Chúng Ta Chẳng Qua Vừa Lúc Gặp Nhau

Chương 13




Cái gì? Thang Mộc suýt té xỉu, đem ánh mắt cầu cứu hướng đến ba đứa bạn cùng phòng.

Đám người Khiếu Minh nhìn ánh mắt Thang Mộc hướng đến bọn họ, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, kiên quyết cho thấy lập trường.

Mấy tên không nghĩa khí này…… Thang Mộc phẫn nộ nhìn đám Khiếu Minh, khiến bọn họ bị dọa sợ, lại lùi thêm mấy bước.

” Khụ”

Phía sau vọng lại một tiếng ho khan, lập tức bẻ gãy cái nhìn phẫn nộ của Thang Mộc, trong chớp mắt lại biến thành một viện sinh ngoan không thể tưởng.

” Hội trưởng, thật sự phải mở……” Thang Mộc cố vùng vẫy lần cuối.

” Hừ, ngươi nói sao?” Vân Tả Ý hỏi lại một câu, hàn khí phát ra trên người càng lúc càng nặng.

” Là…… Là……” Thang Mộc bị hàn khí từ Vân Tả Ý bức đến cứng người, những lời trong miệng không thể thốt được, khổ sở đi đến tủ quần áo. Đứng trước cửa tủ, bàn tay nặng như ngàn cân, thế nào cũng không nhấc lên nổi, chỉ chốc lát sau, trên mặt phủ đầy mồ hôi lạnh.

” Có vấn đề gì sao? Sao lại không mở cửa ra?” Vân Tả Ý chờ lâu, có chút mất kiên nhẫn, mở miệng hỏi.

” Không…… Không có vấn đề gì……” Thang Mộc lắp bắp đáp, đồng thời trên tay vận một chút lực. “bang” một tiếng, cánh cửa liền mở ra. Cả bọn bất động không một phản ứng, chỉ nhìn đống quần áo, vật dụng chất chồng bên trong cùng mùi hôi kỳ dị ập ra, nháy mắt Thang Mộc đã bị chôn dưới đống đồ vật. Có điều, hiện tại chẳng ai có tâm để lo lắng cho tình trang của Thang Mộc nữa. Phòng ngủ của đám Khiếu Minh phút chốc áp lực đè nặng, đến thở cũng không thở nổi. Nhưng đó cũng không phải điều trọng yếu nhất, cái trọng yếu là sắc mặt hiện giờ của Vân Tả Ý, ai thấy cũng phải kinh hãi. Không biết từ khi nào hắn đã thối lui đến tận ngoài cửa, sắc diện đầu tiên là từ đỏ đến tái, từ tái đến xanh, cuối cùng biến thành màu đen khủng bố. Nhìn thấy sắc mặt Vân Tả Ý khủng bố như vậy, cả bầy sợ hãi co rúm lại, vội vàng thối lui, lui đến vách tường rồi thì run bần bật.

” Ô…… Ô……, hô……” Thang Mộc chìm trong đống quần áo suốt nửa ngày trời, rốt cuộc đã có thể ngóc đầu dậy, thở lấy từng hơi. Chỉ là hắn nhất thời…… quên mất hoàn cảnh…… đột nhiên cảm giác đương trường có gì đó bất ổn ? Đúng rồi, hội trưởng ác ma. Thang Mộc vừa sực nhớ vội vàng hướng đến chỗ Vân Tả Ý rồi ngoái đầu nhìn lại, thấy đám Khiếu Minh bị dọa đến co rúm liền vội vàng cúi đầu. Lúc này hắn cảm thấy đống quần áo kia không còn đáng sợ nữa, thậm chí còn sinh ra ý tưởng chui vào trong đó lại, miễn là không phải đối diện với sắc mặt khủng bố kia. Chỉ là Vân Tả Ý đã nhìn đến hắn, có cho mười lá gan hắn cũng không dám trước mặt Vân Tả Ý tự tiện hành động.

Vân Tả Ý dời ánh mắt lạnh lẽo khỏi Thang Mộc, chuyển hướng đến ba người ở góc tường, khẽ mở miệng, một chuỗi âm thanh tuyệt vời vang lên: ” Thế nào? Ta đáng sợ lắm? Sao lại tránh xa như vậy.”

” Không có…… Không có……” Khiếu Minh, Tây Lâm, Bạc Mộ ba người liên tục lắc đầu.

” Vậy sao lại trốn vào trong góc.” Âm điệu bớt đi vài phần lạnh giá.

Ba người bọn Khiếu Minh ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi mất nửa ngày mới đi đến trước mặt Vân Tả Ý, cùng Thang Mộc với đống quần áo bẩn bốc mùi đứng chung một chỗ, tựa hồ đó mới là nơi an toàn nhất.

Vân Tả Ý nhạy cảm sắc bén, thấy thái độ đó, khóe miệng nhấc lên một tia cười lạnh, sắc diện bất biến. Hắn ghét nhất là có người trước mặt hắn bày trò khôn vặt.

” Các ngươi gọi thế này là quét dọn?”

Bọn Thang Mộc cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

” Không đáp? Vậy, về sau có quét dọn lại toàn bộ phòng ngủ cũng không đạt tiêu chuẩn.” Vân Tả Ý nói xong câu đó mặt không chút thay đổi.

” Vâng……. Ách….” Đám Thang Mộc thành thành thật thật nghe giáo huấn, đột nhiên nhận thấy câu nói của Vân Tả Ý cón có ý khác? về sau? Vậy có phải là sau này sẽ còn tiếp tục kiểm tra nữa? cái gì? Còn có lần sau sao…… Kiểm tra một lần với bọn họ đã quá đủ, nếu sau này còn bị kiểm tra, cuộc sống lúc đó coi như là…… Nghĩ về tương lai sau này, bọn Thang Mộc trong nháy mắt trở nên không còn gì thê thảm hơn.

” Đúng vậy, mỗi tuần ta đều sẽ đến kiểm tra, còn kiểm tra ngày nào khi nào thì không xác định , các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị kỹ.” Vân Tả Ý thưởng ngoạn sắc thái khổ sở của mấy tên viện sinh, tâm tình tựa hồ cũng tốt được một chút.

“……” Mấy người Thang Mộc không nói gì, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải mỗi ngày kiểm tra là tốt rồi, có điều không xác định là ngày nào?…… Vậy chẳng phải ngày nào cũng phải phập phồng lo sợ sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt vừa trầm tĩnh lại một chút của cả đám lại lập tức đông cứng.

Vân Tả Ý ngắm nghía sắc mặt không ngừng biến hóa, lấy bảng chấm công cùng bút mang theo bên người ra (Dùng để ghi chép cuộc sống hằng ngày của học viên; đi học hay vắng; thái độ thường nhật. Việc này cũng là một chức trách trọng yếu của sư phụ phụ đạo). Ở dòng đám người Thang Mộc, vệ sinh phòng 109 phê một cái “Kém” thật to.



Bọn Thang Mộc đúng là uất hận muốn chết, cả đời lần đầu lao lực đi quét dọn như vậy, cuối cùng được cho một điểm Kém, nhưng cả bọn chẳng ai dám đến gặp Vân Tả Ý mà nói lý.

Vân Tả Ý chấm điểm xong, lướt mắt đến mấy quyển tập trên bàn, lên tiếng nói:

“Đem mấy cuốn tập đó đến phòng học riêng của lớp đi”. (Tại từng hành tinh khác ngoài liên minh, các lớp đều có một phòng học của riêng minh. Tuy bình thường, mỗi đệ tử, dưới thân hận giả, chia ra học rải rác tại các phòng học, nhưng bọn họ vẫn có một phòng đặc biệt của lớp họ. Phòng học này chỉ dùng khi thầy giáo muốn họp lớp, hội nghị, tổ chức thi, học bổ túc, tập hợp chuyện linh tinh khác. Bình thường không cần mở cửa để học, không phải đệ tử liên minh cũng không mở ra, Bởi vậy vài căn phòng này là sự tồn tại kỳ quái ở học viện, trở thành một trong mười điều quái dị khó hiểu nhất của Ai Lý học viện). “ Chờ ở đó, ta đi kiểm tra hết các phòng ngủ, rồi sẽ đến sửa bài.”



Cái gì…… sửa bài ở đó…… đám Thang Mộc nhất thời cảm thấy choáng váng. Tuy rằng tối hôm qua đã thức cả đêm chép bài, nhưng lượng bài bỏ dở tích lũy trong thời gian dài như vậy, sao có thể trong một đêm mà làm đủ hết? Còn chưa tính đến mớ bài học bỏ trống chỉ chép mỗi đề mục, chưa có thời gian bổ sung, một lời của Vân Tả Ý đúng là mưa bom dội xuống đầu .

” Phàm là kiểm tra thấy phòng ngủ không xong đều phải chịu trừng phạt. Lần đầu này coi như tha cho các ngươi. Đi ra sân thể dục chạy mười vòng, chạy xong về đem tập vở đến phòng học chuyên môn, hy vọng lúc ta đến đó, các ngươi cũng đã đến rồi. Hừm, từ giờ đến lúc kiểm tra xong đại khái còn một giờ, tốt nhất là nhanh chân một chút, nếu không khiến nhiệm vụ trễ nãi, lúc đó sẽ có hình phạt mới chờ đợi các ngươi.” Vân Tả Ý lạnh lùng nói xong câu đó, thu hồi bản chấm công, xoay người bước ra ngoài. Vẫn còn mấy cái phòng ngủ cần kiểm tra, hôm nay đúng là nhiều việc bề bộn……

Đám Thang Mộc bị Vân Tả Ý bức đến sắp khóc. Tuy đã sớm nghe về thủ đoạn tàn ác của Vân Tả Ý, khi biết được Vân Tả Ý đến làm giáo viên phụ đạo đã đoán trước ngày tháng sau này chắc chắn chịu nhiều cực hình, nhưng mới ngày đầu tiên đã như vậy, về sau không biết cuộc sống sẽ ra sao. Nhớ tới lời Vân Tả Ý vừa nói liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Hình thức trừng phạt đó, có vẻ như chẳng đáng để tâm, lời nói nhẹ nhàng tựa như gió thoảng. Chỉ mười vòng quanh sân thể dục kia thôi. Nơi đây vốn là một trong hai học viện lớn nhất tinh cầu gxj365 thì sân thể dục đâu có nhỏ? Dùng tốc độ thi đấu, chạy hết một vòng quanh sân cũng đã hết ba mươi phút, bây giờ bắt chạy mười vòng, mà chỉ trong một tiếng đồng hộ. Nói cách khác mỗi sáu phút chạy hết một vòng, giữ tốc độ liên tục như vậy chạy mười vòng, cường độ vận động dã man như vậy có còn sống cũng mất nửa cái mạng rồi….

” Lão Đại~……” Khiếu Minh giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Thang Mộc khiến hắn nhất thời nổi gai ốc cùng mình.

” Khiếu Minh, sau này đừng lộ cái ánh mắt đó ra, dọa chết người đó. Có chuyện gì hả? ” Thang Mộc đạp cho gã một cước, lại nghĩ đến khi nãy thấy mình chết không cứu, nhất thời dùng toàn lực không thèm câu nệ.

” Á…… Là, là…… Chính là…… lão Đại…… Chúng ta thật sự…… Thật sự phải ra sân thể dục chạy mười vòng sao?” Khiếu Minh kêu thảm thiết một tiếng, tay xoa mông, cẩn trọng hỏi.

” Sao hả, ngươi có gan không làm sao?” mặt Thang Mộc tối sầm lại, phán một câu. Khiếu Minh cũng không dám hó hé, cúi mặt xuống đất, nín thinh .

” Lão Đại…… vậy có chạy hay không, không còn thời gian nữa.” Giọng Tây Lâm vang lên, nói đúng vấn đề trọng yếu nhất.

Thang Mộc sắc mặt đông cứng lại, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng : ” Còn không mau chạy, đứng lỳ trong này làm gì?” Sau đó hướng về sân thể dục, cắm đầu chạy thục mạng. Bọn Tây Lâm cũng vội vàng chạy theo, tình cảnh này sao thấy giống ngày hôm qua quá…

——– ——–

Mấy học viên lên lớp trông thấy một cảnh tượng kỳ lạ : bọn học viên gây sự nhất học viện, bọn viện sinh khó quản nhất sao lại tụ tập ở sân thể dục, dùng hết tốc độ mà chạy? vốn lúc đầu chỉ nghĩ mấy gã này muốn rèn luyện thân thể, nhưng mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, ba mươi phút…… bọn họ vẫn không có dừng lại, ngược lại kẻ ra sân thể dục chạy càng lúc càng nhiều. Đặc biệt chính là trong số học viên này cũng có những học viên có thể xem là bình thường, nếu không phải do cả ngày đi chung với học viên cá biệt. Đó là bọn họ đang nói đến ” Học viên ngoan” Tây Lâm . Rất nhiều học viên tâm cơ lương thiện, thấy cả đám đều chạy trối chết, mà vẫn kiên trì chạy, cảm thấy lo lắng không thôi. Cũng có những nữ sinh hâm mộ, trông thấy bạch mã hoàng tử của lòng mình sắc mặt tái nhợt cắm đầu chạy, đau lòng đến mức bật khóc. (Gien của đệ tử liên minh rất tốt, ai lớn lên đương nhiên cũng xinh đẹp) Cho đến khi bọn họ thấy mấy nữ sinh đượt liệt vào hạng đệ nhị đệ tam mỹ nữ của học viện (lớp jk105 có mấy phòng ngủ nữ sinh cũng không làm cho Vân Tả Ý vừa lòng) cũng ra sân thể dục chạy, hơn nữa trong chốc lát mang bộ dạng hệt như những gã kia, cắm đầu mà chạy. Điều này đã khiến nhiều kẻ phát nộ, một đoàn “ sứ giả bảo vệ người đẹp” đông đảo thẳng tiến đến phòng viện trưởng …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.