Chúng Ta Là Hai Thế Giới

Chương 6: Tôi thích sự lạnh lùng ấy




Nguy cơ hôn nhân được giải trừ, ta liền nghĩ cách thu thập tư liệu về Hoàng Thượng. Suy nghĩ một chút, ở cái thời cổ đại mà nghề tình báo không phát triển này có thể làm giống ta như thế toàn vẹn thật đúng là vĩ đại a, ha ha. (ta phát hiện ra hủ này đúng là rất .. tự kiêu =_=|| )

Thẩm Hiên, đương kim thiên tử, hai mươi tư tuổi lẻ tám ngày, đăng cơ được hai năm, nói chung là một hảo Hoàng đế cần chính yêu dân. Hậu cung có một vài cái phi tử [ ‘vài’ này đương nhiên nói là chưa đến mười người rồi, đương nhiên này đối với hoàng đế cũng chả vẻ vang gì, ta liền giữ mặt mũi cho hắn đi, nhưng đối ta ca mà nói… ha ha, sẽ giữ làm bí mật đi! ], chưa lập hậu, có hai nửa hoàng tử [nửa cái còn lại còn chưa có ra đời], không có công chúa nào, không có phi tử nào đặc biệt được sủng ái. Ân, tình thế xem ra đối ca ca ta mà nói là có hy vọng a! [ người nào đó cười đến là bại hoại……]

Điều tra xong, vậy bắt đầu kế hoạch đi. Ha ha!

“Địch hộ vệ a, cái kia, ngươi thu ta làm đồ đệ đi, ta nghĩ muốn học võ công!”

Địch hộ vệ trên mặt tràn ngập kinh ngạc.

“Cái kia, ta thực muốn học a, hơn nữa ta tuyệt đối không tham, ta chỉ nghĩ học hai thứ là dịch dung cùng khinh công!”

Vì cái gì a? Ha ha, đương nhiên này đó đều là để làm tình báo a. Học xong dịch dung, ta là có thể quan sát hiện trường mà không sợ bị phát hiện, hơn nữa, biết khinh công, khi chạy cũng tiện hơn, ha ha ha ha ~~~~~

Đây là kế hoạch thứ nhất của ta, ta tính trước cho tương lai thôi. Phải biết rằng, ở cổ đại, không có máy tính, không có siêu thị, không có manhua, không có đam mỹ tiểu thuyết, thực sự là nhàm chán a. Thế là, ta nhớ tới bên người nhị ca có cái hộ vệ võ công cao cường, cơ hội tới a.

Địch Mặc Viễn, chính là Địch hộ vệ, cơ hồ chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn ta. Vì cái gì đâu? Có thể là ta uy danh truyền xa đi, ha ha, không phải ta ngẫu nhiên tự đề cao mình a~ thế nhưng dung mạo bổn tiểu thư là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn ( cả hai đều có ý là đẹp), tính cách lại như vậy đáng yêu, ngay cả hoàng đế cũng là nhượng ta ba phần để ý [ *vô số cà chua bay đến* đừng có nhiều lời, 555555 ~~~~~ ]

Sự thật chứng minh ta quả nhiên vẫn là thích hợp sinh hoạt tại thời hiện đại, dịch dung học thì loạng quạng, khinh công, cũng chỉ đến trình độ miễn cưỡng leo được qua tường, tốt xấu gì thì ta cũng là thiếu nữ thế kỷ hai mốt, này… thật sự là thất bại!

Một tháng sau…..

“Nhị ca, chúng ta đi ra ngoài ngoạn được không? Ta hảo muốn đi Nhất Phẩm Cư ăn cơm a!”

“Tốt!” Nhị ca nhìn ta cười tủm tỉm.

“Cái kia, nhị ca, ta nghĩ muốn nữ phẫn nam trang đi ra ngoài!”

“Tùy ngươi!”

Da!! Ta ở trong lòng hô thanh vạn tuế liền vọt tới chỗ Địch Mặc Viễn “Mau, mau, đem ta dịch dung thành một cái tuyệt thế mĩ thiếu niên a!”

Xong việc, ta thật hoài nghi mắt thẩm mỹ của Địch Mặc Viễn. Tuyệt thế mĩ thiếu niên, ta trái xem gương phải soi kính, nhiều lắm chính là đáng yêu thôi! Ai, quên đi, đáng yêu cũng không tồi, chấp nhận một chút đi, ai kêu ta học nghệ không tinh đâu.

<< Mỗ Lu: chẳng lẽ xuất môn dạo phố cũng là kế hoạch thứ nhất của ngươi sao? Tiểu Khanh Khanh: Nhiều chuyện! Người ta thật vất vả mới đến cổ đại một chuyến, du lịch ngắm cảnh một chút, thỏa mãn tư tâm nho nhỏ của ta cũng không được sao? Mỗ Lu:...... >>

Nhất Phẩm cư, đối mặt một bàn toàn đồ ăn, lòng ta vui như mở hội nha~. Đang ăn như lang thôn hổ yết, bất chợt một âm thanh quen thuộc truyền tới: “Xảo (trùng hợp) a, Vân Thư, ngươi đã ở nơi này!” Ngẩng đầu lên thì thấy cư nhiên là Hoàng Thượng Thẩm Hiên! Thật là kỳ quái, ngự trù trong cung thì mặc kệ chạy tới cái nơi này để làm gì?

“Là thực xảo a.” Nhị ca cười tủm tỉm nói “Ngươi sẽ không phải cũng là đến Nhất Phẩm Cư dùng bữa đi?”

“Đúng vậy.” Thẩm Hiên cười cười.

Hừ, cười, cười đến chết luôn đi, đồ…. nham hiểm! Ta ở trong lòng căm giận mắng, vừa hung hăng cắn một miếng thịt.

“Cùng nhau ngồi đi, ta rất ít khi tới nơi này đâu.”

Cái gì???? Ta không nghe lầm đi? Này đồ gia khỏa mặt dày này….!

“Ta muốn ăn cái này!” Với không tới đồ ăn thiệt đau khổ a~.

“Ngươi ăn nhiều như vậy không sợ no bể bụng sao!” Nói thì nói thế, nhị ca vẫn là giúp ta gắp thiệt nhiều đồ ăn, còn sủng nịch sờ đầu của ta, thật tốt a.

Rắc! Có người nào đó đem đôi đũa đáng thương bẻ gãy. Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt người nào đó hảo kém nga~.

“Đúng rồi, Vân Thư, ngươi còn chưa có giới thiệu cho ta tiểu hài tử này là ai a?” Thẩm Hiên đổi đôi đũa khác, cũng thuận tiện thay luôn một bộ mặt tươi cười hỏi.

“Nga, hắn….”

“Ta gọi là Thanh Thanh, là người quen cũ của Vân Thư ca ca nga, còn có a, người ta đã muốn không còn là tiểu hài tử, có phải hay không a, Vân Thư ca ca?” Ta là cố ý dùng thanh âm mềm mại đến phát ngọt trả lời [ nôn~~~~ tốt xấu gì thanh âm tiểu cô nương vẫn thực ngọt, nga, không đúng, là thiếu niên a ], hãn, còn giả bộ làm nũng kéo kéo tay áo ca ca, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu đến chảy nước, hai mắt long lanh chớp chớp, mà theo như góc độ Thẩm Hiên nhìn thấy thì hai người chúng ta là phi thường ám muội.

Quả nhiên, ta dường như thấy được Thẩm Hiên trên trán nổi gân xanh…

“Phải không?” Thanh âm Thẩm Hiên dường như là rít qua kẽ răng.

“Ân, Thẩm Hiên, tiểu hài tử có vẻ nghịch ngợm, ngươi không cần để ý lời nói của hắn a.”

“Ta sao có thể cùng một tiểu hài tử so đo chứ!” Nghiến răng nghiến lợi nói, Thẩm Hiên hiển nhiên là đã muốn sắp bạo phát nha.

Ha ha, ta mặc kệ ngươi đâu, ngươi càng sinh khí ta càng vui a, ai kêu ngươi làm ta khó chịu đâu. =_=||||

“Vân Thư ca ca, ta muốn ăn cái kia!” Thanh âm ngọt ngào ở trong tai ta là thiên âm (âm thanh của trời), trong tai người nào đó lại triệt để biến thành tiếng gọi của ác ma.

‘Ầm’ một tiếng, Thẩm Hiên xanh mặt đứng lên, “Ta mới nhớ ra là còn có việc chưa giải quyết, các ngươi từ từ ăn, ta đi trước.” Ân, nếu như ta không nhìn lầm thì lúc gần đi hắn hung hăng trừng mắt nhìn bàn tay đang gắp thức ăn cho ta của ca ca.

“Ha ha ha ha ~~~~~~” Thẩm Hiên đi rồi ta thực không có hình tượng (ngươi có sao?)nằm bò ra bàn cười to, cười đến ca ca vẻ mặt mạc danh kỳ diệu (không hiểu rõ nguyên nhân), cười đến khách nhân của Nhất Phẩm Cư đều phải quay lại nhìn ta lông tơ dựng đứng.

Sau này, ca ca đối với ta, so với trước khi mất trí càng làm càn lớn mật vô pháp vô thiên, nga không, là càng hoạt bát đáng yêu lanh lợi hiếu động, thì coi như mở một mắt nhắm một mắt, bất quá, ta ngược lại đối với cái kia ‘huynh muội hai người cùng một giuộc với nhau’ trong miệng Thẩm Hiên, không biết ca ca ở trước mặt Thẩm Hiên là bộ dáng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.