Chúng Ta Thử Đến Với Nhau Xem?

Chương 9




Tuy đã tìm được cách gặp mặt Tâm nhưng Lãnh Dật Hiên vẫn còn phải chờ đợi một thời gian nhất định mới có thể gặp Tâm. Ông bị người ta đưa lên xe chở đi đến một nơi mà ông rất quen thuộc nơi đặt biệt thự Bùi gia lúc trước.

Khung cảnh ở đây vẫn giống như xưa không hề thay đổi chút nào, chỉ có điều khác lạ là chúng đã được xây dựng thành một khu riêng biệt với bên ngoài. Ngoài ra khung cảnh khu biệt thự và những thứ xung quanh vẫn được giữ nguyên như khi xưa lúc nhà họ Bùi chưa xảy ra chuyện.

Lãnh Dật Hiên phải trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra để tránh việc mang vũ khí vào đây rồi mới đươc dẫn đến phòng khách. Điều kì lạ nhất là bố trí phòng khách giống hệt lúc ông bước vào nhà họ Bùi lần cuối năm đó, có lẽ là có người cố tình giữ nguyên trạng thái này. vừa bước vào phòng ông đã thấy bóng dáng Băng Tâm đứng giáp cửa sổ nhìn ra ngoài. Ông bước vào cũng là lúc cô quay đầu lại, khi cô vừa quay lại ông dường như thấy được tia thù hận trong ánh mắt kia. Nhìn kĩ lại chỉ thấy một đôi mắt lạnh nhạt vô cảm nhìn ông.

"Băng Tâm, cha biết hiện tại chỉ con mới giúp đỡ nhà họ Bạch vượt qua tai kiếp lần này, coi như cha xin con hãy giúp họ vượt qua cửa ải này." Lãnh Dật Hiên tiến lên mở miệng nói, đời này lần đầu tiên ông phải mở miệng nhờ vả, cầu xin người khác giúp mình, thật không ngờ đó lại là con gái mình.

"Ông thấy nơi này thế nào, có giống trước kia không." Băng Tâm cũng không trả lời ông mà chỉ lẳng lặng nhìn vào khoảng không hỏi một câu không liên quan. Còn nhớ năm đó cô nhờ sự giúp đỡ của sư phụ mua lại và xây dựng nơi này như trước lúc vụ cháy xảy ra đã tốn không ít công sức. Lần đầu sư phụ đưa cô trở lại nơi đây đã khiến trái tim cô đau đớn bao nhiêu. Hàng loạt hình ảnh đẩm máu như thước phim không ngừng chạy qua trong đầu , đối với cô mà nói lúc đó chỉ có máu và lửa tràn ngập trái tim. Hình ảnh mẹ bị chính cha ruột bắn, ông bà và hai bác bị những kẻ táng tận lương tâm kia giết,máu lửa khắp nơi như con dao không ngừng đâm vào tim. Nhưng điều kì lạ là cô không khóc, một giọt nước mắt cũng không hề rơi, có lẽ do trái tim quá đau, có lẽ nước mắt đã cạn khô, nước mắt lạnh băng, đắng chát, tanh nồng như vị máu không ngừng rơi vào trái tim. Kể từ ngày đó cô vẫn thường xuyên đến nơi này, tới là để nhắc nhở bản thân không được phép quên mọi chuyện, để nỗi đau còn tồn tại như lúc ban đầu, có vậy mới cảm thấy có động lực để trả món nợ máu ấy. Sở dĩ hiện tại cô hỏi người đứng trước mặt như vậy là muốn nhắc nhở ông ta về cái chết của mẹ, cho dù ông ta không liên quan đến vụ thảm sát nhà họ Bùi năm đó, Nhưng cái chết của mẹ cô ông ta tuyệt đối không được phép quên.

"Giống, rất giống nhưng chuyện cha vừa nói với con..." Lãnh Dật Hiên có chút giật mình nhìn tia đau thương vừa hiện ra trong mắt con gái, chẳng lẽ nó đã biết chuyện gì? Đột nhiên ông ta cảm thấy chột dạ nhưng rồi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ trong lòng, ông muốn chuyển đề tài đến nhà họ Bạch, tuy biết con gái hận ông nhưng chuyện của Bạch gia ông không thể nào bỏ qua được. Nhưng còn chưa nói hết câu ông đã bị giọng nói lạnh thấu xương từ con gái chặn lại.

"Trừ khi các người giao hết tài sản hai nhà Lãnh, Bạch cho tôi. rồi sau đó từng người quỳ xuống trước mặt tôi bao gồm cả ông thì tôi sẽ đồng ý." Nhìn người đàn ông này đến cuối cùng cũng không nhớ đến lỗi lầm năm đó mà chỉ lo giúp đỡ nhà họ Bạch khiến Tâm rất thất vọng. Cô tức quá hóa cười, nở nụ cười lạnh thấu xương không chút lưu tình nói, phải biết đây chính là cơ hội cuối cùng cô dành cho Lãnh Dật Hiên coi như nể công sinh thành nhưng ông ta không biết quý trọng vậy thì phải tự làm tự chịu. Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng cô thề sẽ khiến bọn họ sống còn khổ hơn chết.

"Băng Tâm bây giờ không phải lúc để đùa giỡn đâu." Nghe đứa con gái nhỏ mình yêu thương nói vậy, Lãnh Dật Hiên không khỏi giật mình. Ông cười gượng hi vọng những lời vừa rồi không phải sự thật.

"Tôi không nói đùa." Vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng câu nói của cô lại có lực sát thương không hề nhỏ, nó gần như đã trở thành đả kích quá lớn khiến Lãnh Dật Hiên gần như không chống đỡ nổi nhìn chằm con gái trước mặt như muốn xem có phải cô bị ai đó đánh tráo không.

"Băng Tâm, con......" Lãnh Dật Hiên đang muốn mở miệng nói thêm đã bị Tâm cắt ngang.

"Tiễn khách." Ra lệnh cho người đàn ông đứng ở cửa một câu, cô lẳng lặng ngồi nhìn bóng dáng vừa bị kéo đi mà không kịp nói gì, xem ra phải đối phó với ông ta rồi, lẽ ra cô định để mình Bùi Quân đối phó nhưng cho tới ngày hôm nay thì tình nghĩa, đạo lý hiếu thuận gì đó đối với cô cũng chỉ là thứ bỏ đi thôi. Cô chợt nhận ra tình yêu sẽ không mang lại gì khác ngoài nỗi đau và những cái giá quá đắt như tính mạng chẳng hạn, mà đổi lại cũng chẳng được gì, hạnh phúc chỉ như pha lê mong manh mà dễ vỡ đến đáng sợ.

Bị Băng Tâm đuổi đi tuy vẫn chưa hết bàng hoàng cùng khó hiểu nhưng tình hình nguy cấp của nhà họ Bạch lúc này khiến ông rất lo lắng. Suy nghĩ một lát ông quyết định đi tìm Thiên Thiên giúp đỡ, dù sao cũng chỉ có cô may ra mới khuyên giải được Băng Tâm lúc này.

"Tiểu thư." Người đàn ông quay lại có phần khó xử nhìn về hướng Tâm mở miệng muốn khuyên ngăn. Hắn vốn không cha không mẹ, sống dựa trên mạng sống của kẻ khác nên mới có thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy. Nhưng chủ nhân thì khác, không hiểu sao cô có gia đình nhưng lại nhẫn tâm đối xử với người thân quyết tuyệt như vậy, ngay cả một cơ hội cho cả hai bên đều chặt đứt.

"Thế nào, cảm thấy tôi quá tàn nhẫn phải không? Nhưng mà Dạ, tôi luôn mơ ước mình là một kẻ không cha không mẹ, cho dù có bị đào tạo thành một sát thủ như anh cũng tốt, tôi không muốn có người cha như vậy.... Thôi đi, dù sao có nói anh cũng không hiểu." Chưa đợi Dạ mở lời, Lãnh Băng Tâm đã mở miệng trước nhưng cô chỉ nói đến một nửa rồi thôi chỉ là nở một nụ cười khó hiểu nhìn về khung cảnh ngoài cửa sổ rất tập trung.

Nhìn chủ nhân như vậy khiến Dạ rất khó hiểu, từ lúc hắn đi theo cô tới giờ luôn thấy cô thỉnh thoảng lại tới nơi này đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không nên thắc mắc nhiều hắn tiếp tục đứng yên lặng một bên không nói gì, đối với chuyện của cô gái này vẫn là bớt hỏi nhiều thì tốt hơn.

Trong suy nghĩ của bản thân Tâm đang rất lo lắng Lãnh Dật Hiên sẽ đi tìm chị gái mình. Đã đến nước này thì cũng không thể để chị ấy cứ mãi sống mà không biết chuyện gì xảy ra.

Nhớ đến năm đó bản thân đã phải gánh chịu nỗi đau xé long, bây giờ lại đứng nhìn chị gái sẽ giống mình lòng cô không khỏi đau nhói. Ngước mặt lên trời nhìn về phương xa lòng cô không khỏi bối rối, cô muốn xin lỗi mẹ và người thân, đã hứa sẽ không để người thân còn sống phải đau khổ nữa vậy mà bản thân đành phải thất hứa vậy.

**********

Thiên Thiên đang ở trong bếp nấu ăn, nhân cô hội người đàn ông kia không làm phiền mà nghỉ ngơi một chút, nào ngờ chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Không lẽ là Băng Tâm, sao hôm nay đứa em gái này lại lịch sự vậy, không phá khóa đi thẳng vào mà lại bấm chuông, cô vội vàng đi ra cửa.

Lãnh Dật Hiên lại tìm cách liên lạc với Thiên Thiên, không bao lâu sau ông ta đã tìm được chỗ ở của cô và tìm đến nơi.

"Cha, sao cha lại ở đây?" Nhìn Lãnh Dật Hiên đứng trước cổng nhà mình, Thiên vừa mở cửa đã dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ông ta. Cô nhớ là vì chuyện lần tước khiến bản thân không kịp nói tiếng nào đã rời đi, giờ sao cha lại biết được nơi mình ở.

"Thiên Thiên, lần này con nhất định phải giúp cha cầu xin Băng Tâm và vị Diệp tướng quân kia tha cho nhà họ Bạch." Lãnh Dật Hiên vừa vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha đã mở miệng nói thẳng, bộ dạng vô cùng khổ sở.

''Cha nói vậy là sao?'' Thiên Thiên khó hiểu nhìn cha, nhà họ Bạch đố chính là nhà của kẻ đang ngồi vị trí đáng lí ra là của mẹ cô. Nếu em gái cô có gây khó dễ gì với họ thì cô còn hiểu được, nhưng Diệp Quân sao lại liên quan tới chuyện này, anh ta đâu có liên quan gì tới chuyện này đâu.

"Hiện tại Bạch Bằng đang bị Diệp Quân điều tra, Băng Tâm lại giúp đỡ người này không cho phép bất kỳ ai trong hai giới hắc bạch can dự vào chuyện này. Cha đã tới câu xin nhưng Diệp Quân kia thì dửng dưng không chịu giúp, còn em gái con lại muốn tất cả tài sản cũng như toàn bộ nguòi nhà họ Lãnh và họ Bạch quỳ xuống trước mặt nó, bao gồm cả cha." Lãnh Dật Hiên thở dài, không hiểu sao đứa con gái nhỏ mình yêu thương lại biến thành như vậy. Hôm nay nếu không phải hết cách lại biết Thiên có quan hệ với Diệp Quân ông cũng không cần vội vàng tới đây như vậy.

" Con bé này thật là. Thôi cha cứ về trước đi, chuyện này để con thử xem sao." Tuy không thích người đàn bà họ Bạch kia nhưng cha dù gì cũng là người sinh ra mình, nếu ông đã hạ mình hết mức như vậy thì cô tất nhiên phải giúp đỡ rồi. Hơn nữa đối với Băng Tâm xử lí chuyện này như vậy cô rất khó chịu, dù sao cũng là cha mình soa có thể đưa ra yêu cầu quá đáng ngư vậy. Dù cho em cô có ghét người nhà họ Bạch, trách cha cưới người đàn bà khác cũng không nên làm như vậy, thở dài một hơi cô đành trấn an cha.

"Cảm ơn con." Lãnh Dật Hiên cảm kích nhìn con gái, đứa bé này luôn luôn ngoan ngoãn như vậy, không giống đứa con gái nhỏ bướng bỉnh kia chút nào.

"Lãnh Băng Tâm, Diệp Quân, hai người lập tức đến đây cho tôi." Thiên Thiên dùng bộ cảm biến mới chế tạo của Tường Vy mau chóng dò được tần sóng của em gái, cùng lúc đó cũng gọi điện cho Diệp Quân hết lớn rồi lập tức ngắt kết nối liên lạc.

Nghe giọng nói tức giận của Thiên, cả Diệp Quân và Băng Tâm đều nhíu mày, trong mắt hiện lên sự lạnh ngắt chết chóc thấy rõ, theo họ suy đoán thì chắc chắn lãnh Dật Hiên đã đến tìm cô, nếu đã vậy thì là do ông ta tự đào hố chôn thân không thẻ trách họ được.

"Em tìm anh có chuyện gì à?" Vừa đến nơi Diệp Quân đã ngồi xuống hơi, trong mắt xệt qua tia đau thương, may mà Tâm chưa có tới, hi vộng Băng Tâm không đến, nếu không chắc chắn hôm nay Thiên sẽ phải chịu đẩ kích rất lớn.

"Anh chờ Băng Tâm đến rồi nói luôn một thể." Thiên nhíu mày ngồi phía đối diện nhìn Quân nói.

"Có chuyện gì mà phải chờ em tới mới được nói." Lãnh Băng Tâm từ phía ngoài cửa đi vào tiện thể ngồi xuông bên cạnh Quân dựa đầu vào vai anh. Cô vốn không muốn tới nhưng những chuyện này vốn không thể dấu được chị gái cô cả đời, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, chị cô cứ bị kể thù lợi dụng mà không hay biết gì thì thật là nực cười.

"Hai người sao lại phối hợp với nhau xử lý nhà họ Bạch, dù sao đó cũng là ân oán từ lâu rồi, nếu có thể bỏ qua vậy thì hãy bỏ qua đi." Nhìn cử chỉ của em gái Thiên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ được quan hệ của họ lại mật thiết như vậy. Nhưng cô cũng không để ý nữa mà hỏi thẳng hai người về chuyện cha cô mới nói.

"Thứ nhất là vì hai người bọn em đều mang dòng máu nhà họ Bùi. Thứ hai, ân oán là không thể nào kết thúc khi mà chưa có một trong hai bên, hoặc em hoặc bọn họ chết." Băng Tâm không hề quan tâm tới ánh mắt khẩn cầu của anh trai mà cắn răng nói ra hai câu.

"Em nói gì? Sao lại như vậy, chị không hiểu gì hết." Thiên mờ mịt nhìn em gái, cô nói cô và Diệp Quân cùng là người nhà họ Bùi chuyện này sao có thể. Hơn nữa cặp mắt tràn ngập thù hận, bi thương cùng lời nói quyết tuyệt kia là sao? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì hay là có điều gì đó mà cô chưa biết.

"Anh ấy là Bùi Quân, mang họ Bùi chứ không phải họ Diệp. Bao nhiêu năm nay em và anh ấy ẩn mình, xây dựng thế lực là muốn làm cho những kẻ mà chị muốn giúp bây giờ sống không bằng chết." Tâm dùng giọng điệu lạnh băng nhình chị gái nói, vừa nói vừa chỉ vào anh trai. Là do họ ép cô, cô vốn không muốn chị hai biết đến chuyện này nhưng mà bây giờ cô muốn chị ấy phải biết để không bị lợi dụng nữa.

Thiên Thiên nghe em gái nói mà giật mình nhìn về phía người đàn ông phía đối diện. Kết quả nhìn thấy lại thấy cô giật mình đứng hình trợn tròn mắt thực sự nói không nên lời.

Mới đầu cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quen mắt vì trong ấn tượng của cô Bùi Quân là một công tử bột chính gốc, bàn tay vốn không phải chạm tới nước. Nhưng người trước mặt khuôn mặt lại không ngây thơ như trước, mà là dày dặn sương gió, làn da cũng không còn trắng mà trở thành ngăm đen. Vóc người yếu đuối bị thay thế bởi thân hình vạm vỡ, to lớn hơn trước. Quan trọng là ánh mắt trước kia dịu dàng nay lại có thêm sự cô độc, thù hận. Người này đúng là Bùi Quân mà cũng không phải anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.