Chúng Ta (Si Nous Étions Jeunes)

Chương 9: Tam tộc quật khởi




Nhìn một hang động tràn ngập ma pháp thủy tinh, trong lòng Ambrose cực kì phấn khích, đây là một kho báu thực sự đối với một ma pháp sư, đặc biệt là một nhà luyện kim như cậu.

Ma pháp thủy tinh là thành phần không thể thiếu trong nhiều công thức luyện kim học, cả trong ma dược học.

Một tiếng rưỡi sau, Ambrose vui vẻ đi tới tế đàn, trong cái túi thi chú mở rộng của cậu, bây giờ phải chất gần một tấn ma pháp thủy tinh. Đây mới bên ngoài hòn đảo thôi, chưa vào trong tòa cung điện mà cậu đã thu hoạch khá như vậy, khiến Ambrose càng mong chờ những thứ ở phía sau.

Cậu đi tới điểm tập chung, thấy Ravel và con yêu tinh đã có mặt dưới cái cây Dren rồi, bọn họ đang nhóm lửa có vẻ đang nướng thịt sư tử, một mùi thịt thơm chui vào mũi cậu… Rõ ràng hai tên này đã có mặt ở đây từ lâu trước rồi.

Ravel nhìn Ambrose lững thững đi tới, khuôn mặt tức giận, vốn có chút lo lắng rồi biến mất nói:

“Giỏi lắm, trong khi tôi sốt ruột chờ ở đây, thì anh lại nhàn nhã như vậy… đừng bảo là không lấy được quả trứng.”

Không phải Ambrose đã phát tín hiệu mình an toàn và có được quả trứng thì cô đã lao tới xem vị hoàng tử làm sao rồi, cậu ta đáng giá một rương vàng đó, Ravel thầm nghĩ.

Ambrose bộ dạng bây giờ quả thực khiến hai đứa còn lại phải suy nghĩ, cậu quá lành lặn so với Ravel bị một vết bỏng rõ to trên bàn tay, bộ áo giáp bị ăn mòn một mảng biến dạng. 

Còn tên yêu tinh Kat thì còn thê thảm hơn, trước ngực hắn đầy băng bó, ba vết móng vuốt màu đỏ dài kéo dài từ vai trái tới hông bên phải đang rỉ máu. 

Rõ ràng, vết thương từ con sư tử không thể sử dụng ma thuật bình thường để chữa trị, cần có những lương y chuyên nghiệp.

Ambrose cười trừ nói:

“Chuyện này chắc do may mắn… tôi đến thì con Chimea chuẩn bị đi săn, nên chỉ cần chờ một lúc rồi lẻn vào lấy trộm quả trứng là xong.”

“Hừ… Đúng là số may. Mang quả trứng tới tế đàn đi, chúng ta tiếp tục. Còn thịt nướng thì hết rồi, này cho.” Ravel nói xong nhét luôn miếng thịt cuối cùng vào miệng, cho tay vào trong bọc lấy ra một cục lương khô ném tới Ambrose.

Tên yêu tinh bên cạnh nghe vậy, khuôn mặt biến ảo, định nói gì nhưng thôi.

Tóm lấy bữa trưa của mình, Ambrose hơi chần chừ, nhìn qua hai vị đồng hành:

“Không cần nghỉ một chút hả. Hai người trông…”

Ý của cậu rõ ràng là chỉ cậu cần nghỉ ngơi, nhưng Ravel không biết là vô tình hoặc cố ý không hiểu.

“Đừng có làm như bọn này yếu lắm. Nghỉ ngươi như vậy là đủ.” Ravel cứng rắn nói.

Bên cạnh, yêu tinh Kat gượng đau nói:

“Phải tiếp tục, Chúng ta không có nhiều thời gian… Nếu hôm nay không xong, thì ta phải chờ sáu mươi năm nữa mới có thể mở cung điện một lần nữa.”

Ambrose gật đầu, cậu đi tới đặt quả trứng lên tế đàn, bên cạnh một cục thịt to hơn cả đầu tên yêu tinh - là trái tim của con sư tử Nieon - và một cục đá màu xanh lá cây óng ánh, đó là Tâm thạch của loài cây ăn thịt Wilddeath.

Ngay khi ba vật phẩm được đặt đúng vị trí, một luồng sáng màu tím lóe lên bao chùm lấy toàn bộ tế đàn. Trong tích tắc tiếp theo, một cánh cửa xuất hiện trước mặt ba người… một cánh cửa không gian mở ra đường tới một không gian khác.

Trong đầu Ambrose lóe lên ý nghĩ: Vua yêu tinh cũng là một kẻ mang sức mạnh cấp 6… 

Kat khuôn mặt vui mừng nói:

“Đi thôi… chúng ta chính thức vào bên trong tòa cung điện.”

Hắn đi trước dẫn đường, Ambrose và Ravel đi phía sau, bọn họ đi qua một khoảng không gian vặn vẹo, và trước mặt họ xuất hiện không phải một tòa cung điện lộng lẫy xinh đẹp giàu có mà Ambrose tưởng tượng…

Mà là một đống đồ nát, gần như bị san bằng thành bình địa.

Yêu tinh khuôn mặt ‘chấn động’, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn giọng kiềm chế nói:

“Đây trước đi chính là quê hương của toàn bộ Yêu tinh trên thế giới… nhưng sau trận chiến đó, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy…”

Ambrose quan sát xung quanh, cậu trầm giọng nói:

“Là rồng phải không?”

“Làm sao anh biết?” Ravel khó chịu nói, cái cảm giác Ambrose trở lên cao thâm khó dò này khiến cô không quen.

“Thì ở kia có một xác rồng còn gì.”

Ambrose chỉ tới một gò đất cao hơn năm chục mét ở phía sau xa xa đống phế tích, với lại, rất nhiều dấu vết còn hiện rõ, những ngọn đã bị tan chảy, tường thành chảy xệ xuống, đất đã bị nhiệt đố đốt cháy.

“Đúng vậy, trong tộc yêu tinh ghi lại, trận chiến giữa Vua Rồng và Vua yêu tinh để tranh giành Đứa con của bóng tối (The Son of the Dark).”

Ravel nghe xong, bất mãn nhìn yêu tinh hỏi:

“Vậy kho báu ở đâu? Theo thỏa thuận thì chúng ta chia đều tất cả của cải, chứ không phải đống đổ nát này.”

Yêu tinh ánh mắt lóe lên vẻ tức giận:

“Đi theo tôi.

Ông ta dẫn hai người đi tới trung tâm của tòa cung điện, vừa đi ông vừa nói:

“Muốn vào trong kho báu của Yêu tinh cần qua bài thử thách thứ hai. Bài thử thách này chỉ có yêu tinh mới hoàn thành được, nên hai vị chỉ cần đứng xem là được.”

Con yêu tinh bước xuống một cái cầu thang được đẽo gọt bằng đá, nằm sâu dưới mặt đất khoảng vài chục mét, là một cái cửa khổng lồ, trên đó nồng đậm mùi vị của pháp thuật.

Trên đó là một bức khác chân dung của tên Vua yêu tinh, hắn to hơn bọn yêu tinh xung quanh một chút, béo hơn và nhiều cơ bắp hơn, trên tay cầm một thanh pháp trượng với viên ngọc khổng lồ tỏa ra một thứ ánh sáng kì diệu… có vẻ là đồ quý.

Cánh cửa được gia cố bằng vô số phép thuật cổ xưa, với những kí tự mà Ambrose không biết xuất thân nguồn gốc của nó, chứ đừng nói tới đọc được.

Con yêu tinh đi tới trước cánh cửa quỳ xuống làm một nghi lễ gì đó, rồi thình lình một trụ đã nổi lên trên mặt đất, trên đó có một thứ gì đó tròn tròn… Không, đó là một khối đa giác đều, với hàng trăm mặt có kích thước tương tự, trên mỗi mặt đều có khắc một kí tự li ti. 

Trông nó giống như một cái chìa khóa, sử dụng mật mã để mở cánh cửa.

Kat cầm khối đa phương, giải thích:

“Thử thách thứ hai là sự khéo léo. Mỗi yêu tinh lấy sự khéo léo của mình làm vinh quang, nếu không giải được bức mật mã và chế ra chìa khóa thì họ sẽ không được quyền đi vào trong kho báu của Vua yêu tinh.”

Nói xong, con yêu tinh bắt đầu lấy trong túi ra một động dụng cụ, hắn trên tay lần mò khối đa phương trăm mặt, xoay qua, xoay lại… Và một bên khác cầm những dụng cụ kia bắt đầu đục, cưa, sẻ thứ gì đó, rồi lặp chúng lại với nhau.

Công việc này diễn ra rất lâu, cơ phải vài tiếng đồng hồ liên tục, mặt trời bên ngoài bắt đầu đổi màu rồi... Trời đang tối dần.

Mà tên yêu tinh Kat vẫn đang hì hục, nhìn thế, trong đầu Ambrose và Ravel hai người thầm nghĩ: Nếu hắn không hoàn thành bài thử thách thì bọn họ tay không trở về sao?

Nhưng chính lúc này, Yêu tinh Kat cười sung sướng hét lên:

“Được rồi… ha ha… Đúng là quá thâm ảo, cảm ơn ngài, đức vua.”

Con yêu tinh cũng kính quỳ xuống trước bức khắc vị Vua cổ đại của bọn chúng. Trên tay hắn là thành quả của mấy tiếng đồng hồ qua, một thứ dài dài có khắc nhiều hình thù kì lạ.

Yêu tinh bước tới cắm thứ dài dài xuống trụ đá, rồi lùi lại. Ngay tức khắc, xung quanh Ambrose đám người bừng sáng, nhưng đường sáng từ trung tâm trụ đá lan ra bốn phía… và nó hằn lên những đường điêu khắc trên bức khắc cánh cửa.

“Uỳnh uỳnh…”

Một cơn rung động nhỏ vang lên, rồi nhưng tiếng cóc cách của hệ thống cơ khí nào đó vang lên… cánh cửa nặng lề mở ra…

Đập vào mắt bọn họ là một thứ ánh sáng chói lòa… một núi, không mấy núi vàng bạc châu báu, tất cả tỏa sáng lung linh mặc dù không có một tí ánh sáng nào từ bên ngoài hắt vào.

Ravel chạy vào nhảy cẫng lên, cô hào hứng nói:

“Nhiều quá… tất cả sẽ là của chúng ta.”

Cô định lao tới, nhưng đã bị yêu tinh đi sau cản lại, tên này gầm lên:

“Con nhỏ ngu ngốc, lùi lại.”

“Chuyện gì… không lẽ ông định lật lọng.” Ravel hăm he nguy hiểm nhìn yêu tinh nói.

Yêu tình nhìn Ravel như nhìn lũ con gái không não, ông nói:

“Đây chỉ là vàng bạc bình thường thôi, thứ quý báu nhất còn ở phía sau, không muốn thì cô có thể ở đây?”

“Thứ quý giá hơn.” Hai mắt của Ravel lấp lánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.