Chúng Ta Chẳng Qua Vừa Lúc Gặp Nhau

Chương 21




“……”

Không ai trả lời Trọc Luân , trừ bỏ Tê Đặc , mấy người Âu Lý , những người khác đều cúi đầu giả bộ đang đọc sách. Có nhiều lý do cho việc từ chối trả lời này: bọn Thang Mộc là đại ca ngầm của học viện, họ không thể trêu vào. Nếu chuyện tố cáo này mà rơi vào tai Thang Mộc, bọn họ sẽ chịu không nổi. Mặt khác, bọn họ cũng không thích Trọc Luân, trả lời hắn làm gì chứ. Và lý do cuối cùng : bọn họ quả thật không biết.

” Lão Đại, Thang Mộc , Tây Lâm là ai, dường như là đại ca ở đây a. Ngươi xem bọn họ đều sợ thành như vậy.” Pierre hỏi, trong mắt lóe tinh quang, xem ra hắn rất muốn cùng “Đại ca” kia gặp gỡ một chút.

” Không cần gây chuyện.” Biết quá rõ Pierre , Âu Lý vừa nghe Pierre nói, đã hiểu hắn muốn làm gì lập tức giáo huấn hắn một câu, rồi đem ánh mắt chuyển hướng Khải Đặc .

” Được rồi, thực mất hứng.” Pierre bĩu môi, không có nói cái gì nữa, nhưng quang mang trong mắt hắn cũng không có yếu đi. Đáng tiếc Âu Lý lo quan sát Khải Đặc nên không chú ý tới.

Trọc Luân đợi một hồi, xem phía dưới không một người để ý tới hắn, nụ cười gian xảo hơi cứng một chút. Nét mặt dữ tợn nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia âm độc nhưng rất nhanh che tốt lại .Hắn khôi phục nụ cười ghê tởm , đắc ý dào dạt nói:

” Cư nhiên dưới tay ta vẫn còn có đệ tử như vậy. Thật sự là buồn cười. Trốn học? đây là hành vi của ma pháp sư cao quý tương lai sao? Chỉ có bọn hạ đẳng mới hành động như thế . Bọn họ căn bản không xứng làm đệ tử của Ai Lý học viện, không xứng……”

” Ai nói đệ tử của ta không xứng làm đệ tử Ai Lý học viện?” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên nơi cửa phòng học.

Mọi người hướng về địa phương có âm thanh truyền ra. Trong nháy mắt, tất cả đều bị dung mạo tuyệt sắc làm giật mình, nhưng những đệ tử này đã thấy qua Vân Tả Ý nên có miễn dịch nhất định. Hơn nữa lão Đại của học viện -Thang Mộc – sợ hãi hắn như thế, khiến cho mọi người đã sớm liệt hắn vào hàng ngũ không thể trêu chọc. Vì thế không lâu sau cả bọn liền phục hồi tinh thần, ngắm mỹ nhân tuy trọng yếu, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.

Mấy người Âu Lý, Pierre thì gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tả Ý. “Mấy người” dĩ nhiên cũng bao hàm cả Tê Đặc bên trong. Hắn vì sao cũng nhìn chằm chằm Vân Tả Ý thì chỉ có hắn biết.

Trọc Luân lau nước miếng chảy ra, đôi mắt phát sáng. Nghe Vân Tả Ý nói, hắn liếc xuống quần áo người trước mặt, không thấy thẻ bài đại biểu thân phận sư phụ. (Xui cho hắn, hôm nay Vân Tả Ý không đeo. Dù sao Tả Ý đến để hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp của mình, không phải sư phụ chính thức của Ai Lý học viện bởi vậy không bị bắt buộc mang thẻ bài). Nội quy của Ai Lý học viện quy định bắt buộc các sư phụ phải mang “thẻ bài sư phụ”, đệ tử phải mang “thẻ bài đệ tử”. Sư phụ nào không mang một lần hạ chức một bậc, không đeo lần thứ hai xin mời đi tìm nơi khác . Đệ tử không mang ba lần sẽ bị học viện khai trừ.

Hắn ở Ai Lý học viện làm việc đã 3 năm, chưa từng gặp qua sư phụ nào không mang thân phận bài, mà người kia cũng không xứng mang thẻ bài đệ tử , xem ra hắn cũng không phải đệ tử Ai Lý học viện. Quần áo chưa từng gặp qua, hình thức cổ quái, không phải phục sức của quý tộc, chất liệu cũng chưa thấy bao giờ. Trên người không có huy chương gia tộc đại biểu cho thân phận quý tộc (Quý tộc trên người đều mang theo huy chương gia tộc), xem ra hắn cũng không phải quý tộc. Chắc là người nhà của đệ tử nào đó đến học viện, như vậy tốt lắm, Trọc Luân âm hiểm cười.

” Hừ, dân đen kia, ngươi từ nơi nào chạy tới đây? Không biết giả mạo sư phụ học viện là tội rất lớn sao? Còn nữa, ở trước mặt quý tộc nói chuyện , ngươi cư nhiên dám to tiếng quát mắng đánh loạn. Đây là trái với pháp lệnh của quốc vương. Nhìn ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, bản pháp sư liền khai ân, chỉ cần ngươi theo hầu hạ tốt ta vài ngày, ta cao hứng sẽ không truy cứu chuyện ngươi mạo phạm quý tộc. Nếu không, chính ngươi chịu chết đi.” Trọc Luân nói xong, tràn đầy tự tin chờ Vân Tả Ý gật đầu. Kháng lệnh quý tộc là tội nặng nhất, hắn không tin mỹ nhân trước mặt sẽ dám không đáp ứng yêu cầu của hắn. Mỹ nhân như vậy a…… Trọc Luân nghĩ nghĩ, nước miếng lại chảy xuống ,tuyệt không bận tâm hình tượng trước mặt chúng đệ tử.

Này, này có thể xem như đùa giỡn sao……

Bị nam nhân đùa giỡn, Vân Tả Ý nhất thời không biết phản ứng sao, sửng sốt một chút. Kiếp trước, diện mạo của hắn là điển hình của nam nhân, chưa từng bị người nhận sai thành nữ nhân . Kiếp trước có mấy phụ nữ từng chọc ghẹo hắn,hắn trừng mắt một cái đã bị dọa chạy mất. Mà người ta không có nói quá rõ ràng như vậy. Kiếp nầy hắn vẫn bị phụ thân bảo hộ tốt lắm, cơ hồ không ra khỏi cửa, người hầu trong nhà vô cùng cung kính hắn . Tới tuổi nhập học , trong học viện, đệ tử đều rất ngây thơ, hơn nữa khoa học kỹ thuật phát đạt, cách xử sự cũng tao nhã hơn, hắn cơ hồ chưa từng nghe qua có đệ tử ở trước mặt hắn nói lời thô tục. Từ khi hắn thành Hội trưởng, các đệ tử trốn hắn còn không kịp, càng không thể chạy đến chọc ghẹo hắn. Qua hai lần làm người, lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, Vân Tả Ý có điểm không biết nên phản ứng như thế nào.

Âu Lý nhìn bản mặt ghê tởm của Trọc Luân, tay nắm chặt, sắp khống chế không được chính mình mà xông lên, một quyền đem Trọc Luân đánh bay. Lúc này có người kéo hắn lại, Âu Lý phẫn nộ nhìn, nguyên lai là Băng Tê:

“Ngài cho rằng hắn ngay cả điểm ấy đều xử lý không tốt sao?”



Âu Lý sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu được, điểm việc nhỏ như vậy, hắn không có khả năng xử lý không tốt. Hơn nữa, bọn họ tiến này trường học với lý do là quan sát thực lực Vân thiếu gia, hiện tại là thời cơ tốt nhất. Âu Lý ngồi xuống ngay ngắn , nhưng nắm tay vẫn không có buông ra.

Ở địa phương không ai chú ý tới, Khải Đặc cũng đang gắt gao nắm chặt tay.

“Ngươi suy nghĩ cho tốt đi. Ngươi phải theo hầu hạ ta vài ngày, hay là muốn bị giam ? ” Vốn đang đắc ý dào dạt ở mộng đẹp, Trọc Luân bị một trận hàn khí đông lạnh cả người.

Lúc này hàn ý trên mặt Vân Tả Ý khiến tất cả mọi người không tự chủ được nghĩ muốn tựa vào nhau cùng sưởi ấm.

” Ngươi lá gan to lắm. Đệ tử của ta không xứng làm đệ tử Ai Lý học viện? Cùng ngươi vài ngày, hầu hạ ngươi cho tốt? Hừ, Ai Lý học viện có lão sư như ngươi mới là bất hạnh lớn nhất. Nếu không ai giáo huấn ngươi, vậy để ta hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi học được nói tiếng người là như thế nào.” Vân Tả Ý mặt âm trầm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.