Chúng Ta Thử Đến Với Nhau Xem?

Chương 1




Thủy quái thân hình linh hoạt nhưng lại vô cùng xấu xí. Tử Dạ từ trước đến nay đều yêu thích cái đẹp, giờ nhìn thấy liền bị dọa sợ. Hắn lui về phía sau một bước, thì thào: "Không phải chứ... Phải đi đoạt chìa khóa trên người con vật kia sao!". Văn Trí đại sư rút kiếm: "Thật không có tiền đồ! Không biết sao ngày trước ta có thể thu một đồ đệ như ngươi?"Nhạc Thiên Tuyết nhịn không được, cười một tiếng. Bộ dáng ghét bỏ này của Tử Dạ trông vô cùng đáng yêu.

Thấy có người tới, thủy quái liền mãnh liệt tấn công. "Cẩn thận!"-Văn Trí đại sư hô-"Bảo vệ bản thân!" Thủy quái này tuổi nhất định không nhỏ, lực công kích mạnh mẽ. Nếu không cẩn thận, bọn hắn chắc chắn sẽ tự làm mồi cho nó. Tử Dạ không còn dáng vẻ lúc nãy, vội vàng ôm Nhạc Thiên Tuyết bay lên. Lúc này, Văn Trí đại sư tung ra ngoan chiêu, một kiếm đâm tới, thủy quái liền dùng cái đuôi khổng lồ hất Văn Trí đại sư văng sang một bên. Do bị thương nên thủy quái lặn xuống hồ. Tử Dạ thấy vậy, hỏi: "Liệu nó có còn đi ra ngoài không? " Văn Trí đại sư híp mắt: "Đoán chừng sẽ còn. Thật vất vả mới có thức ăn đưa tới miệng, chẳng lẽ lại không ăn."

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại cảm thấy buồn bực: "Văn Trí đại sư, nếu kia đúng là chìa khóa thì tiền triều Hoàng đế quả thật rất thích giằng co. Đem chìa khóa đặt trên đầu thủy quái thì ai có thể lấy được chứ!” Văn Trí đại sư nhíu mày, chăm chú quan sát biến động của hồ nước: "Giờ ngươi đã biết câu thứ hai trong Tông cuốn là có ý gì rồi đúng không? “Bốn thú đến tương trợ”-không chỉ mỗi tứ đại gia tộc mà còn có thêm một quái thú." Nhạc Thiên Tuyết kinh ngạc, có chút không tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ hậu duệ của Vương gia là người có thể hàng phục quái thú?"

Đây không phải con mèo, con chó bé nhỏ mà là một thủy quái khổng lồ. Nhưng Hoàng đế tiền triều vẫn có thể đem chìa khóa đặt trên đầu nó. Vậy nhất định là có thể hàng phục được quái thú rồi.Nói cách khác, Hoàng đế tiền triều muốn rằng chỉ có hậu duệ của mình mới có thể đến đây lấy được chìa khóa này: Không cần đối phó với thủy quái mà nó sẽ trực tiếp cúi đầu xuống dâng cho ngươi. Văn Trí đại sư gật đầu: "Đúng! Chí nh là ý này!"

Tử Dạ cười hắc hắc, sờ đầu Nhạc Thiên Tuyết: "Hiện tại thì ngươi đã rõ, nếu không phải khi đó Ngọc gia dùng ám toán thì tiền triều căn bản sẽ không sụp đổ. Bởi vì người đánh bại và hàng phục được quái thú chính là chân mệnh thiên tử, có năng lực thống lĩnh thiên hạ." Nhạc Thiên Tuyết không chút khách khí đáp: "Ta biết rồi, nhưng người đó không phải là ngươi." Tử Dạ hừ một tiếng, Nhạc Thiên Tuyết đây chính là đang đả kích mình! Hứ, có thể hàng phục được quái thú thì thế nào, những con vật xấu xí như vậy, hắn mới nhìn thôi cũng thấy chướng mắt rồi. Xí, ai mà thèm …(edit đến phần này thấy anh Tử Dạ siêu cấp đáng yêu )

Mặt nước xuất hiện động tĩnh.Tử Dạ đã chuẩn bị tốt, tay cầm sẵn kiếm chỉ chờ thủy quái ngoi lên sẽ hạ thủ. Chỉ là lấy cái hộp kia thôi, chẳng lẽ hắn còn không làm được? Ngay sau đó, thủy quái vọt lên, há miệng rộng hướng Tử Dạ gào rú. Tử Dạ tay khẽ động, kiếm chuyển động theo gió từng nhát mạnh mẽ hướng thủy quái đâm tới. Thủy quái tuy bị công kích nhưng không lùi bước, tiếp tục di chuyển về phía Tử Dạ. Thấy vậy, hắn cả kinh: xem ra việc giao phong với quái thú này thật phiền toái! Liền một chưởng đánh tới dùng hết bảy thành công lực của chính mình, cuối cùng cũng khống chế được thủy quái. Thủy quái đau đớn gào thét nhưng vẫn không quay trở lại hồ nước. Trong chớp mắt Văn Trí đại sư nhanh chóng đâm một kiếm xuống dưới. Bỗng dưng không biết vì lí do gì mà thủy quái đột nhiên bất động, không di chuyển nữa, rồi ngã xuống bên cạnh, nửa thân dưới còn ở trong hồ.

Tử Dạ sững sờ, đây không phải là bị chính mình thu thập sao? Hắn đắc ý quay sang Văn Trí đại sư: "Lão đầu tử, đã thấy chưa?" Văn Trí đại sư thu hồi kiếm, chỉ về phía Nhạc Thiên Tuyết-"Việc này không phải do ngươi." Tử Dạ nhìn sang, thấy nàng đang đang thu thập ngân châm của mình. Khóe miệng cong lên, hắn hỏi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi đang làm gì vậy?" Nhạc Thiên Tuyết đáp: "Gây tê."."Gây tê?"-Thì ra là do Nhạc Thiên Tuyết làm cho thủy quái tê dại, không cử động được. Văn Trí đại sư hừ một tiếng: "Thời điểm mấu chốt vẫn là Tuyết nha đầu đáng tin nhất."

Không cần nhiều thời gian bọn họ đã nhanh chóng lấy được cái hộp xuống. Thủy quái không động đậy, chỉ có thể thở phì phò, trừng mắt nhìn. Văn Trí đại sư quan sát chăm chú: Hộp được làm bằng vàng, có chút gỉ sét và bị một ít rong rêu quấn lấy.Nhạc Thiên Tuyết cũng ghé sát vào nhìn, phát hiện bên ngoài hộp còn có một ổ quay cùng với hàng ký tự. Tựa hồ như phải giải mật mã này mới có thể mở hộp ra. Văn Trí đại sư thẳng thắn: "Cái này... Ta cũng không biết mở ra bằng cách nào." Tử Dạ nhướng mày: "Đơn giản thôi rồi, giết chết thủy quái kia, rồi giữ lấy, mang trở về từ từ nghiên cứu." Dứt lời, Tử Dạ rút kiếm chém xuống dưới.

Một tiếng rất lớn vang lên, thanh kiếm tóe lửa, nhưng thủy quái lại không có nửa điểm bị tổn thương.Văn Trí đại sư đành nhắc nhở hắn: "Da của thủy quái này chính là đao thương bất nhập. Ngươi đừng uổng phí thêm sức lực nữa." Nhạc Thiên Tuyết liền hỏi: "Nếu như vậy, phải làm sao bây giờ?" Văn Trí đại sư trầm ngâm một lát cũng không có chủ ý gì. Vậy việc lấy được cái hộp cũng không có nghĩa cả.

"Vậy tại sao vừa rồi tiểu mỹ nhân lại có thể dùng ngân châm gây tê cho nó? "-Tử Dạ vẻ mặt không phục.Nhạc Thiên Tuyết đành đáp: "Châm của ta vô cùng nhỏ, còn từ Tinh Cương tạo thành. Hơn thế, dù da của thủy quái này có dày, cứng đến đâu đi nữa thì vẫn phải có lỗ chân lông." Tử Dạ phẩy tay, mới nghe thôi mà đã cảm thấy choáng váng cả đầu óc rồi.

Đúng lúc Văn Trí đại sư đang tiếp tục nghiên cứu các ký tự, tìm cách mở cái hộp thì từ bên ngoài vang lên một hồi tiếng la. Nhạc Thiên Tuyết sững sờ.Tử Dạ quay đầu lại: "Hình như là âm thanh của tiểu tử kia."."Sao bọn họ chạy tới đây?"-Nhạc Thiên Tuyết kinh ngạc, nhanh chóng đi ra ngoài.Tử Dạ thấy nàng khẩn trương như vậy thì thở dài, đuổi theo. Cảnh tượng thật khủng khiếp! Tiểu Bao Tử bị dây mây cuốn lấy, treo lơ lửng giữa không trung. Còn Thanh Dương đang cố gắng dùng kiếm chém đứt cây mây, thế nhưng trong nháy mắt dây mây kia đã quấn lên tay của hắn rồi!

Nhạc Thiên Tuyết liền hiểu ra rằng tại sao những hài cốt kia lại được treo giữa không trung, nguyên lai là do những dây mây này. "Tỷ tỷ..."-Tiểu Bao Tử sắp hít thở không thông, bỗng trông thấy Nhạc Thiên Tuyết, liền yếu ớt hô lên. Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, vội vàng chạy tới. Tử Dạ nâng tay lên ngưng tụ kình phong, giải thoát tạm thời cho đôi tay của Thanh Dương . Nhạc Thiên Tuyết đem Tiểu Bao Tử thoát khỏi dây mây, đem đến chỗ an toàn.Tiểu Bao Tử vẫn mơ màng, chưa tỉnh nhưng Nhạc Thiên Tuyết đã cảm thấy an tâm vài phần.Tử Dạ vung tay lên dùng kình phongđem toàn bộ dây mây đều chặt đứt. Thanh Dương liền rơi xuống bên cạnh bọn họ."Cái này... Cái này cái quái gì vậy?”-Thanh Dương thở hổn hển,thiếu chút nữa thì mạng sống đã không còn.

Những dây mây đó vẫn di chuyển, tựa hồ ở đâu có âm thanh, liền hướng đến lan sang. Thấy vậy, Nhạc Thiên Tuyết nhặt một tảng đá hướng phía xa ném đi. Lập tức những dây mây vội vàng chuyển hướng về phía đó. Tử Dạ không dám lên tiếng. Nhưng bọn hắn làm cách nào mới có thể rời đi đây? Nếu bị những dây mây này quấn lấy, sẽ không thể ra được.

Nhạc Thiên Tuyết lấy ra đồ tạo lửa, đốt một nhánh cây ném thử về phía dây mây kia. Chúng vốn đang chuyển động lập tức cuộn mình lại vào một chỗ. Nàng vui mừng nói: "Những dây mây này sợ lửa. Vậy thì không sao rồi. Đợi một chút đến lúc chúng cháy hết là ta có thểđi ra ngoài rồi." Tử Dạ nhìn nàng: "Trên người ngươi dường như vật gì cũng có." Nhạc Thiên Tuyết mặt không đổi sắc: "Chẳng lẽ lại như ngươi, hai tay trống không định sinh tồn kiểu gì hả? Giống như khi ngươi một mình đến nơi núi rừng hoang dã, không ai quan tâm mỹ mạo của ngươi. Nếu chính mình không tự chuẩn bị một chút thì ngươi định chờ dã thú tới cứu ngươi sao?" Tâm Tử Dạ bị tổn thương sâu sắc: "Sao ngươi nỡ nói ta như vậy?...Nhất định dã thú cảm thấy ta đẹp mắt sẽ che chở cho ta." (trình độ ảo tưởng của ca đạt tới level max) Nhạc Thiên Tuyết quả thực không có cách nào để tiếp tục nói với hắn nữa, đành phải quay sang chỗ khác.

Nàng xoa đầu Tiểu Bao Tử : "Ngươi cùng Thanh Dương đến nơi này làm gì?" Tiểu Bao Tử mở to hai mắt, nói: "Bởi ta nghe thấy tiếng kêu cứu mạng."."Cứu mạng?" Nhạc Thiên Tuyết và Tử Dạ liếc nhau một cái: "Chúng ta không ai hô cứu mạng cả, hơn nữa xa như vậy ngươi sao nghe thấy được?". Thanh Dương chen vào: "Thuộc hạ cũng nói như, nhưng mà hắn không tin, khăng khăng muốn đi vào." Thế nên, hai người bọn họ cùng đi vào bên trong, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện lớn. Nhưng Tiểu Bao Tử một mực nói: "Rõ ràng ta đã nghe thấy mà. Ta không có nghe lầm.” Đúng lúc này, hắn ngồi dậy lập tức chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói: "Ta lại nghe thấy được, nhất định là có người đang kêu."

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng đuổi theo. Tiểu Bao Tử chạy khá nhanh. Và hiện tại, thuốc tê của nàng đã hết công hiệu nên thủy quái đang gào rú trong đó. Nó tấn công Văn Trí đại sư, khiến đại sư phải lùi xuống phía sau vài bước. Tiểu Bao Tử chạy về phía trước không dừng. "Tiểu Bao Tử!"-Nhạc Thiên Tuyết hô to. Nhưng chậm rồi, thủy quái đã há mồm nuốt Tiểu Bao Tử vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.