như vậy sao?! Ngươi còn cố ý tìm dây thừng đem tới."

Chung Uyển: "......"

Úc Xá chần chờ hỏi, "Ngươi đây là đang dục cự còn nghênh?"

Chung Uyển hỏng mất, đứng dậy đi ra ngoài: "Ngươi coi như ta chưa nói gì đi...... Ngươi nghỉ ngơi."

Ông nói gà bà nói vịt một hồi, Úc Xá cảm thấy mình rốt cuộc cũng đã đem chuyện này ra chải vuốt rõ ràng, nằm xuống một lần nữa. Hắn bị Chung Uyển làm cho náo loạn chuyến này, đầu đã không còn đau, nằm một lát liền thật sự ngủ mất.

Chung Uyển ra khỏi viện của Úc Xá, cũng không biết tôi tớ của biệt viện Úc Vương phủ đã được Phùng quản gia bày mưu đặt kế gì mà tất cả đều cung kính đối xử với Chung Uyển không khác gì khách quý, theo y ra ra vào vào, không ai quản y.

Chung Uyển nghẹn một bụng hỏa trở về tiểu viện mình ở trước kia, sau khi vào phòng ngủ thì lại sửng sốt.

Lâm Tư dùng ngón tay chỉ chỉ ra ngoài, thần sắc Chung Uyển bất động, xoay người đóng kín cửa phòng.

Lâm Tư nhìn Chung Uyển từ trên xuống dưới một cái, thoáng buông tâm, khoa tay múa chân: Gia tướng trong phủ quá nhiều, ta ở bên ngoài đi lòng vòng nửa canh giờ mới tiến vào được.

Chung Uyển gật đầu, "Thang Minh đâu?"

Lâm Tư lắc đầu.

Lâm Tư khoa tay múa chân: Sau khi ngươi bị người của Đại Lý Tự mang đi, ta lập tức ra khỏi thành đi tìm Thang Minh. Thôn trang kia đã trống rỗng không còn người, chỉ còn vài tá điền không biết gì.

Chung Uyển cũng đã đoán được chuyện này, thở ra một hơi: "Bảy phần là trốn mất, ba phần là đi Kiềm An tìm Tuyên Thụy."

Lâm Tư khoa tay múa chân: Cũng may là chuyện này bị Úc tiểu Vương gia trấn áp trước, dù cho Thang Minh có đi tìm Vương gia thì cũng nói không được cái gì, Hoàng Thượng cũng không có ý muốn truy cứu đi?

Chung Uyển lắc đầu: "Không có, so với Tuyên Thụy, Hoàng Thượng càng quan tâm Tử Hựu hơn."

"Người trong cung đâu?" Chung Uyển nhẹ giọng nói, "Ta đoán Thang Minh đã bố trí người đó ở bên cạnh Úc Phi, tra được là ai chưa?"

Lâm Tư gật đầu: Tra được, là một lão thái giám, gọi là Thang Khâm.

Chung Uyển cười nhạo: "Thang Khâm......Vẫn là thân huynh đệ của lão và bổn gia cơ đấy."

Lâm Tư dùng thủ ngữ: Úc Phi hiện giờ rất tín nhiệm hắn.

Chung Uyển cứng họng: "Úc Phi ngu xuẩn đến như vậy? Tùy tiện một lão thái giám tới bên mình, đừng nói là vì hắn có chút thủ đoạn nhỏ mà nàng lập tức để ý đến người này đấy nhé?"

Lâm Tư khoa tay múa chân: Tất nhiên không phải, Úc Phi cho rằng Thang Khâm là tâm phúc của Úc Vương gia, người của sinh gia, nàng tất nhiên tín nhiệm. Hiện tại nàng cảm thấy Thang Khâm đã bị mình mua chuộc được, dù cho lần này không thể làm ngươi tổn thương gân cốt, nhưng chuyện không hướng tới ngoại gia, Úc Phi chưa chắc sẽ giận chó đánh mèo hắn, không chừng còn sẽ dựa dẫm vào Thang Khâm nhiều hơn.

"Chuyện này có chút không đúng." Chung Uyển nói, "Nếu Thang Khâm là mật thám Thang Minh cài ở cạnh Úc Vương gia......Chẳng lẽ mấy năm nay Úc Vương gia không tra kĩ càng về bọn họ?"

Không đợi Lâm Tư giải thích, Chung Uyển vừa dứt lời đã nghĩ ra được.

Chung Uyển nhịn không được cười một tiếng, "Úc Phi......"

Lâm Tư khoa tay múa chân: Đúng vậy, Thang Khâm căn bản không phải là cái gì tâm phúc của Úc Vương gia, Úc Vương gia cũng đã sớm không còn nhớ rõ trong phủ mình có người tên là Thang Khâm.

Chung Uyển ngồi xuống, mỉm cười: "Thang Minh quả thật tính toán rất tài, bảo huynh đệ của mình giả làm tâm phúc của Úc Vương gia, sau đó đi tiếp cận Úc Phi. Úc Phi muốn lén lút mượn sức tâm phúc của Úc Vương gia, tất nhiên cũng không dám hé nửa lời, trái lại còn muốn bao che cho Thang Khâm, như vậy thì......cái lão thái giám này coi vậy mà lại rất an toàn, thậm chí còn có thể mượn Úc Phi làm đao, lại còn......"

"Địch nhân của địch nhân là bằng hữu, lão cố ý làm ta biết về Thang Khâm, cũng đoán được là ta có thể tra ra Thang Khâm được an bài bên cạnh Úc Phi, như thế thì ta càng sẽ không động lão."

Lâm Tư gật đầu: Nếu không biết cái này, nếu chủ nhân thật sự bị giam ở Hình Bộ, cứ coi như ta tra được Thang Minh có tên huynh đệ này thì cũng sẽ bị lửa giận công tâm, tất nhiên sẽ trở về chỗ Tứ điện hạ mượn tay ngài ấy giết Thang Khâm. Tới cuối hắn vẫn không quên phải lưu cho Thang Khâm một bùa hộ mệnh.

Trong lòng Lâm Tư tức giận khó bình tĩnh nổi, khoa tay múa chân: Lão già Thang Minh này quá thông minh, tương lai nếu tìm ra lão thì phải lập tức làm thịt.

Chung Uyển cười: "Phỏng chừng sẽ không dễ gì tìm ra được."

Lâm Tư nghiến răng, thủ ngữ: Đào ba thước đất, sớm muộn gì tìm ra!

"Không cần." con ngươi Chung Uyển khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói, "Nghĩ ra cách đơn giản nào đó......đem chuyện về Thang Khâm nói cho Úc Xá là được."

Lâm Tư chớp chớp mắt, không hiểu lắm.

Chung Uyển nhẹ giọng hỏi: "Thang Minh đúng là tính toán rất chu toàn, nhưng lần này ai là người đã xen vào phá hỏng chuyện?"

Lâm Tư ngây người một lát, khoa tay múa chân: Úc tiểu Vương gia.

Chung Uyển thấp giọng nói: "Ta lần này bị Thang Minh cho ăn mệt là bởi vì lão biết dùng ai để uy hiếp ta, biết ta gặp chuyện sẽ lo trước lo sau, nhưng Úc Xá lại không giống như vậy."

"Úc Xá không có ai để uy hiếp hắn, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào cản tay, ngươi đoán xem, nếu cái tên Thang Minh trốn chui trốn nhủi kia biết thân huynh đệ của lão bị Úc Xá nắm chặt trong lòng bàn tay, thì sẽ cảm thấy thế nào?"

Lâm Tư ngẩn ra, cùng Chung Uyển liếc nhau, khóe miệng hơi hơi cong lên: Lòng, nóng, như, lửa, đốt.

Chung Uyển cười nhẹ: "Người duy nhất không đi theo quy tắc nào ở trong kinh, chính là Úc Xá."

Lâm Tư gật đầu, không nhịn được phải cười: Úc tiểu Vương gia không vì cái gì, chỉ cần tự dưng nhất thời không thoải mái, liền sẽ xốc xuất thân của Thang Khâm lên. Thang Minh ngày ngày lo lắng an nguy của huynh đệ mình, sợ là mấy ngày tới cũng không được yên ổn.

"Làm việc xấu cũng rất có lợi đấy." Chung Uyển nhẹ nhàng thở ra, "Lần này cũng là do ta chủ quan......một lòng chỉ muốn tra chuyện của Tử Hựu, Thang Minh tung ra miếng mồi nào ta cũng đều ăn phải."

Lâm Tư vội khoa tay múa chân: Tại sao lại là lỗi của ngươi được? Rõ ràng là......

"Không, ta không phải đang hối hận, nếu được làm lại, ta cũng sẽ làm như vậy." Chung Uyển ngồi xuống, nhàn nhạt nói, "Lão đã biết nhiều chuyện của Tử Hựu như vậy.....Dù ta có bị giam ở Hình Bộ, ta cũng kiếm lời được."

Lâm Tư không còn lời nào để nói.

Chung Uyển phân phó: "Không có việc gì thì đừng đến nữa, nhân thủ trong phủ hắn đều không tồi đâu, đừng để bọn họ ngộ thương ngươi, sau khi rời khỏi đây......"

Chung Uyển nhẹ giọng nói: "Trước tiên nghĩ cách làm Tử Hựu biết chuyện của Thang Khâm. Bây giờ hắn đang có tâm đấu với Tuyên Quỳnh, cái đinh này đối với hắn có chỗ để dùng."

Lâm Tư khôn kể nhìn Chung Uyển, khoa tay múa chân: Chủ nhân không sợ ta đi nói cho Tuyên Cảnh biết trước?

Chung Uyển thản nhiên cười.

Trong lòng Lâm Tư nóng lên, Chung Uyển mới vừa bị người khác phản bội, vậy mà bây giờ vẫn còn có thể tín nhiệm hắn như vậy, hiển nhiên là vì y chưa bao giờ vì chuyện giữa hắn và Tuyên Cảnh mà tâm sinh khúc mắc.

Lâm Tư biết Chung Uyển không thích thể hiện ra ngoài, không nói mấy cái lời nghe buồn nôn, khoa tay múa chân: Việc này không khó, nhưng chủ nhân không ra khỏi đây trước sao?

"Ta đi cái gì?" Chung Uyển ngạc nhiên, "Ta khổ cực trăm bề mới đến phủ của hắn được, vì sao lại phải đi?"

Lâm Tư:......

Lâm Tư quỳ xuống dập đầu, xoay người đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.