Chúng Ta (Si Nous Étions Jeunes)

Chương 20: Lượng kiếp kết thúc




Biên tập: B3

Rất nhanh đã đến ngày Tết Nguyên Tiêu, mới sáng sớm nhà chúng ta đã có rất nhiều người đến, ta và Thanh Y cũng đã chuẩn bị từ trước, đổi phòng với nhau từ đêm hôm qua.

Khi ta ra khỏi phòng Thanh Y, liền phát hiện phòng của ta rất đông người.

Ta đang định chen vào thì bị một bà tử mắng: "Diêu Nhị tiểu thư, đã không giúp được gì thì đừng ở chỗ này nữa."

Suýt chút nữa ta đã quên mất bây giờ ta đang là Thanh Y, nên đang định mở miệng dạy dỗ bà tử có mắt không tròng này.

Đúng lúc đó, Thanh Y đang được mọi người vây quanh chợt chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, nàng vội vàng lên tiếng: "Thanh Y, mau tới đây."

Bà tử kia vẫn còn không chịu bỏ qua: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư ở chỗ này cũng có giúp được gì đâu?"

Lần đầu tiên ta thấy Thanh Y lạnh mặt: "Ta là tiên cô hay ngươi là tiên cô?" Nói xong, nàng còn cầm lấy chiếc lược ngọc ở trên bàn trang điểm, hung hăng ném mạnh xuống đất.

Ta há miệng, đây chính là chiếc lược ta thích nhất đấy.

Bà tử đó vội để ta tiến vào, ta đi tới, khom người nhặt chiếc lược lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt áy náy của Thanh Y.

Vốn còn đang có chút tức giận, nhìn thế ta liền hết giận luôn, dù sao thì lược cũng không bị vỡ.

Thanh Y đứng dậy kéo tay ta: "Thanh Y, muội cảm thấy bộ váy này của tỷ thế nào?"

Ta nhìn kỹ, học theo dáng vẻ thận trọng của Thanh Y, lên tiếng: "Không tệ, nhưng tựa hồ còn thiếu mấy phần linh khí."

Thanh Y chỉ cười một tiếng, quay đầu lại khiển trách một vị phụ nhân: "Xem đi, Thanh Y cũng nói không ổn, nhanh đổi cho ta."

Thanh Y bắt chước ta càng ngày càng giống.

Cuối cùng đã tới buổi tối, Thanh Y đeo mạng che mặt, bên ngoài còn mặc áo choàng, ngồi lên cỗ kiệu mà thành chủ đưa tới để đến phủ đệ của thành chủ. Tiên cô đều phải ngồi kiệu chuyên dụng từ đó, mà trước đấy không ai có thể được nhìn thấy dáng vẻ của tiên cô cả.

Cha nhìn Thanh Y ngồi lên kiệu thì khóc sụt sùi không thôi, đột nhiên nhìn thấy ta đang đứng bên cạnh, ông lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói với ta: "Thanh Y, hôm nay là sinh nhật con, con muốn cái gì?"

Ta giả vờ suy tư, chần chừ mở miệng: "Cha, con... hôm nay con cũng muốn đi ngắm đèn hoa đăng, nhưng con không muốn để ai đi theo hết. Có được không cha?"

Cha trầm mặc rất lâu, nhưng sau cùng vẫn đồng ý.

***

Ta vừa ra khỏi phủ liền giống như chim sổ lồng.

Khoảng thời gian này ta đều phải ở trong phủ, thật sự là bí bách sắp hỏng cả người rồi, không hiểu tại sao Thanh Y lại làm được.

Mạnh Quân không biết chuyện Thanh Y thay thế ta đi làm tiên cô, hẳn là bây giờ hắn đang đứng ở cổng phủ đệ của thành chủ chờ ta xuất hiện, xem ra ta nên làm hắn kinh sợ một phen, nghĩ tới đây ta liền bật cười, nhất định biểu tình của Mạnh Quân sẽ rất xuất sắc.

Tết Nguyên Tiêu vĩnh viễn là ngày náo nhiệt nhất thành Hoạ Tiên, lúc này trên đường đã đông kín người, hầu như mọi người đều đi thành đôi thành cặp.

Ta thấy bao nhiêu đèn hoa đăng xinh đẹp nên cũng không vội đi tìm Mạnh Quân, chờ lát nữa đi tìm hắn là được rồi, vì vậy ta liền đến một sạp nhỏ bắt đầu hăng say giải câu đố.

Với tài trí của ta thì trò chơi này căn bản không có gì khó, ta cầm một cái đèn thỏ đi giải đố cả quãng đường, chủ sạp hàng nào cũng phải nhìn ta bằng ánh mắt kính nể.

Đột nhiên bả vai ta bị người vỗ một cái, tay phải ta cầm xiên kẹo hồ lô, tay trái cầm đèn thỏ. Ta vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Quân mà ta định đi tìm.

Vừa nhìn thấy hắn, ta liền mỉm cười, đang định đưa xiên kẹo hồ lô cho hắn ăn thì chợt nhớ ra ta đang là Thanh Y, vẫn còn chưa kịp giải thích với hắn nữa.

Nhưng Mạnh Quân lại cứ thế sán lại gần, cắn một viên kẹo hồ lô của ta, vừa nhai vừa cười nói với ta: "Thanh Y, kẹo hồ lô này thật ngọt."

Lúc này, cỗ kiệu của tiên cô cũng đi tới, không khí tràn ngập mùi hoa, tiếng đàn cũng tiến lại ngày một gần, ta theo bản năng rướn cổ lên nhìn.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Thanh Y xinh đẹp như vậy, trên trán nàng vẽ một đoá hoa y như thật, mỹ miều diêm dúa như thế, nhưng ánh mắt nàng vẫn trong suốt. Vẻ mặt nàng tươi tắn, ai nhìn thấy nàng cũng tự động nín thở, bao gồm cả Mạnh Quân đang nhận nhầm người đứng bên cạnh ta.

Ta quay sang nhìn chằm chằm vào Mạnh Quân, dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, Mạnh Quân quay lại mỉm cười, chủ động nắm lấy tay ta: "Thanh Y, nàng yên tâm, dù Lục Y có dễ nhìn đến đâu đi nữa thì người ta thích vẫn là nàng."

Đèn thỏ trong tay ta rơi xuống đất.

Tên lừa gạt này, rõ ràng không thể phân biệt nổi hai chúng ta, đã vậy còn nói cái gì mà dù Lục Y có dễ nhìn đi chăng nữa.

Ta cười với hắn, vừa cười vừa thấy lỗ mũi chua xót.

"Tiểu Quân Tử, ta là Lục Y."

Sắc mặt Mạnh Quân thoắt cái thay đổi.

Bỗng nhiên xung quanh trở nên ồn ào.

"Á, đó là người nào, tiên cô bị bắt đi rồi."

Ta nghiêng đầu nhìn theo, bên trên cỗ kiệu trạm trổ xinh đẹp đã không còn ai cả.

Không thấy Thanh Y đâu nữa.

Ta thấy tay mình bị người ta buông ra.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Mạnh Quân: "Người đâu? Đuổi theo nhanh lên."

Nếu như hôm nay người làm tiên cô là ta, khẳng định người kia sẽ không dễ dàng ra tay như thế.

Nhưng Thanh Y không phải là ta, nàng không biết võ công.

Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.