CHƯƠNG 3
– Dẫn tên phế vật kia đến đây!
Một câu không đầu không đuôi khiến bọn hạ nhân không biết hắn đang nói tới ai, chân tay luống cuống nhìn sang quản gia. Đồng Bá theo Hách Liên Quyết từ khi hắn còn nhỏ, hiểu rõ từng lời nói từng hành động của hắn. Đồng Bá thở dài, tiến lại gần, run sợ đến nỗi chỉ dám thầm thì:
– Mau đến Đông viên mời Thập tam Hoàng tử đến.
Lai Niệm vừa mới thưa ‘vâng’, Hách Liên Quyết liền đập mạnh tay xuống bàn:
– Mời cái gì mà mời! Y không phải đang bệnh, sống dở chết dở hay sao? Sai người tha đến đây!
– Vâng…… Nô, nô tài lập tức làm ngay! – Lai Niệm nghe lệnh xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Vũ Văn Anh quả nhiên bị lôi tới thật, đằng sau Lai Niệm là Diệu Ngôn đang lo lắng vặn vẹo bàn tay trắng nõn. Diệu Ngôn vừa bước vào liền bị Đồng Bá kéo sang một bên, nhìn nàng lắc đầu, ý khuyên nàng không nên xen vào chuyện người khác. Vũ Văn Anh bị Lai Niệm ném vào giữa đại sảnh, đau đớn đến mức mặt mày liền tái nhợt, không chút sinh khí.
Hách Liên Quyết tự nhiên lại bị hoàng huynh giáo huấn cho một bài. Trong cơn giận dữ, lại nhìn thấy Vũ Văn Anh ngã vào trong đại sảnh, hắn liền đi tới phía trước, hung hăng đá một cước:
– Ngươi thân phận thấp hèn bại hoại, thế mà lại khiến ta bị hoàng huynh mắng cho một trận, ngươi xứng sao!
Nói xong một hồi liền nhấc người kia lên, hung hăng tát cho y hai cái. Hách Liên Quyết vốn là Đông Ly võ quan, lại không nể nang gì, cứ đấm đá như vậy, Vũ Văn Anh tất nhiên chịu không nổi, ‘oa’ một tiếng, y liền phun ra một bụm máu. Máu tươi bắn vào y phục trắng như tuyết của Hách Liên Quyết, mắt hắn liền hằn lên một tia nguy hiểm.
Diệu Ngôn đứng một bên thấy tình hình không ổn, vội vàng quỳ xuống:
– Vương gia, mong ngài tha cho y, y thực sự không cố ý. Thân đang mang trọng bệnh, nếu cứ như vậy thìsẽ chết mất. Vương gia, xin ngài rủ lòng thương, tha cho y.
Hách Liên Quyết chuyển ánh mắt sang Diệu Ngôn, cẩn thận dò xét nàng. Diệu Ngôn bị nhìn đến lạnh cả người, lúc này mới nhớ ra chủ nhân của bọn họ căn bản không thể dùng lẽ thường mà khuyên nhủ được, liền vội vàng cúi đầu, không dám nói câu nào.
– Được lắm! – Hách Liên Quyết nhìn Vũ Văn Anh đang cắn răng nói – Ở ngoài thì quyến rũ vương công đại thần, đến phủ của ta cũng dám dụ dỗ người của ta! Đồng Bá, mau đem đồ thị nữ phản bội kia ra cắt lưỡi cho ta!
Diệu Ngôn vừa nghe xong, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, không dám phát ra thanh âm nào. Nàng biết rõ tính tính của chủ nhân nàng, nếu cầu xin tha thứ, hình phạt sẽ không đơn giản chỉ là cắt lưỡi nữa:
– Tạ ơn…… Tạ ơn chủ nhân khai ân…… – Diệu Ngôn thanh âm run rẩy nói.
– Không! Không được! – Vũ Văn Anh lập tức tiến tới nắm lấy vạt áo Hách Liên Quyết – Không được, nếu ngươi làm vậy ta sẽ cắn lưỡi tự sát, các ngươi còn muốn lợi dụng ta đúng không? Ta thề sau này sẽ nghe lời các ngươi, van ngươi đừng làm vậy!
Diệu Ngôn sợ đến mức chỉ biết nhìn y mà kịch liệt lắc đầu, nhưng lúc này Vũ Văn Anh đang dùng hết sức nắm chặt lấy vạt áo Hách Liên Quyết, nên căn bản không để ý tới Diệu Ngôn. Hách Liên Quyết chậm rãi ngồi xuống, bàn tay to khỏe nắm lấy cằm Vũ Văn Anh, lạnh lùng nhìn y:
– Ngươi có biết bổn vương chúa ghét bị người khác uy hiếp không.
– Ta không uy hiếp ngươi, mà là cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho nàng được không? Chuyện này không liên quan gì đến nàng cả. – Nước mắt trong giây lát đã phủ kín đôi mắt y, lệ rơi từng giọt xuống tay Hách Liên Quyết, cảm giác bi thương.
Hách Liên Quyết đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, bàn tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt không chút huyết sắc của Vũ Văn Anh:
– Không ngờ Thập tam Hoàng tử đúng là kẻ hữu tình hữu nghĩa. Hay là như vậy đi, ngươi đồng ý làm nam sủng của ta, ta đổi lại sẽ đối xử với ngươi thật tốt được không? – Thanh âm ôn nhu như tiếng thì thầm bên tai tình nhân, nhưng trong lời nói vẫn có chút làm người khác tổn thương.
Vũ Văn Anh vừa nghe xong cũng ngây người, mắt mở to ngạc nhiên nhìn Hách Liên Quyết. Cuối cùng ánh mắt dần trở nên trống rỗng, thanh âm từ yết hầu khô khốc vang lên:
– …… Được……
Quả nhiên số y không thể nào được sống yên ổn……
Từ ngày hôm đó, Vũ Văn Anh trở thành nam sủng của Hách Liên Quyết. Đương nhiên y cũng không thể sống ở Đông viên được nữa, mà dọn sang chủ viện, cách phòng của Hách Liên Quyết có mấy bước chân. Cũng từ hôm đó, Diệu Ngôn bị giáng xuống làm hoán y nữ, công việc cũng thập phần vất vả hơn. Còn y, từ sau hôm đó, bệnh càng nặng thêm, nên không thể xuống giường đi thăm nàng được.
Vất vả chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng Vũ Văn Anh cũng xuống giường đi lại được. Vừa bước chân xuống giườngđã muốn đi thăm Diệu Ngôn, nhưng đường đi trong Vũ Thân vương phủ y không rành, nên đành vừa đi vừa mò. Người trong vương phủ chỉ quay đầu nhìn một cái rồi khinh thường quay đi, không ai bảo y nơi nào được đến, nơi nào không. Y cũng vui vẻ vì không ai để ý đến mình, như thế y có thể thong thả đi tìm Diệu Ngôn, nhưng……
– Ngươi ở đây làm gì? Ta nói ngươi có thể tự do đi lại trong phủ sao?
Nghe thấy thanh âm truyền đến từ phía sau, Vũ Văn Anh lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó mới từ từ quay đầu ra sau, mân mê nghịch mấy ngón tay của mình. Y đối với Hách Liên Quyết tự nhiên sinh ra cảm giác sợ sệt, thanh âm có chút run run:
– Ta.. ta chỉ muốn đi thăm Diệu Ngôn, không biết tình hình nàng ra sao……
Hách Liên Quyết trên mặt lộ ra vẻ cười châm chọc:
– Xem ra Thập tam Hoàng tử của chúng ta đúng là tình nghĩa a, bây giờ vẫn còn nhớ thương tiểu tình nhân?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc:
– Diệu Ngôn không phải là…… tình nhân của ta a.
– Nga? Vậy tại sao Thập tam Hoàng tử vẫn chưa quên được nàng?
Vũ Văn Anh ủ rũ cúi đầu:
– Bởi vì Diệu Ngôn là người duy nhất đồng ý làm bạn với ta.
Nghe y nói, Hách Liên Quyết ngây người một lúc, không nói không rằng nhìn chăm chăm vào thân ảnh trước mặt. Vũ Văn Anh thấy hắn không nói lời nào, mạnh bạo nói:
– Ngươi cho ta đi thăm nàng được không? Ta.. ta hứa sẽ không gây rắc rối, được không? – Thanh âm y tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Hách Liên Quyết chớp chớp mắt, đột nhiên tiến tới trước mặt Vũ Văn Anh. Vũ Văn Anh thấy hắn tới liền lui lại mấy bước theo bản năng. Nhưng Hách Liên Quyết nhanh nhẹn đem y ôm trọn trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi hắn:
– Bổn vương đi cùng ngươi. – Lời nói của Hách Liên Quyết vẫn giống như trước kia, không để cho người khác có sự lựa chọn nào khác mà làm theo.
– Ngươi cũng đi?
– Phải, ta cũng đi – Hách Liên Quyết cười.
Hoán y nữ ở hoán y điện chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ sẽ được gặp chủ nhân của mình bằng xương bằng thịt. Hoán y nữ thân phận thấp kém, thường thì cả đời cũng không một lần được gặp chủ nhân của chính mình. Còn chuyện mẫu thân Vũ Văn Anh là do Tây Đoan vương lúc say rượu đi lầm vào hoán y điện.
Người trong hoán y điện nhất loạt quỳ xuống, thở mạnh cũng không dám, vì nghe nói chủ nhân của họ bụng dạ nham hiểm, nên chỉ sợ Hách Liên Quyết tìm mình trách phạt. Vũ Văn Anh nhìn lướt một cái liền phát hiện ra Diệu Ngôn trong đám người đang quỳ, vừa định chạy đến, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hách Liên Quyết. Hách Liên Quyết định đùa y một phen, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn y, cho đến khi trong ánh mắt Vũ Văn Anh cơ hồ sắp xuất hiện chút tuyệt vọng mới gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Được Hách Liên Quyết đồng ý, Vũ Văn Anh liền thật tâm cười tươi với hắn, sau đó chạy như bay đến chỗ Diệu Ngôn. Hách Liên Quyết đột nhiên thấy sững sờ, là do nụ cười kia sao? Người kia làm chất tử ba năm trời như thế mà vẫn giữ được nụ cười trong sáng thuần khiết như thế sao. Hách Liên Quyết thấy y đang kéo Diệu Ngôn, cao hứng nói với nàng cái gì đó. Diệu Ngôn tựa hồ như đang có tâm sự, chỉ lẳng lặng nghe y nói, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Hách Liên Quyết. Một lát sau, Vũ Văn Anh tựa hồ cũng phát hiện Diệu Ngôn có điểm không bình thường, liền theo ánh mắt nàng, nhìn thấy Hách Liên Quyết đang đứng đằng xa, sau đó cũng cúi đầu trầm mặc.
Hách Liên Quyết đột nhiên cảm thẩy bực bội trong lòng, thanh âm trở nên ôn hòa:
– Vũ Văn Anh, mau lại đây, chúng ta đi thôi.
Nghe thấy giọng Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh tuy mới chỉ tiếp xúc với hắn mấy lần nhưng cũng hiểu rằng Hách Liên Quyết không bao giờ nói đùa, vì thế liền chạy về phía hắn. Sau khi ra khỏi hoán y điện, Vũ Văn Anh chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, nhưng hành động lén lút của y làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Hách Liên Quyết.
– Vũ Văn Anh, từ nay trở đi ngươi phải đến thư phòng hầu hạ ta.
– Hả?- Vũ Văn Anh đang mơ mơ mộng mộng, nghe thấy hắn nói vậy, liền kinh ngạc.
Hách Liên Quyết lại tiếp:
– Nếu ngươi hầu hạ ta tử tế, ta sẽ cho ngươi đến gặp Diệu Ngôn.
– Thật không? – Trong đáy mắt Vũ Văn Anh bỗng lóe lên một tia sáng.
– Bổn vương chẳng lẽ lại có thú vui nói giỡn với ngươi sao? – Hách Liên Quyết trừng mắt nhìn y một cái. – Nếu ngươi làm tâm tình ta tốt lên, không biết chừng ta sẽ không bắt nàng ta làm việc ở hoán y điện nữa.