Chúng Ta (Si Nous Étions Jeunes)

Chương 404: Loạn chiến bắt đầu




Ma Kết sải những bước chân dài trên mặt đường nhựa mới, theo sau là vẻ mặt không cam lòng của Sư Tử. Ánh hoàng hôn đỏ ối phủ xuống đôi trai gái trông mới lãng mạn làm sao, nhất là cô gái cứ không ngừng đưa tay níu vạt áo sơ mi của chàng trai, cất giọng nũng nịu:

"Đi mà, lâu lắm em mới gặp được người dễ thương như vậy, phải để em thỏa mãn bản tính ưa chuộng cái đẹp chứ."

"Không!" Ma Kết cất giọng lạnh lùng "Để Diệp Song Ngư đi theo em sẽ làm cô bé hoảng sợ."

"Làm sao mà hoảng sợ được? Cô bé trông có vẻ rất thích anh đó."

Ma Kết liền đỏ mặt. Làm sao mà Sư Tử có thể thốt ra điều đó một cách tự nhiên như thế được trong khi quan hệ giữa anh và Song Ngư nếu để xảy ra điều đó thì thật sự rất cấm kỵ.

"Nghe giọng điệu của em kìa..." Ma Kết kéo cánh tay Sư Tử, để cô sánh bước song song với mình "Cứ như muốn gả anh đi luôn rồi vậy."

"Mặc dù không cam lòng nhưng nếu duyên trời đã định thì cũng không cãi lại được." Sư Tử mỉm cười, thoải mái đáp.

Câu nói chắc như đinh đóng cột của cô làm anh trầm ngâm hẳn. Cô thật sự muốn công khai ghép đôi anh và Song Ngư sao? Điều này tuy không có vấn đề gì đối với bản tính thích náo nhiệt của cô, nhưng đối với anh mà nói thì có đôi chút đau lòng.

Thật ra, anh chẳng là gì của cô cả. Nếu phải nói rõ danh phận một chút thì anh và cô là thanh mai trúc mã với nhau. Cô chính là cô bé quấn quít với anh ngày đó, sẵn sàng ngồi hằng giờ để nghe anh kể về một phát hiện khoa học anh vừa đọc được trong sách với vẻ thích thú mặc dù bản thân chẳng hiểu gì; là cô bé chẳng màng nguy hiểm lén ba mẹ thực hiện với anh những thí nghiệm khoa học thú vị; là cô bé ủng hộ ước mơ của anh tới cùng; và là cô bé khóc nhiều nhất khi thấy anh miễn cưỡng đăng ký nguyện vọng Sư phạm Vật lý.

Và đối với cô cũng vậy, chỉ khi ở bên anh, cô mới bộc lộ được hết bản tính náo nhiệt, vô tư của mình.

Sư Tử hơi ngạc nhiên khi Ma Kết bất ngờ im lặng.

"Không có gì." Anh đáp lời cô "Em thích thú với việc anh gả đi đến thế cơ à?"

"Đã bảo là có chút hụt hẫng cơ mà."

Anh thở hắt ra:

"Anh buồn lắm đó."

Lần này thì Sư Tử cũng im luôn. Cô là người đủ kinh nghiệm tình trường để nhận ra tình cảm của anh đối với mình, nhưng lại chưa đủ trình độ để khẳng định rằng tình cảm của anh đối với cô chính là tình cảm nam nữ hay chỉ đơn thuần là tình bạn, tình anh em gắn bó từ thuở thiếu thời.

Còn Sư Tử thì sao? Cô có thừa tỉnh táo và lý trí nhận ra cô đối với anh không hề là tình cảm nam nữ...

Cuối cùng thì họ cũng quyết định ngồi xe buýt về căn hộ mới mua của Sư Tử để tổ chức tân gia tại đó.

Về phần Song Ngư, cô sau khi nhận được tin dữ đã gọi một chiếc taxi, nhanh chóng về đến nhà.

Khu dân cư ở ngoại ô yên bình vắng vẻ đã được dịp náo loạn bởi sự xuất hiện của một đám du côn. Ngôi nhà không lớn lắm nhưng rất xinh xắn, phủ lên mình màu xanh mướt mát của những dây thường xuân, cách đó không xa là ngọn đồi cỏ ba lá.

Cánh cổng nhỏ màu đen thấp đã nhanh chóng bị phá hỏng. Một đám đông gồm bốn người, mặt mày bặm trợn không kiêng nể bất cứ ai, đi ngang qua khoảnh sân nhỏ trước nhà, thỏa sức đạp nát những cậu cây được đặt xung quanh lối đi được rải sỏi. Tiếng đập cửa vang lên làm kinh động người duy nhất trong nhà.

Một bà lão già nua đã qua độ đuổi xế chiều, đang cất từng bước run rẩy và chậm chạp tiến về phía cửa, trong lòng đã có nhiều dự cảm không hay.

Khóa vừa được mở, lập tức bốn người đàn ông đã xông vào nhà. Tên thủ lĩnh ra lệnh:

"Lục tung căn nhà này lên! Tìm tất cả những thứ có giá trị mang hết ra đây!" Rồi quay sang bà lão với khuôn mặt khắc khổ đã chực khóc "Mau gọi con oắt đó ra đây."

"Con bé đi học vẫn chưa về, phiền ngài đợi thêm ít lâu nữa..."

Bà lão chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng hét phẫn nộ cắt ngang:

"Chờ? Là phải chờ đến bao lâu? Sức kiên nhẫn của tụi tao cũng như bao người là có hạn. Còn con oắt đó, biết gia cảnh của mình rồi còn đi học làm quái gì, lo kiếm tiền trả cho tụi này đi chứ."

"Tương lai nó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, việc trả nợ cũng dễ dàng hơn..."

"Đừng nhiều lời!" Tiếng quát như sấm dậy làm bà khẽ run rẩy.

Tên thủ lĩnh côn đồ không còn đứng ở cửa chính nữa nhưng là xông thẳng vào nhà, định hợp lực tìm kiếm với đàn em thì đã bị người phụ nữ già nua dùng hết sức bình sinh níu áo kéo lại, giọng van lơn:

"Xin ngài, đừng để con bé phải thấy cảnh này."

"Vậy thì bà đừng cản người nữa, tụi tao lấy đồ xong sẽ nhanh chóng rút thôi."

"Không..." Nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn, giọng nói cũng theo tâm trạng mà khàn đục "Xin ngài! Bao nhiều đồ giá trị của nhà tôi đều đem bán trả nợ hết rồi, chẳng còn gì nữa cả..."

"Cút!"

Tiếp nối tiếng gầm giận dữ đó là giọng báo cáo của thuộc hạ hắn:

"Đại ca, em tìm thấy một cái két sắt mini dưới gầm giường."

Hắn không suy nghĩ nhiều, túm lấy cổ áo bà mà tra hỏi:

"Bà già, nói mau, mật khẩu là gì?"

"Tôi không biết."

Đôi mắt tên thủ lĩnh vằn ri tia máu:

"Này thì không biết!"

Bà lão bị một lực tác động không hề nhẹ từ kẻ vô nhân tính, cả thân người dạt vào góc nhà, chịu va đập mạnh khiến cơ thể vốn đã yếu ớt nay không thể cử động được nữa.

"Bây giờ có chịu khai ra không hả?"

"Tôi không biết... Thật... Xin ngài..." Người phụ nữ run rẩy van xin nhưng hoàn toàn vô tác dụng.

Trên chiếc taxi màu vàng hòa lẫn trong ánh hoàng hôn ảm đạm, Song Ngư thấp thỏm không yên, chốc chốc lại mở miệng giục tài xế nhanh hơn. Vì nể tình khách hàng của mình đáng yêu, duyên dáng, bác không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấn ga.

Giữa ngã tư, Song Ngư lẩm nhẩm theo từng giây của chiếc đèn đỏ. Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên. Người hàng xóm tốt bụng đang thông báo tình hình ở nhà, cô nghe mà nước mắt đã muốn trào ra.

"Xin hãy gọi người giúp đỡ. Bà cháu chết mất..."

Giọng nói thấm đẫm nước mắt đã được đôi tai nhạy bén của ai đó nghe thấy, liền kéo áo người đi bên cạnh:

"Ma Kết, em nghe thấy giọng Song Ngư."

Anh nhíu mày, mặc dù đã qua giờ tan học nhưng trong khoảng thời gian ngắn vừa qua chắc chắn không đủ để cô đi đến đây. Sư Tử như cũng đoán được thắc mắc trong lòng anh, nhanh chóng chỉ vào chiếc xe taxi đang đậu sau vạch kẻ đường dừng đèn đỏ.

Song Ngư có thói quen hạ cửa kính xe hơi nên Ma Kết nhanh chóng thấy được khuôn mặt xinh đẹp đã đẫm nước mắt của cô học trò bé nhỏ. Anh hụt hẫng, thầm nghĩ điều này có nghĩa là gì. Sư Tử hành động vốn đi nhanh hơn não, không chần chừ gọi một chiếc taxi, kéo anh lên, hùng hồn ra lệnh cho tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước.

Song Ngư đến nơi trước, không chần chừ lao vào nhà bảo vệ bà của mình.

"Mau ra khỏi nhà tôi. Bằng không, tôi sẽ gọi cảnh sát." Cô đe dọa, ánh mắt lóng lánh nước kiên định nhìn về phía đám du côn "Các người đang đột nhập trái phép vào nhà người khác, dù có là đòi nợ đi chăng nữa thì cũng không được chấp nhận. Hơn nữa còn dùng hình thức bạo lực như thế này. Thật là một đám vô nhân tính!"

"Tao vốn chỉ định kêu mày đưa mật khẩu, nhưng quả nhiên cái tính ương ngạnh của mày vẫn chưa bỏ được." Tên thủ lĩnh quát "Bọn bây, xử lý nhanh gọn."

Song Ngư không tháo gỡ sự kiên định, ánh mắt ửng đỏ căm ghét nhìn đám người hung hãn đang tiến về phía mình, vòng tay không chút run rẩy mà ôm lấy người bà đang mệt mỏi dựa người vào bức tường trắng lạnh lẽo, đã sẵn sàng lãnh nhận mọi đau đớn.

Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy bàn tay to lớn đầy lông lá của đám du côn giáng xuống, cô từ từ mở mắt ra, đã thấy một bóng lưng vững chãi đứng chắn trước mặt mình. Áo sơ mi trắng như bừng sáng trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt. Bàn tay anh không chút nao núng giữ chặt lấy nắm đấm của một tên côn đồ, mặt khác có thể nhẹ nhàng né được cú đá của một tên khác.

"Diệp Song Ngư!" Giọng nói quen thuộc vang lên đã nhuốm màu lo lắng "Em yên tâm, không sao cả rồi."

"Chị Hạ..." Nhìn thấy người quen, Song Ngư không kiềm được mà òa lên khóc.

Trong khi Ma Kết rất dễ dàng hạ gục từng tên trong đám côn đồ đòi nợ, Sư Tử đã nhanh chóng đưa hai bà cháu đến nơi an toàn.

"Diệp Song Ngư!" Ma Kết gọi.

Đám côn đồ đã chạy mất. Chỉ còn lại căn phòng bề bộn với những vật dụng đổ nát chìm trong bóng đêm im lìm đáng sợ. Rèm cửa màu trắng đục phấp phới bay bay theo làn gió nhẹ, ánh trăng rằm mùa xuân len lỏi qua từng khe hẹp, chiếu lên khuôn mặt sưng húp đã nhuốm vẻ mệt mỏi của Song Ngư.

"Thầy xin lỗi!"

Cổ họng khản đặc, cô không thể đáp lại bằng tiếng khóc nức nở, lời khách sáo "Không sao đâu!" hay cảm ơn chân thành mà chỉ có thể im lặng nhìn ngắm bóng người cao lớn trước mắt bằng ánh mắt vô hồn mà lòng lại ngập tràn cảm kích.

Ngay lúc cô tưởng chừng như hình bóng anh thật quá đỗi mơ hồ, như đã tan vào cõi huyền linh của ánh trăng bàng bạc thì tiếng hét thảng thốt của Sư Tử đã vang lên:

"Ma Kết! Không xong, bọn chúng giận cá chém thớt, một tiểu cô nương sắp gặp nạn."

Anh không chần chừ, lao ra khỏi nhà như một cơn lốc, nhằm hướng phát ra âm thanh hỗn độn mà tiến tới. Sư Tử đã đứng đó từ trước, cùng một cậu thanh niên, dáng người như đã sẵn sàng lao vào giải cứu cô gái nhỏ bé thoát khỏi sự đê tiện, đớn hèn của bọn du côn.

"Lục Song Tử, không được, cậu không có võ phòng thân, xông vào sẽ chết đó! Đợi một chút, bạn tôi sắp tới rồi."

Bọn du côn nhanh chóng phát hiện ra kẻ đã một mình hạ gục cả bốn người đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lẽo đến thấu tâm can. Đám người mặc dù trong lòng sợ hãi đến bủn rủn tay chân nhưng ngoài mồm hãy còn anh hùng lắm:

"Không phải việc của chúng mày. Nhanh cút!"

"Bỏ Kim Ngưu ra!" Lần này là Song Tử, anh gằn từng tiếng, vẻ phẫn nộ thể hiện rõ qua khuôn mặt.

Kim Ngưu nằm trên mặt đường lạnh lẽo, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cô chóng mặt nhưng cố gắng gượng để bản thân không ngất đi. Cô đã bắt kịp anh rồi, sao lại có thể để công sức trở thành vô nghĩa được?

Một lúc sau, không gian liền trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó. Người dân sống xung quanh, khi chắc chắn mọi thứ đã ổn rồi mới thi nhau túa ra đường, hiếu kì hóng chuyện.

Song Tử xem tất cả như không khí, chỉ nhẹ nhàng đến bên cô gái nhỏ bé đang run rẩy kia, ân cần thăm hỏi:

"Kim Ngưu, không sao chứ?"

Nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má, chảy qua vết thương đau rát, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.

"Anh Lục... Em... Tại sao... anh lại ở đây?"

"Câu này phải để anh hỏi em mới đúng." Song Tử thở dài, nhìn cô gái tơi tả trước mắt mình, đưa tay ra đỡ cô ngồi dậy "Giờ em phải ở trong quán mới đúng chứ. Sao lại ra đường vắng một mình vào buổi tối?"

Kim Ngưu không dám nói thật lý do, chỉ lắc đầu nhẹ nhẹ. Anh thấy cô không muốn thì cũng không ép nữa, chỉ đề nghị:

"Để anh cõng về."

Cô xấu hổ, lắc đầu nguầy nguậy.

"Em cũng có đi được đâu." Anh cười khẽ, lại bất giác nhớ tới cô gái ấy "Không lẽ nằm ở đây luôn?"

Mãi một lúc sau, cô mới đồng ý để anh xốc lên vai và cõng về. Sư Tử trợ giúp xong cũng mỉm cười dặn dò:

"Hôm nay mọi người vất vả rồi. Mau nghỉ ngơi thôi. Nhớ băng bó lại vết thương cho cô bé nhé!" Rồi cô quay sang người con trai đang bị đám đông vây quanh tra hỏi "Mọi người, mau giải tán nào!Ma Kết, chúng ta quay lại chỗ Song Ngư nhé!"

Song Tử với Kim Ngưu nhỏ bé trên lưng, hướng về phía ngọn đồi đã chìm trong màn đêm mà tiến bước. Cho đến lúc này, cô mới phát hiện ra ánh trăng đêm nay thật tròn và đẹp. Cô đã thôi khóc, chỉ hướng đôi mắt lên vầng trăng treo lủng lẳng trên cao mà ngơ ngẩn một lúc lâu, cơ thể đung đưa theo nhịp chân anh bước. Mùi mồ hôi hòa quyện với hương trà xanh thoang thoảng vấn vít nơi cánh mũi khiến cô chú ý. Mái tóc màu nâu đen ấy thật chân thực và gần gũi. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, nghe rõ hơi thở đều đặn theo nhịp bước chân đi.

"Kim Ngưu, quán cafe vẫn còn tuyển người chứ?"

"Em cũng không rõ." Cô đáp với giọng yếu ớt "Anh muốn vào làm ạ?"

"Ừm."

"Nhưng tại sao?"

"Vì một người... À mà thôi, em tranh thủ chợp mắt chút đi. Anh không phiền đâu."

Trước khi thiếp đi, Kim Ngưu chỉ kịp buồn bã nhìn cái bóng của anh trải dài trên mặt đường dưới ánh trăng dịu dàng. Mọi thứ thật huyền ảo. Cô cứ ngỡ đã vô tình lạc vào một giấc mơ cổ tích. Trong đó, cô được một chàng hoàng tử khôi ngô cõng trên tấm lưng rộng, bước từng bước vững chãi về phía trước. Nhưng cô chẳng dám mộng mình là công chúa. Bởi cô có mang danh phận ấy đâu? Dù anh là hoàng tử nhưng chẳng phải nàng công chúa của anh sẽ do anh quyết định sao. Nằm mộng cao sang, thức dậy chỉ đau lòng thêm thôi.

Trên nền trời đen kịt, ánh trăng vẫn dịu dàng hắt thứ ánh sáng êm đềm của mình xuống trần gian...



17/6/2018

"Mọi người vất vả rồi!" - Sư Tử nói.

Vivi và Hana cũng vất vả rồi TvT Thật u ám, toàn là nước mắt TvT Vivi cũng sắp khóc rồi đây TvT

Quan hệ giữa các nhân vật đang được hình thành. Chap sau nhất định sẽ tươi sáng hơn. Hana thật độc ác TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.