CHƯƠNG 9
Chỉ thấy một một nữ tử đang ôm chặt lấy một nam tử đang hấp hối, đau khổ mà khóc lóc. Nữ tử kia bỗng nhiên cau mày suy nghĩ một hồi. Đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn y, Vũ Văn Anh vừa quay đầu lại đã thấy Hách Liên Quyết như có như không cười đứng cạnh, liền lùi lại mấy bước theo bản năng. Một lát sau, y vừa định quay đầu lại xem tiếp thì lại thấy ánh mắt Hách Liên Quyết nhìn về phía mình, ra hiệu bảo y lại gần. Vũ Văn Anh chần chờ một chút, trong mắt Hách Liên Quyết lập tức xuất hiện một tia khó chịu. Thế là y chẳng dám nghĩ nhiều, vội vàng đi đến bên người Hách Liên Quyết.
Vũ Văn Anh còn chưa kịp đứng lại, đã bị Hách Liên Quyết kéo vào lòng. Trong sân ngoài nử tử đang ôm nam nhân kia, còn có mấy thị vệ, nên Vũ Văn Anh có chút lúng túng, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng bị Hách Liên Quyết ôm chặt thêm, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y:
– Mấy ngày không gặp, Anh nhi sắc mặt ngày càng tốt lên nhỉ.
Vũ Văn Anh thoát ra không được, thở phì phì trừng mắt liếc hắn. Có lẽ do đã thành quen, nên Hách Liên Quyết cũng không đối xử với y quá đáng nữa, còn Vũ Văn Anh thì trước mặt hắn càng ngày càng trở nên thoải mái hơn. Nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của y, Hách Liên Quyết cười ha hả, nhéo mũi y. Lúc này, tiếng khóc của nữ nhân kia lại thu hút sự chú ý của Vũ Văn Anh. Bởi vì hiện tại đứng gần hơn, nên Vũ Văn Anh mới phát hiện ra nữ nhân đó là Tiêu vương phi, trong lòng không khỏi thảng thốt.
Vũ Văn Anh thấy Lai Niệm đứng một bên vẻ lúng túng. Một gã thị vệ bưng ra một lọ không nhãn, quỳ gối trước mặt Tiêu Vương phi nói:
– Vương phi, mời người dùng. – Nhưng Tiêu Vương phi chỉ ôm chặt lấy nam nhân kia mà khóc, không chú ý đến lời nói của tên thị vệ.
Vũ Văn Anh kéo kéo tay áo Hách Liên Quyết, nhỏ giọng nói:
– Vương gia, Tiêu vương phi làm sai điều gì sao?
Hách Liên Quyết nhìn Tiêu Vương phi một cái, ngón tay vuốt vuốt một lọn tóc xõa xuống của Vũ Văn Anh, nói:
– Nữ nhân đó dám phản bội lại bổn vương. Anh nhi không cần quan tâm đến ả.
Phản bội? Vũ Văn Anh tròn mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vương phi đang chăm chú nhìn nam nhân trong lòng, ánh mắt thê lương đến mức muốn chảy máu. Chẳng lẽ Tiêu Vương phi dám vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng Hách Liên Quyết? Nghĩ đến đây, Vũ Văn Anh không khỏi rùng mình. Thê tử của mình vụng trộm với kẻ khác, đối với một nam tử mà nói, là một sự nhục nhã. Như vậy thì lọ không nhãn mà tên thị vệ đang cầm kia, là độc dược sao.
Hách Liên Quyết cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, thanh âm lộ vẻ cáu kỉnh nói:
– Tiêu nhi, đừng lãng phí thời gian nữa, bổn vương không có thì giờ để dây dưa với ngươi.
Tiên Vương phi ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp tuyệt trần tràn đầy nước mắt cùng tuyệt vọng, thanh âm run rẩy nói:
– Vương gia, tình cảm phu thê giữa chúng ta chẳng lẽ đã đoạn tuyệt rồi sao? Tại sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết?
– Một nữ nhân cả gan dám phản bội lại bổn vương có tư cách để cầu xin bổn vương sao? Tiêu nhi, tha cho ngươi lâu như vậy, bổn vương cũng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
– Ha ha……… – Tiêu Vương phi cười thê lương, làm Vũ Văn Anh nghe cũng run sợ. – Ta không nào tin được, ta còn tưởng, ngươi quay về đây vì còn chút lưu luyến với ta. Nhưng không ngờ, Hách Liên Quyết ngươi quả là kẻ tuyệt tình. Vương Tiêu Tiêu ta đã đánh giá mình quá cao, tại sao lại có thể có cảm tình với một kẻ như ngươi cơ chứ? Hách Liên Quyết, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ta yêu ngươi hết lòng như vậy, nhưng lại bị ngươi chà đạp. Hách Liên Quyết, kiếp sau, ta chỉ mong đừng bao giờ gặp lại ngươi!
Nói xong, nàng ta cầm lấy lọ độc dược, uống một hơi cạn sạch. Vũ Văn Anh cứ như vậy nhìn Tiêu Vương phi chết trước mặt mình. Y thấy nàng ta đang cười, nhưng cũng giống như đang cười nhạo y vậy. Sau đó bỗng nhiên có một bàn tay giơ lên, che mắt y lại.
– Anh nhi, không nên nhìn.
Vũ Văn Anh chầm chậm quay đầu lại, nhìn Hách Liên Quyết:
– Nàng ta chẳng phải là phi tử ngươi sủng ái nhất sao? Tại sao nàng ta chết mà ngươi một chút cũng không thương tiếc?
Hách Liên Quyết nhíu nhíu mày, bất mãn nói:
– Ngươi định giáo huấn bổn vương sao?
Vũ Văn Anh cúi đầu:
– Ta làm sao dám.
Hách Liên Quyết thô bạo nắm lấy cằm Vũ Văn Anh, sắc mặt thập phần khó chịu:
– Bộ dáng của ngươi thế này mà bảo là không dám à? Xem ra ta cưng chiều ngươi quá rồi! Dám vì một nữ nhân mà cãi lời ta, không sợ ta làm vậy với ngươi sao?
– Không, ý ta không phải vậy. Vũ Văn Anh ta thân chỉ là một trái hồng, mặc cho người khác bóp đến nát bét. Vũ Thân vương ngươi muốn đoạt mạng ta thì dễ như trở bàn tay, ta sao dám tự cho mình thanh cao. Ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi ngươi nhất thời cao hứng trêu đùa mà thôi.
Hách Liên Quyết trong mắt nhất thời dấy lên lửa giận, bàn tay rộng lớn bóp chặt lấy cổ Vũ Văn Anh:
– To gan thật! Ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi!
Những ngón tay dần siết chặt, dường như có thể bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh kia bất cứ lúc nào. Vũ Văn Anh đau đớn cau mày lại. Thật khó chịu, cảm giác như sắp chết đến nơi vậy.
Thấy mặt Vũ Văn Anh đỏ lựng lên, Hách Liên Quyết đột nhiên thu tay lại, tiện tay ném Vũ Văn Anh xuống đất, khoanh tay lại nói:
– Người đâu! Đem cái tên to gan lớn mật này đến kho chứa củi! Không có lệnh của ta, không được mang đồ ăn cho hắn!
– Rõ! – Lập tức có hai người đến lôi Vũ Văn Anh đi.
Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ duy nhất, chiếu vào trong kho, nhưng cũng không thể coi đó là cửa sổ được, đó chỉ là một cái lỗ nhỏ để thông khí mà thôi. Ngày hôm sau, Vũ Văn Anh bị giam trong kho, một chút thức ăn cũng không có, vô lực ngã lên một đống củi. Chẳng phải y nên cảm thấy mình may mắn hay sao? Hách Liên Quyết là loại người như vậy, nhưng lúc đó lại không đoạt mạng y. Y cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại dám lớn tiếng như vậy. Hay là, trong thâm tâm, y cũng muốn biết, đối với Hách Liên Quyết, y có phải là một món đồ chơi hay không. Giờ đây đã không còn cách nào để phủ nhận một điều, y đã trót yêu Hách Liên Quyết, đã trót yêu một nam nhân hung ác. Tứ ca, thực xin lỗi, đệ rốt cuộc đã làm huynh thất vọng rồi.