Chúng Ta Chẳng Qua Vừa Lúc Gặp Nhau

Chương 2




p/s: dong binh đoàn chính là lính đánh thuê, người bảo tiêu, thám hiểm, chuyên nhận tiền làm việc theo yêu cầu của người khác. Có thể hộ tống, săn bắt ma thú, tìm kiếm bảo vật cho người thuê.

Liệt hỏa dong binh đoàn: có 5 thành viên, cấp bậc là A, nổi tiếng với hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, các thành viên đều có thực lực cường đại. Nhân số rất thưa thớt nhưng giá tiền làm nhiệm vụ siêu cao. Thành viên có độ tuổi đồng đều nhau, đều còn rất trẻ.

Mà hiện tại dong binh đoàn nổi tiếng truyền kỳ này đang buồn bực hộ tống một thương đội kỳ quái. Vì cái gì nói là kỳ quái? Thương đội không có vận chuyển thương phẩm gì, chỉ có một chiếc xe ngựa rộng lớn, bên trong dường như có một người, bởi vì lúc nào cũng đều có thể nghe được hắn ho khan . Dường như bệnh rất nặng, làm cho người ta lo lắng hắn có thể hay không tùy thời “thăng tiên”. Nhưng là bọn họ cũng chỉ nghe âm thanh, không thấy người. Người kia chưa từng ra xe ngựa, ngay cả ăn cơm đều do người tự xưng là lão quản gia Diệp Đàn đưa đi. Toàn bộ thương đội trừ bỏ vẫn chưa thấy qua mặt khách hàng, cũng chỉ có một quản gia cùng vài người hầu, bọn họ có thể không buồn bực sao?

” Lão Đại, ngươi nói thương đội này có kỳ quái hay không, trả tiền cao như vậy chỉ bắt chúng ta hộ tống đến Ai Lý học viện. Này dọc theo đường đi cũng không có gì nguy hiểm, chắc không phải kêu chúng ta hộ tống một tuyệt sắc mỹ nhân a?” Một thanh niên tuấn mỹ miệng ba hoa nói, hắn là đại kiếm sĩ của Liệt Hỏa Dong Binh Đoàn.

” Pierre, không cần nói bậy.” đội trưởng Liệt hỏa dong binh đoàn – Âu Lý- tuy mắng Pierre nhưng cũng không khỏi nghi ngờ tò mò.

” Lão Đại, ta cảm thấy được Pierre nói có lý, thương đội này quả thật rất kỳ quái.” Một thanh niên thân hình cao lớn lên tiếng.

” Đúng vậy, đúng vậy, đội trưởng, ta cũng nghĩ giống Phí Đức đại ca.” Một tiểu cô nướng 16 -17 tuổi dung mạo hồn nhiên đáng yêu phụ họa nói , tay đang ôm cánh tay Phí Đức. Mà Phí Đức chỉ cười yêu sờ đầu cô nương, trong ánh mắt khó che dấu được cưng chiều. Theo động tác hai người thể hiện, không khó nhìn ra bọn họ là người yêu.

Mà đi ở phía sau cùng, một thân hơi thở lạnh như băng, toàn thân trùm vải đen không thấy bộ mặt – Phó đoàn trưởng của Liệt Hỏa Dong Binh Đoàn — Băng Tư – cũng gật gật đầu. Vừa dứt mấy câu nói đó, bọn họ lại thấy lão quản gia Diệp Đàn bưng một chén thuốc đi đến bên xe ngựa , nhẹ giọng gọi:” Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.”

Trong xe ngựa, thanh âm ho khan đang kịch liệt vang lên bỗng dừng một chút. Lặng im trong chốc lát, một bàn tay hoàn mỹ ló ra xe ngựa, đem thuốc đi vào. Một bàn tay tuyệt đẹp a, ngón tay thật thon dài, sáng như ngọc, như một tác phẩm nghệ thuật. Các thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn đều xem ngây người. Chỉ có Phí Đức là phục hồi nhanh nhất, cảm thán:

” Có lẽ Pierre đoán đúng rồi, chúng ta hộ tống đích thực là tuyệt sắc mỹ nhân.”



Bị Phí Đức cảm thán bừng tỉnh, các thành viên khác đều gật đầu nhất trí.

Lúc này trong xe ngựa, Vân Tả Ý cau mày, nhìn trước mặt một chén khổ kết. Ngày đó sau khi chạy về học viện, liền lập tức bị học viện đưa đi hành tinh gxj 365. Sau khi đáp xuống một mảnh rừng rậm trên gxj 365, ngoài ý muốn bệnh trở nặng không dậy nổi. Vì thế chỉ có thể vận dụng thế lực ngầm của Vân thị ở tinh cầu gxj 365, dùng phương pháp tương đối thong thả tiêu sái — xe ngựa thay đi bộ, hy vọng trước khi đến học viện có thể sẽ khống chế được bệnh, thích ứng hoàn cảnh tinh cầu này.

Chữa bệnh dĩ nhiên không thể thiếu thuốc, nhưng do muốn mau thích ứng với tinh cầu, lượng khổ kết được tăng gấp đôi. Gấp hai lần a, đây là khái niệm gì? Tuy rằng đây là quyết định của chính mình, nhưng mỗi lần uống dược vẫn là thống khổ muốn tự sát.



Khẽ cắn môi, tự trấn an rằng thuốc không có gì ghê gớm, hắn vẫn uống từ nhỏ đến lớn. Đếm 1,2,3 sau, nhanh chóng ực một hơi. Tư thế đó làm người ta nhớ đến tư thế uống rượu của hào sĩ cổ đại . Sau đó nhanh chóng lấy tay che miệng lại, liều mạng không cho chính mình đem hương vị cổ quái kia nhổ ra, hơn nữa còn phải từng chút từng chút nuốt xuống. Giống như đã trải qua một thế kỷ thời gian sau, Vân Tả Ý rốt cục đem tất cả khổ kết đều nuốt xuống, lập tức cả người bất lực yếu đuối dựa vào xe ngựa. Tóc tai, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, dính vào trên người, trên mặt, rất không thoải mái. Cố sức ngẩng đầu nhìn xem cái chén trống không , không khỏi lại bội phục chính mình, trên đời này hẳn là không có chuyện gì so với uống khổ kết khó khăn hơn!

Diệp Đàn trước sau như một cung kính đứng cạnh xe ngựa . Tuy rằng hắn đã 200 tuổi, bề ngoài cũng như một lão nhân 50 tuổi, nhưng dáng vẻ rất khỏe mạnh, đi đứng vững vàng, thân hình thẳng tắp. Nghe trong xe ngựa truyền ra tiếng rên, Diệp Đàn làm quản gia mấy đời của gia tộc Vân thị , gặp qua đại nhân vật nhiều đếm không xuể, nhưng chỉ có đại thiếu gia đây làm hắn bội phục nhất. Không chỉ vì hắn còn nhỏ tuổi đã đem một nữa gia sản Vân thị xử lý gọn gàng ngăn nắp, khuếch trương ra không ít, càng bởi vì hắn từ nhỏ đã bắt đầu kiên trì uống khổ kết. Dù sao thiên tài tuy rằng hiếm , nhưng vẫn là có, về phần có thể kiên trì uống khổ kết mười mấy năm, hắn thật chưa từng nghe quá.

Last edited by lovely; Hôm nay at 07:50 AM.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.