Chúng Ta Chẳng Qua Vừa Lúc Gặp Nhau

Chương 49




CHƯƠNG 1

Tiệc sinh nhật Vũ Thân vương thập phần hoành tráng, quan viên lớn nhỏ trong kinh thành chưa bao giờ lại tụ tập đông đủ thế này, ngay cả Hoàng thượng cũng đến góp vui, thế nhưng bách quan nhìn thấy hắn liền co ro khúm núm. Sợ làm đệ đệ mình mất vui, nên hắn ngồi một lúc liền bãi giá hồi cung.

Tiệc rượu linh đình,đâuđâu cũng nghe thấy tiếng cạn chén, tiếng nói chuyện liên tiếp không ngừng, Hách Liên Quyết tựa hồ đang rất hưng trí, thuận tay ôm một thị nữ vào lòng ngực trút rượu, thị nữ kia không uống được rượu liền bị sặc đến đỏ bừng mặt, ho lấy ho để, Vũ Thân vương cười ha hả, thị nữ cuống quít quỳ xuống, liên thanh nói: “Vương gia tha mạng.”

Hách Liên Quyết phất tay, ra hiệu cho thị nữ kia lui xuống, vì thế mọi người đều biết rằng tâm tình chủ nhân của bữa tiệc này hiện đang rất hảo. Ai cũng biết Vũ Thân vương tâm tình bất định, lúc tâm tình tốt sẽ có lòng từ bi, còn lúc tâm tình bất hảo, mười mạng cũng không đủ cho hắn giày vò.

Vũ Văn Anh trong chớp mắt tiến ra từ một góc nào đó, động món này một tí, món kia một tí, cúi đầu để không ai nhận ra y mà đùa cợt. Ba năm trời làm chất tử, y đã học được bộ dáng lễ phép phục tùng, học được cách nén giận. Ngày thường ở ngay trong chính phủ đệ của mình, y luôn bị nô tài khi dễ, cắt xén tiền phụng dưỡng, ngay đến thức ăn cũng đều nguội lạnh, sau một thời gian dài chịu đựng quen, cơm y ăn cũng ít đi.

Đột nhiên, một bát rượu đổ ụp lên người, khiến Vũ Văn Anh bị ướt cả một mảng lớn, nhìn qua thấy một vẻ đẹp đặc biệt, sắc trạch tiên diễm (màu sắc tươi đẹp), để lại trên bộ bạch y một vết loang đỏ sẫm. Vũ Văn Anh chật vật không chịu nổi, không muốn lưu lại nơi đó nữa, nhưng lại có người nhìn thấy y, hình như còn cười y. Kẻ khởi xướng Lưu thượng thư vẻ mặt đắc ý tiêu sái bước lại gần.

– Thật sự là thất lễ, Thập tam Hoàng tử, hạ quan không cố ý, như vậy đi, để ta sai người thay quần áo cho được không?

Vũ Văn Anh lập tức cảnh giác, nhìn thấu được ý đồ của lão, vội vàng nói:

– Không…… không cần, không có chi……

Lưu thượng thư lộ ra một tia thâm hiểm:

– Sao lại không cần? Chẳng lẽ Thập tam Hoàng tử không chấp nhận lời xin lỗi của hạ quan.

– Không, không phải như thế, thật sự là không có chi……

Vũ Văn Anh rụt đầu, muốn tránh xa ra khỏi tầm mắt nóng như lửa của Lưu thượng thư, nhưng bản thân cũng biết rằng điều đó là vô dụng, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía này, thậm chí ngay cả Vũ Thân vương hình như cũng có liếc.

Lưu thượng thư thủ đoạn bất thành, liền kéo Vũ Văn Anh đi:

– Đi thôi, Thập tam Hoàng tử, chẳng lẽ ngài còn khách sáo với hạ quan? Đúng là làm hạ quan đau lòng mà.

Lưu thượng thư lòng bàn tay rất rộng, cơ hồ có thể bóp nát xương cốt Vũ Văn Anh vậy. Vũ Văn Anh bị lão lôi đi, không thể không theo, một sự kiện nho nhỏ như vậy, Vũ Thân vương từ đầu đến cuối chỉ liếc mắt một cái, cũng chẳng thèm quan tâm. Yến tiệc này cứ để Đồng Bá lo là được, hắn không cần quản.

Một lát sau, Vũ Thân vương đột nhiên cau mày, vỗ mạnh xuống bàn:

– Ồn ào chết đi được, tất cả mau lui đi, đau cả đầu.

Biết rõ tính tình của cửu Vương gia, bách quan lập tức im lặng, cẩn thận lui xuống, người vừa lui xuống, Đồng Bá liền tiến về phía Hách Liên Quyết khom người nói:

– Vương gia, ngài có muốn đi nghỉ không?

Hách Liên Quyết bực mình phất tay nói:

– Đã bảo ngươi đi chỗ khác! Đừng phiền ta.

Đáp ‘vâng!’, Đồng Bá nghe vậy cũng lẳng lặng lui xuống, bên người Hách Liên Quyết chỉ còn lại thị vệ Khang Tề An đứng phía sau. Khang Tề An đứng nghiêm, căng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh. Hách Liên Quyết ngồi một hồi, tựa hồ có chút buồn bực, liền đứng dậy đi về phía hoa viên, Khang Tề An không rời hắn, từng bước theo sau.

Hậu hoa viên thực im lặng, Hách Liên Quyết lững thững đi tới, gió đêm thổi tới đập vào mặt, Hách Liên Quyết cảm giác chếnh choáng đi vài phần. Lúc này hắn mới nghe thấy loáng thoáng tiếng thở dốc dồn dập, Hách Liên Quyết đang ở tuổi thanh niênnên đương nhiên biết hành động là cái gì, quay đầu lại nhìn Khang Tề An, hắn hiển nhiên đang đỏ mặt vì xấu hổ. Hách Liên Quyết cau chặt mày, đúng là có kẻ chán sống, cư nhiên dám ở trong phủ của hắn mà tằng tịu với nhau.

Thanh âm truyền ra từ một phòng khách, đi càng gần, tiếng thở dốc càng lớn. Tới trước cửa, Hách Liên Quyết nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Hình ảnh trong phòng thật khó coi, có hai thân thể xích lõa đang ở quấn quít nhau ở trên giường. Vũ Văn Anh quần áo xộc xệch đang bị đặt nằm dưới một nam nhân, đôi mắt trợn trừng lên vì nhục nhã mà rưng rưng nước mắt, y cắn chặt môi dưới, không để cho chính mình phát ra âm thanh nào. Dường như cảm giác được ánh mắt của Hách Liên Quyết, nhìn sang, thấy một đôi mắt sắc như diều hâu cùng hơi thở đầy chết chóc, Vũ Văn Anh lập tức bị dọa đến ngây người, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

Một thanh âm lạnh lùng phá tan sự yên tĩnh vang lên:

– Thượng thư đại nhân có vẻ sung sướng thật, dám ở trong phủ của bổn vương mà làm chuyện phong lưu.

Nghe thấy thanh âm của hắn, nam nhân đang thượng Vũ Văn Anh cứng đờ người, vội vàng buông y ra, từ trên giường bò xuống, luống xuống chỉnh lại y phục, quỳ xuống:

– Hạ..hạ..hạ..hạ quan khấu..khấu..khấu kiến Cửu Vương gia.

Thoát ra khỏi gông cùm của Lưu thượng thư, Vũ Văn Anh vội lui về trong góc giường, lấy quần áo che mình lại, cúi đầu cắn môi, cả người run đến nỗi không kiểm soát nổi.

– Thế nào? Lưu thượng thư có vẻ không muốn gặp bổn vương, là do bổn vương làm hỏng chuyện tốt của ngươi? – Trong thanh âm hòa lẫn một tia nguy hiểm.

– Không..không..không..không dám, hạ quan không dám, hạ quan là… hạ quan phải…… – Lưu thượng thư đột nhiên chỉ vào kẻ đằng sau hắn đang co rúm lại. – Là… là Thập tam Hoàng tử bảo hạ quan ra đây, hạ quan liền cùng y đi ra, không nghĩ rằng Thập tam Hoàng tử lại muốn làm chuyện này.

Ánh mắt Hách Liên Quyết lim dim vẻ tức giận, cao giọng:

– Lưu Minh Sĩ, ngươi nghĩ bổn vương không có mắt sao?

Lúc này Lưu thượng thư ba hồn thì đi mất bảy phách, sợ tới run người, liên tục dập đầu nói:

– Hạ quan không dám, hạ quan không dám……

– Không dám? – Hách Liên Quyết hừ lạnh một tiếng, – Ta nghĩ ngươi đã to gan lớn mật, thì còn cái gì ngươi không dám? Khang Tề An!

– Có thuộc hạ!

– Lôi hắn ra ngoài đánh một trăm trượng, đánh xong nếu còn thở thì ném hắn ra ngoài, nếu chết thì đem ra ngoại thành chôn!

– Rõ!

Khang Tề An không cần nói nhiều liền lôi Lưu thượng thư đang khóc lóc van xin ra ngoài, đánh một trăm trượng. Người bị đánh một trăm trượng mà vẫn còn sống hắn chưa từng thấy qua, căn cứ vào luật pháp Đông Ly, mệnh quan triều đình mắc lỗi nhỏ sẽ được áp dụng hình phạt riêng, nhưng đối với hắn Hách Liên Quyết mà nói, luật pháp là cái thá gì chứ?

Quay đầu lại nhìn về phía Vũ Văn Anh đang thu lu như con thú nhỏ trong góc tường, hắn từng bước đi tới, Vũ Văn Anh thấy hắn đi tới, ánh mắt liền trợn trừng lên nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, rồi lại khép nép người vào góc. Hách Liên Quyết đi tới, lạnh lùng nhìn xuống hắn một hồi, rồi đột nhiên nhấc cả người Vũ Văn Anh lên, bước ra ngoài, ném hắn vào trong hồ nước.

Thanh âm tàn nhẫn vang lên:

– Mau tẩy rửa rồi lên gặp bổn vương. -Thực bẩn! Hách Liên Quyết trong lòng thầm nghĩ.

Hồ nước đầu xuân lạnh thấu xương, Vũ Văn Anh vốn không biết bơi, giờ lại bị nhiễm lạnh, chân bị chuột rút, trong lòng nhất thời trào lên nỗi tuyệt vọng, cảm giác được thân mình từng chút từng chút chìm dần xuống, thân ảnh cao ngạo trên bờ kia căn bản không có ý cứu y. Trước mắt dần tối đen, trong khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Vũ Văn Anh trong lòng âm thầm nói: Mẫu phi, phận làm con bất hiếu, vô phương sống sót quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.