Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 2: 2: Thẻ Kim Cương




"Cách chiến đấu của ngươi ta có lời khen, tuy nhiên cũng có nhiều điểm chưa ổn."

"Tiến công như vũ bão, ép cho kẻ địch thở không nổi, ép cho bọn hắn không thể phát huy toàn bộ thực lực, ấy là tốt, nhưng ngươi từng nghĩ đến một ngày có kẻ nào đó chặn đứng được thế công như vũ bão của ngươi?"

Tần Thiên nhấc ống tay áo lên, để lộ một vết sẹo kéo dài từ bả vai đến khuỷu tay trái, trầm giọng nói:

"Với mỗi kẻ địch, ngươi phải có phương án tác chiến khác nhau. Vết sẹo này của ta, chính là bài học. Năm đó ta sau khi chém giết Dung Linh cảnh cường giả, tự tin tăng vọt, khiêu chiến với một tên gọi là Hỏa Viêm Thiếu Chủ. Hắn đã chặn đứng được bốn mươi chín chiêu liên hoàn của ta, sau đó đã tặng lại thứ này."

"Ngươi có thể thử tấn công ta sẽ hiểu ngay điều này."

Trần Phong gật đầu, điều chỉnh thân thể một lần nữa, đột nhiên tăng tốc, vận dụng Long Bộ, sau ót hiện ra một ngụm Kim Đỉnh, hai tay quấn Kim Long, trước ngực Kiếm quang chói mắt.

Oành!

Chiêu thứ nhất!

Long trảo bị Tần Thiên dùng gậy trúc đánh lệch sang một bên, Kiếm quang cũng bị hắn dùng một mặt khiên chặn lại, Kim đỉnh còn chưa kịp bộc lộ uy áp đã thấy Tần Thiên tiến sát lại, khiến hắn không thể vận dụng được!

Phừng!

Trên tay Tần Thiên bùng cháy Linh Hỏa, hóa thành một cây Hỏa Đao, lập tức chém xuống!

"A A A A!"

Trần Phong kêu thảm, làn da lập tức bị xé mở, máu phun ra lập tức bị nung khô, miệng vết thương cũng bị cháy thành than đen.

Tách.

Tiếng búng tay từ nơi nào truyền đến, theo đó Trần Phong cảm giác đau đớn biến mất, vết đao cũng chẳng còn. Nơi xa xa Tần Thiên vẫn cầm gậy trúc đứng đó, lẳng lặng mà cười.

Trần Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn tiếp tục đánh tới, kết qua chỉ sau hai chiêu, Hỏa đao đã cắt tới, rạch một đường từ bả vai đến bàn chân.

Tách

Hắn lại cảm nhận được đau đớn biến mất, vết chém do Hỏa đao cũng chẳng còn.

"Đây là...thứ gì..." Trần Phong giọng run run, gặng hỏi.

Tần Thiên cầm gậy trúc đứng đó, lẳng lặng cười.

"Quả nhiên là Ma Vương, ngay cả đệ tử của mình ngươi cũng sử dụng đến nó. Ha ha ha." Trong một cái lao ngục, một cỗ thi thể thò đầu ra cười như điên như dại.

"Câm." Tần Thiên chỉ nói ra một từ, theo đó xiềng xích bay tới, đem một thân Linh văn của cỗ thi thể nọ rút ra, biến thành một thanh Hỏa Đao, khiến không gian xung quanh lập tức bị nung đến vặn vẹo. Gã nhẹ nhàng chộp lấy Thanh Hỏa Đao này, tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó lại tán nó thành Linh văn, trả lại cho cỗ thi thể kia.

Gã lại liếc nhìn nơi xa xa, chỗ đó có một cây Bồ Đề Phật Thụ, Phật Quang yếu ớt tản ra, không khỏi nhếch mép cười.

"Cuối cùng đến lúc thu hoạch."
Lúc này, Thanh Long Giang tông, Thanh Long Điện.

"Các vị sứ giả Tây Vực, mời ngồi."

Thanh Long Tông chủ vươn tay làm động tác mời, mà kẻ đứng trước hắn cũng gật đầu cảm ơn, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Nhìn kĩ mới thấy đây không phải là nhân tộc, hắn ta đầu mọc hai sừng, nơi cổ cùng dưới cằm đều là vảy rồng, Long uy như có như không tản mát ra bốn phương. Đây là một vị Long Vương của Tây Vực, tên là Ngao Vũ Chiến. Phía sau hắn là gần năm mươi người, tất cả đều là Hải Yêu, có kẻ thuộc Bạch Sa tộc, lại có kẻ thuộc Chương Ngư tộc, lại có kẻ thuộc Cự Kình tộc. Nhưng đặc biệt nhất là hai thiếu nữ tuổi tầm mười tám mười chín, một người dáng người thướt tha như tiên nữ, mái tóc trắng muốt cùng đôi sừng rồng khiến không ai có thể quên được. Thiếu nữ còn lại thì cũng không kém là bao, đặc biệt là đôi thỏ ngọc lớn đến không tưởng tượng nổi, khiến không ít kẻ muốn giúp nàng nâng lên, tránh cho quá nặng mà không đi được.

"Cái cậu tên Trần Phong kia không ở trong này thì phải?"

Lạc Hoa Mân nhón chân lên, cái đầu ngó nghiêng bốn phía, mãi mà không thấy người cần tìm thì phồng má, nói:

"Không thấy đâu cả,"

"Chắc cậu ta đang bận tu luyện, để ta nhờ người hỏi xem sao."

Lạc Huyên quay sang nói với một tên bên cạnh, gã nghe ngóng một lúc liền xoay người rời đi.

"Lạc Huyên, có chuyện gì vậy con?" Một cụ bà chậm rãi tiến về phía cô nàng, khẽ cười, để lộ ra một bộ hàm răng nhọn hoắt, lởm chởm.

"Chúng cháu muốn tìm hiểu về Thanh Long Giang tông, bởi vậy mới nhờ cậu ta đi đấy." Lạc Hoa Mân cười ngọt ngào, bộ dáng nói dối không chớp mắt.

"Vậy sao? Có gì các con cứ hỏi ta, ta sẽ nói hết, cần gì phái người đi." Bà lão cười híp mắt, mà Lạc Huyên lòng cũng trầm xuống, không nói gì.

Trong lúc này, Thanh Long Tông Chủ cùng Ngao Vũ Chiến vẫn trò chuyện không dứt. Hai người trước đây có giao tình không tệ, thậm chí còn có thể nói là rất tốt. Năm đó Thanh Long Tông chủ tiến vào Thủy Ma Vực, một đường bị truy sát, chính nhờ tên này mới có thể thoát thân.Mà tên này cũng nhờ có Thanh Long Tông Chủ mới đoạt được một món Linh Bảo cực kì cao cấp, nhờ đó thăng lên như diều gặp gió, trở thành Long Vương.

"Tông Chủ, thực sự ta không muốn nói chuyện này, nhưng mà không thể. Nguyễn Giang Long đã quá mức, chém giết thiếu tộc trưởng của Sa tộc, giờ bọn hắn yêu cầu các ngài phải nộp người, hoặc là đánh gãy hai tay hai chân mới được."

"Ngao Chiến, ta hiểu." Thanh Long Tông Chủ thản nhiên đáp lại, lấy ra một một bản danh sách, trong đó có ghi mấy chục cái tên.

"Từng này đủ chứ?"

"Chuyện này.... Không phải ta không muốn, nhưng Sa Tộc này là Sa tộc Thủy Ma Vực, bọn hắn từ lâu không nghe Tây Vực Long Đình quản chế. Ta cũng lực bất tòng tâm."

"Vũ Chiến, anh chỉ cần bẩm báo lại. Còn về phần Sa Tộc Thủy Ma Vực, đã xong rồi."

Ngao Vũ Chiến còn đang định nói tiếp thì giật nảy mình, bởi vừa có cường giả truyền tin cho hắn, Sa Vương của Sa Tộc Thủy Ma Vực đã bị đánh trọng thương, là do hắn ngang nhiên tiến lên bờ, vừa đúng lúc đúng chỗ có bốn vị Linh Vương nhân loại ở đó, thế là đại chiến xảy ra. Sa Vương tuy mạnh nhưng bốn vị Linh Vương đâu phải là chơi, bọn hắn vây đánh tên này chí tử, dù có Chương Ngư Vương, Sa Tộc Tám tên Tôn cấp đến ứng cứu cũng không ăn thua, tất cả đều bị đánh gục, trấn áp ở Phượng Hoàng Trung Đô.

"Nhân tộc Việt Quốc, xem ra muốn một lần nữa bùng nổ." Ngao Vũ Chiến gật đầu, đáp:

"Chuyện đó như vậy đã xong. Hôm nay ta đến là muốn chính thức thông thương, Hải Yêu, Nhân tộc cùng giao thương, trao đổi tài nguyên."

"Các vị trên đã quyết, chúng ta cũng đã sẵn sàng, các anh cứ làm theo hiệp ước đi thôi."

Lúc này, Lạc Huyên cùng Lạc Hoa Mân đã nhận được thông tin từ tên hộ vệ, không khỏi nhíu mày.

"Không biết rõ vị trí? Đành vậy, chúng ta đi gặp những người bạn của cậu ta."

Hai người nhờ người dẫn đường đi, trải qua mấy tòa truyền tống trận, cuối cùng cũng tiến vào Quân Vệ Giới. Bọn họ lại leo lên phi thuyền cỡ nhỏ, mất thật lâu mới đi đến khu số 1.

Quân Vệ Giới diện tích rộng lớn, tổng cộng chia làm mười khu, trong đó lấy Thanh Giang làm trung tâm, chín khu còn lại chia đều quanh đây. Đó là nơi đóng quân của các Thanh Long Vệ, chỉ có khu 1 - khu trung tâm, nơi đặt một tòa Đại Thành là nơi ở của các thiếu niên Linh Giả.

Hai người bọn hắn đáp trước cổng một tòa biệt viện, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Các cô là Long tộc đúng không? Cần tìm ai sao?"Ánh Nguyệt hỏi thăm.

"Chúng tôi cần tìm một người tên là Trần Phong."

"Trần Phong?" Ánh Nguyệt có chút sửng sốt, rất nhanh đã đáp lại:

"Mời vào rồi có gì nói sau."

Cánh cổng mở ra, Lạc Huyên cùng Lạc Hoa Mân thở phào, nhanh chóng tiến vào trong. Tòa biệt viện này rất sang trọng, Linh khí đậm đặc, các loại vật phẩm tu luyện cũng nhiều không kể xiết, hiện nhiên người tu luyện có thân phận rất cao.

Bọn họ tiến vào trong sân, chỉ thấy nơi đây có bốn người, trong đó là hai thiếu nữ như hoa như ngọc, còn lại là hai cô bé tuổi mười bốn, mười lăm, tuy nhiên cũng xinh đẹp động lòng người.

"Ánh Nguyệt, họ đây sao?" Ngọc Linh lộ ra vẻ cảnh giác, hỏi lại:

"Đúng là họ, họ nói là muốn tìm Trần Phong."

Ngọc Linh nhìn một lượt hai người, chỉ thấy đều là mỹ nhân, hơn nữa thiếu nữ tên Lạc Hoa Mân kia khỏi phải nói, đôi thỏ ngọc thật sự khiến người ta nổ mắt!

"Ta ngửi thấy mùi nguy hiểm..." Cô nàng thì thầm, mà Hà My lúc này cũng chú ý tới, bộ dáng có vẻ cẩn trọng.

"Mọi người không cần phải nghiêm túc như vậy, chúng tôi thật sự đến tìm người."

Dù cô nàng nói vậy thì đám Ngọc Linh cũng không thể nào bớt đi cẩn trọng. Hải Yêu, đặc biệt Long Tộc luôn giữ thái độ thù địch với nhân tộc. Bởi bọn hắn cho rằng, đại lục rộng lớn kia vốn là tổ địa của bọn hắn, không phải là thứ nhân tộc có thể sở hữu. Trái lại, nhân tộc cũng không hề chào đón Hải Yêu cùng Long Tộc.

Hai phe giao chiến phải tính tới cả vạn năm, thương vong lên đến cả trăm triệu, khiến cho hai bên gần như không thể hóa giải.

"Thật không may, cậu ta hiện tại không ở đây."

Lạc Huyên cùng Lạc Hoa Mân lòng hơi chùng xuống, cắn răng nói:

"Vậy khi nào cậu ta trở về, mong các cô nhắc với cậu ta rằng chúng tôi có chuyện gấp cần gặp. Cảm ơn rất nhiều." Lạc Huyên cúi đầu nhờ vả, sau đó xoay người rời đi, để lại mấy thiếu nữ với cả đống câu hỏi.

Mấy ngày sau, bắt đầu có Hải Yêu qua lại giao thương buôn bán với Thanh Long Giang tông. Những thứ tài nguyên quý hiếm nơi biển sâu cũng được những Hải Tộc này đưa lên bán, trong đó có không ít thứ đồ tinh phẩm, giá trị cực cao. Thanh Long Giang tông cũng như theo hiệp ước mà làm, nhường cho bọn hắn một dòng sông thông thẳng từ Tây Vực của Đông Hải vào sâu trong đất liền, cho phép mua bán giao thương. Thỉnh thoảng cũng có xảy ra một hai vụ ẩu đả không đáng có, tuy nhiên một đội tuần tra có sự kết hợp giữa hai bên đã được thành lập, hoạt động cực kì tốt, đem những kẻ gây loạn xử lí.

Hết chương 305

Mừng năm mới các vị đạo hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.