Chúng Ta Cùng Đi Tìm Vui

Chương 37: Môn phái trọng yếu hay ta trọng yếu?




“Bất quá, trước mắt chúng ta nên hiểu nhau thêm chút ít đã, dù sao chú mày cũng là khách hàng quan trọng của bọn tao.” Kiệt ngồi thụp xuống, hầu như ghé sát miệng vào tai Trần Cận, “Hôm rồi có chút quá tay, chú mày bỏ qua cho nhé.”

Trần Cận chỉ cảm thấy bên tai quét qua một luồng lạnh toát hại hắn sởn gai ốc. Khỏi cần xin xỏ bỏ lỗi, có lòng thì cho thằng này ngay một cái phòng tắm ra hồn đi, đặng tao gột cho sạch mốc meo xui xẻo, bất quá loại như thằng cha trước mặt này đương nhiên không biết thấu hiểu nỗi lòng thiên hạ. Đã tự biết vậy rồi, Trần Cận quyết định thôi thì vụ đối thoại tâm sự dẹp đi là hơn.

Vừa lúc, có tiếng gã vệ sĩ ngoài cửa báo có điện từ cấp trên, Kiệt đưa mắt ra hiệu bảo San Lệ Tô ra nghe.

Không hiểu có phải hắn tưởng lầm hay không, nhưng Trần Cận cứ cảm thấy gã Kiệt này có ý đồ đen tối với hắn, cụ thể là gì thì khó mà nói được… còn đang nghi nghi hoặc hoặc, năm móng vuốt của Kiệt đã mò mẫm vồ lấy Trần đại ca khả ái vô song của chúng ta…

“Tao muốn biết mày chiều Trịnh Diệu Dương thế nào vậy? Dùng miệng hay…” hắn hèn hạ lia mắt xuống dưới, “Dưới này?”

Không xong, không xong rồi, đạp địa lôi rồi, trúng ngay trái địa lôi ngoại cỡ trong bụng Trần Cận! Thạc Thạc cực kỳ cực kỳ thân yêu cư nhiên bị loại người này lôi ra làm trò cười hạ cấp, giờ mà không ói trả một phen là không thể xong a!

Tiếp theo, Trần Cận làm một hành động khiến Kiệt cũng trợn mắt… đầu tiên hắn chậm rãi lách nghiêng mình 45 độ, rồi quỳ một gối xuống, chống tay trái nhích người lên chừng nửa mét, lại dựa phịch vào tường, ngồi nguyên lại như cũ. Ý tứ cơ bản là: ‘Chán chẳng thèm nói chuyện với loại bỏ đi như mày, ngồi tránh mày ra một chút, khoảng cách an toàn, đỡ khỏi lây ôn dịch.’

“A.” Kiệt cười nham hiểm, “Thú vị lắm.” rồi chồm tới, khẽ kéo giật tóc Trần Cận, “Tao lại chẳng sợ mày làm trò đâu.”

Thật tình muốn nổi khùng, khùng kinh khủng luôn, mày mà không bỏ mớ vuốt bẩn thỉu của mày ra, rồi còn dám sỉ nhục Trần Thạc nửa lời trước mặt tao nữa, tao nhất định cho mày ra bã, chờ xem!

“Mày muốn thử chút cho biết mùi sao?” Lười biếng coi thường liếc nhìn đối thủ, giọng vô cùng khinh miệt, “Nhưng tao e mày không đủ tư cách đâu.”

“Con mẹ mày, nằm trong tay tao rồi mà còn vênh váo!” Kiệt bỏ tay ra, đứng dậy, những tia lạnh lẽo trơ trơ nhắm thẳng xuống mặt Trần Cận.

Giữa lúc Trần Cận linh cảm tình thế xấu xí hết cứu nổi rồi, San Lệ Tô đột nhiên đẩy cửa vào, tay cầm điện thoại: “Kiệt!”

“Cấp trên có tin gì?”

“Vẫn là Trịnh Diệu Dương, hắn nói giao dịch đã bắt đầu thực hiện rồi, yêu cầu nói chuyện với Trần Thạc để xác nhận hắn vẫn vô sự.”

“Tình nhân ngang ngược của mày thật đúng là o bế đến nơi đến chốn.” Nói rồi nhận lấy điện thoại, lạnh lùng đe, “Nhớ lấy, mày chỉ có đúng một phút thôi.” rồi hắn quẳng cái máy lên người Trần Cận.

“Alo?” Thần kinh Trần Cận lúc này đã căng như dây đàn, nhưng hắn cố hết sức không để lộ sơ hở, giữ vững lại nhịp hô hấp.

“Còn sống hả?”

Thằng nhãi này, dám trù tao! Chờ tao về rồi nhất quyết phải tố cáo bây với Trần Thạc, “Diệu Dương? Tôi không sao.” Lần đầu tiên gọi thân mật thế này, đúng là cả người rùng rợn, cứ như chào thua đối thủ một mất một còn hay cầu hòa kẻ thù, xin xỏ oan gia, bất quá lần này thuần tuý chỉ là… giữ thể diện cho Trần Thạc.

“Bên này đang nghĩ cách cứu anh ra, đừng có ngỏm sớm quá đấy.” Ăn nói mới thật báng bổ.

Còn phải kiềng mặt lũ ngồi chầu kế bên, thành ra không nổi sùng ngay được, nhưng trong bụng hắn đã tự phong mình là bậc siêu nhân nhẫn nhịn, “Tôi…” tức thiệt tình a, vuốt giận vuốt giận, “Sẽ thận trọng, nhưng để chậm nữa thì không hay đâu, người ở đây cũng chẳng phải biết lý lẽ đãi khách.” Câu sau chẳng cần nói to tát, nhưng Kiệt đã nghe được rõ mồn một.

“Lại có dịp được nghe anh than vãn, thật hiếm có à”

“Giao dịch lẹ lên, tôi còn muốn sống trở về…” rồi xử lý nốt cái thằng mẹ mìn lừa gạt Trần Thạc nhà bây.

“Yêu cầu cũng không khó lắm, may mắn nhé”

“Ít nhất cũng cho tôi một thời hạn đi.”

“Ba ngày.”

“Nếu cậu…” vừa nói đến đó, điện thoại đã bị giật mất.

Kiệt nóng nảy nói: “Tao không bảo chúng mày được phép tán chuyện nhà mày.”

Không nói thì không nói, mày tưởng tao thèm tán phét với thằng họ Trịnh ấy lắm a. Cũng không hiểu cớ gì nó lại chịu mạo hiểm năm lần bảy lượt gọi điện thế này, nhất định là Trần Thạc vì tình anh em dào dạt đã ép nó làm ăn cho hẳn hoi a, sức hấp dẫn của mình quả nhiên hơn đứt thằng họ Trịnh a mà coi bộ Trần Thạc làm nó mê quá xá trời đất rồi à…

San Lệ Tô lên tiếng kéo tuột Trần Cận về thực tế: “Đối phương đã liên hệ với cấp trên rồi, trước mắt giao dịch vẫn khá thuận lợi.”

“Người đang ở trong tay mình, có cho chúng cũng chẳng dám giở trò.” Kiệt liếc sang Trần Cận, “Đợi thêm một ngày nữa, nếu đối phương dám manh động, ông trùm nhất định sẽ có lệnh.”

“Kiệt.” San Lệ Tô bước lên, “Gã Trần Thạc này, giao dịch xong rồi còn để hắn ở đây thì không phải lắm, có tính chuyển hắn đến Cáp Môn không?”

Kiệt ngẫm nghĩ một lát: “Được, em bảo người đưa hắn qua đó, cách mười hai tiếng tiêm một mũi gây mê liều thấp, đề phòng hắn bỏ trốn.”

“Còn mấy bức ảnh…” San Lệ Tô còn lấn cấn mãi với đống “chứng cứ” kia.

“Nếu em thấy không yên tâm, thì hủy hết đi.” Kiệt nói xong, bỏ đi thẳng không quay đầu lại.

San Lệ Tô nhìn theo hắn, vẻ mặt tình tứ vô cùng, Trần Cận khinh khỉnh quan sát, quan hệ kiểu gì trắng trợn gớm? Có gái quấn quýt đấy rồi, còn bày ra cái mặt chết đến nơi, trông qua đã thấy thúi inh ỏi, thể loại đàn ông điên khùng hết thuốc chữa thế nên mới hại hắn bị nhốt trong cái xó này, này rõ là… học trò gặp nhà binh có nói lý cũng như không, ví dụ vậy nghe cũng xứng quá ha?

Khi Trần Cận bị chuyển đến một nhà nghỉ cỡ vừa tên gọi “Cáp Môn” thì các vị đầu não Hào Môn còn đang tụ tập họp khẩn cấp, bàn chiến dịch vây bắt bố già Lazuo, các phân bộ đổ hết lực lượng đột kích những căn cứ của bọn ly khai, chiến dịch triển khai toàn diện.

Fiennes trước đó đã lên chuyên cơ bay về Tây Âu chủ trì hội nghị, vài giờ sau khi biết Trần Cận bị bắt, hắn đã đứng ngồi không yên, dùng thẳng màn hình liên lạc đôn đốc các tổ giám sát gắt gao mục tiêu, nhưng không được tiếp cận quá gần, e phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Michael cùng với Tom đã phát hiện được nơi ẩn náu của đối phương, nhưng hắn vẫn chưa hạ lệnh, vì không muốn mạo hiểm đến tính mạng người kia.

Bên này Hào Môn đã phát lệnh truy nã Lazuo, hiện giờ mới chỉ là bố ráp ngầm, chính phủ Sudan cũng tỏ rõ lập trường, cùng bắt tay hỗ trợ điều tra, ngay lúc chuẩn bị tiếp cận trung tâm, đối phương lại đưa ra yêu sách đòi chuyển tiền trước vào tài khoản tại ngân hàng Thụy Sỹ thay vì sáu tài khoản liên ngân hàng tại Mỹ, tình hình đột ngột thay đổi. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, thủ lĩnh tất cả các phân tổ đồng loạt tập hợp. Hào Môn tồn tại một quy luật thép, hễ nhận được kim lệnh từ đích danh “Diệm” tuyên bố, thì dù lên núi đao xuống biển lửa, các tổ cũng buộc phải chấp hành, không được phép thoái thác. Đương nhiên, tình huống như vậy khá hiếm, nhưng ngày hôm nay, rõ ràng hòa bình đã bị phá vỡ.

Lúc đó, Fiennes đang dùng danh nghĩa “Diệm” ngồi tại vị trí tối cao của bàn dài hội nghị, chờ nghe xong báo cáo tình hình hành động của các tổ, hắn quét ánh mắt sắc bén qua hai hàng ghế đầu não: “Tôi cho rằng sau hôm nay chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, không thể để chúng có cơ hội phục hồi, các vị đang ngồi đây xem ra đều còn chỗ do dự, nếu trận này không thể xử lý tận gốc, rắc rối kéo theo không chỉ là những gì ta đã dự đoán được tại thời điểm này. Nếu các vị có gì e ngại hoặc ý kiến gì khác với kế hoạch lần này, xin hãy nêu rõ, thẳng thắn công khai tốt hơn nhiều e dè tính toán.” Lời nói ra vô cùng có trọng lượng, nhắm thẳng đến những phần tử trung lập đang cố ý giữ miếng và phe chủ trương bất động chờ thời, hắn tùy tiện hất tay chỉ sang bên phải, cử chỉ rất lịch lãm nhưng đủ khiến cả hội trường lạnh sống lưng, “Gallo Ge, ông nói đi.”

“Hành tung của Lazuo đang dần bị lộ tẩy, đầu mối cuối cùng A Long cung cấp đích thực rất có ích, có điều khó mà diệt tận gốc những chân rết Lazuo rải khắp Đông Nam Á, nếu chúng ta mở rộng truy lùng, có khả năng sẽ khiến các phần tử chống đối và một số thương gia bất mãn, đồng thời ảnh hưởng đến danh dự Hào Môn, đó là điều tôi lo ngại.” “Bô lão” Bắc Mỹ luôn có quyền lên tiếng, mà ngày thường ông ta phát biểu đã chẳng sợ ai.

“Phải diệt từ gốc khả năng phản kích của chúng, đội đặc phái mới của Phosa sẽ ra quân.” Ánh mắt hắn lia qua đám thủ lĩnh Trung Đông, đối phương lập tức lên tiếng.

“Đội đó đã khởi hành sáng sớm nay, hiện giờ đã tới khu vực phía Đông Cộng hòa Chad, giáp Sudan, tin tức do tổ chức Tường Long cung cấp trước đó không sai, ý đồ của Lazuo đúng là lấy dân tị nạn làm lá chắn, hắn muốn quyết một trận sống mái với Hào Môn, giờ hắn đang điên cuồng lệnh đàn em xuất hàng, hoàn toàn không còn kiêng dè gì nữa rồi.”

Đại diện thừa hành Palio bổ sung: “Việc tổ chức Tường Long trở mặt là một tổn thất rất lớn đối với Lazuo, cũng là kẽ hở cho chúng ta đột phá khối Đông Nam Á.”

Phosa gật đầu: “Hắn ta từng tiếp xúc với nhiều thương gia Hồng Kông lẫn Macao, nhưng xem ra kết quả không như mong đợi, những vụ giao dịch hết sức phiêu lưu thế này đã không còn thực hiện dễ dàng trót lọt như trước, bởi vậy người thường không dám động vào, ngộ nhỡ sau này lật lại, tất cả bị sung vào tài sản quốc gia thì bất lợi vô cùng, cũng chính vì khách hàng sụt giảm quá nhiều, giờ hắn đang có xu hướng dời địa bàn sang Thái Lan.”

“Lúc này tập đoàn Trụ Phong bằng lòng đứng ra làm mồi nhử giữ chân bọn chúng, đây là thời cơ lý tưởng để giăng bẫy.” Chỉ huy tổ Nam Á, Hassen Han tiếp lời, “Chúng tôi đã giữ liên lạc chặt chẽ với Trịnh tiên sinh theo kế hoạch.”

Lúc này Gallo Ge nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hiện giờ chúng ta điều toàn bộ quân số chủ chốt của Hạt bộ và Thanh bộ về đóng tại Hồng Kông là một cách làm quá mạo hiểm, đúng ra ta nên chú tâm vào nhánh đang di chuyển sang Thái Lan là hơn.”

Ánh mắt Fiennes thoáng lấp lóe, rồi lại nhanh chóng giấu đi nỗi bất an chỉ chờ chực tuôn trào, hắn lạnh lùng đáp: “Bọn chúng sẽ không vội vã dời đi ngay lúc này đâu, để Hạt bộ và Thanh bộ tiếp tục cắm tại vị trí.”

Palio vừa nhận ra đại ca có vẻ khác thường, lập tức báo cáo: “Ve Gió cách nửa giờ đều gửi tin về, theo tin nhắn mới nhất, người đã bị chuyển tới nơi khác, có khả năng là một điểm ẩn náu của phân nhánh lớn nhất tại Hồng Kông, Leslie Trần có thể cung cấp thêm tin tức tình báo cho ta từ nội bộ bọn chúng.”

“Chúng không sơ hở vậy đâu.” Zap – chuyên viên cấp một của tổ Nam Á trình ra một tập tài liệu từ cặp táp, “Xem tài liệu này, các vị sẽ không lạc quan đến thế đâu.” Hắn chuyển bức hình cho mọi người, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Fiennes, “Gã đó chúng ta không hề lạ, Kiệt, từng được huấn luyện trong nhóm đặc công.”

Lòng Fiennes đột ngột nảy sinh cảm giác cồn cào chưa từng có, hắn có thể khiến Thôi Minh Long trở mặt về phe Hào Môn vào phút cuối, nhưng hắn không thể khiến gã Kiệt này buông giáp đầu hàng, đó là một thằng điên có đầu óc, rất khó đối phó, đã vậy lại đặc biệt đam mê trò truy đuổi, từ một nhân tài không gặp thời trước kia giờ đã thành phần tử cực đoan khó chơi, con đường của hắn ta cũng chẳng tốn mấy thời gian.

Đổi lại trước kia, Fiennes sẽ lập tức hạ lệnh thanh trừng, nhưng hiện tại, hắn không muốn làm như vậy, bởi dù có đánh giáp lá cà, cũng không thể đảm bảo Trần Cận được an toàn.

“Bảo Michael giám sát 24/24, nhanh chóng kết thúc giao dịch thực tế.” Đại khái cơn giận tiềm tàng của Diệm đã trấn áp toàn hội trường, Zap chỉ im lặng nhận lệnh lui ra.

“Trước khi chính phủ đóng băng tài khoản, phải trao đổi được người về.” Phosa quan sát thái độ đã phát giác tầm quan trọng của Leslie Trần đối với Diệm không hề bình thường.

Nhưng lão Gallo Ge vẫn tiếp tục ngoan cố, hại đám Phosa trán toát mồ hôi: “Thủ lĩnh Xích bộ tất nhiên có quan trọng, nhưng so với cả kế hoạch truy quét phần tử ly khai thì chỉ bằng như một khúc nhạc đệm, chúng ta không thể vì an toàn của một người mà phá vỡ cả một quá trình chặt chẽ, ngộ nhỡ xảy ra sơ sót khi cứu con tin, cái giá phải trả là quá lớn, tôi thấy tôi đang nói lên sự thật rất hiển nhiên.”

“Còn tôi chỉ có một sự thật hiển nhiên phải nói…” Fiennes đứng lên, quét mắt bình thản đến kỳ dị, “Phải đảm bảo sự an toàn của Leslie Trần, giải cứu thành công bằng mọi giá.”

Mặt mày Gallo Ge đã khó coi hết sức, tuy đã ngoan cố thành tật, nhưng ông ta chưa từng bị Diệm phản ứng kịch liệt như vậy, tinh thần không khỏi có phần kinh hoàng, quay đầu ném một cái nhìn cho gã đàn em đứng đầu, đối phương chỉ nhìn lại ý bảo giờ không nên chọc thêm vào ổ kiến lửa, hình như Diệm đang rất bức xúc vì tình hình tác chiến mấy ngày gần đây.

Tan hội nghị, Gallo Ge và Phosa cùng sóng bước ra ngoài, lão đi trước có phần bất mãn nói: “Xem ra, chúng ta cùng tiến cử hay thật, tên Leslie đó thần thông quảng đại hơn tôi tưởng nhiều đấy.”

“Diệm không nhìn lầm người đâu.” Phosa dửng dưng đáp, “Nói chung, nếu hắn gặp bất trắc, nhất định ta sẽ rắc rối to.”

“Từ bao giờ chúng ta lại bị một phân bộ ghìm chân chứ?!”

Phosa dừng bước: “Không phải ghìm chân, là trợ giúp. Lão Ge à, từ sau ông ăn nói đừng móc máy vậy đi, khiêu chiến với uy tín của sếp chẳng phải hành động sáng suốt đâu.”

“Hôm nay Diệm có vẻ rất khác thường.”

Lão Ge xem ra cũng có tiến bộ, không đến mức mù tịt thuật đoán ý, “Dù sao gần đây đều là Leslie Trần ở cùng sếp, Diệm ra sức bảo vệ vậy, nhất định phải có lý do.”

Giọng Galle Ge vang lên cứng đờ: “Chỉ mong là vậy. Ông biết rồi, thằng đó là một đứa chuyên gây rắc rối.”

“Nếu ông xem qua kết quả thực chiến sinh tồn của của hắn, không chừng ông sẽ rút lại câu vừa rồi đấy.”

“Dù tôi không nghi ngờ mắt nhìn của Diệm, nhưng đã là con người, tránh không được hành sự theo cảm tính.”

Phosa cười cười: “Không lẽ ông muốn Diệm trở thành một cấp trên không coi tính mạng thuộc hạ ra gì?”

“Nhưng tôi không chấp nhận cung cách làm việc chủ quan này của Diệm.”

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.