Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 17: 17: Không Thể Nào




"...."

Mã Nhược Anh nghe những lời Âu Dương Thiên Thiên nói, cô im lặng vài giây mới đáp lại:

- Em nói.... có những kí ức lẫn lộn trong cơn đau đầu của em ư?

- Vâng, đúng vậy. - Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi trả lời.

Mã Nhược Anh cắn môi, hỏi:

- Bắt đầu từ lúc nào thì em thấy được kí ức?

Âu Dương Thiên Thiên siết tay, thành thật trả lời:

- Từ cơn đau đầu tiên đã thấy, tuy vậy lúc đó không nhiều lắm, và hình ảnh cực kì mơ hồ. Nhưng mà dần dần những cơn đau sau này, kí ức ngày càng dài hơn, cũng rõ hơn... cùng với đó thì cơn đau của em cũng mạnh hơn nữa. Có lúc... em nghĩ đầu mình sắp nổ tung khi nhớ về những kí ức đó.

"...."

Mã Nhược Anh tiếp tục im lặng một lúc lâu, lần này, sự im lặng ấy lại khiến Âu Dương Thiên Thiên thấy lo sợ. Cô mím môi, chờ đợi những lời tiếp theo của người phụ nữ.

Mã Nhược Anh im đến đâu, Âu Dương Thiên Thiên liền im đến đấy, rồi 30 giây trôi qua, đột nhiên có một câu hỏi vang lên:

- Thiên Thiên, có phải em.... từng bị mất trí nhớ không?

"...."

Câu hỏi này làm Âu Dương Thiên Thiên câm nín trong vài giây, cô chớp chớp mắt, chợt có chút khó tin, theo bản năng thốt lên:

- Dạ?

Mã Nhược Anh liếm môi, chậm rãi giải thích:

- Kí ức trong thuật ngữ y học là một dạng hình ảnh tồn tại bên trong đại não của mỗi con người, giúp người đó nhớ được những chuyện bản thân đã trải qua trong quá khứ, thậm chí là ghi nhớ được hiện tại.

- Nếu kí ức đã trải qua, bản thân nhất định sẽ nhớ, nó có thể không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn không thể khiến chúng ta quên đi được. Vì vậy, nếu hình ảnh đã được ghi lại và sau này bất chợt em nhớ lại nó, thì em nhất định sẽ nhớ được. Nhưng nếu.... em nói em chưa từng nhìn nó, thì có nghĩa đại não của em chưa hề tiếp thụ loại kí ức nào như vậy cả, và em... không có khả năng nhìn được chuyện mà đại não chưa bao giờ tiếp thụ.

- Nhưng em lại có cảm giác quen thuộc với nó, thấy nó vừa quen vừa lạ lẫm, giống như bản thân đã từng được chứng kiến, thì chứng tỏ... kí ức này đã từng được ghi lại trong trí nhớ của em rồi. Chỉ là...

"...."

Dừng một chút, Mã Nhược Anh đột nhiên thu lại lời, rồi nói tiếp:

- Thiên Thiên, nói một cách dễ hiểu đi. Cơn đau đầu mà em chịu đựng, thật ra xuất phát từ những kí ức mà em đã quên đi đó. Kí ức lúc đầu mờ nhạt, sau dần càng rõ ràng hơn, thì chứng tỏ chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, và em đã quên đi một cách triệt để trong một khoảng thời gian dài, cho nên khi nó xuất hiện trở lại, em đã không thể tiếp thu được, và đau đầu chính là triệu chứng đi kèm với điều đó.

- Việc trước đây em không hề có những cơn đau đầu đi kèm cùng kí ức không rõ ràng này, là vì em không biết về nó, nhưng bây giờ, nó đột ngột xảy ra trong đầu em, thì có nghĩa... kí ức bị lãng quên này... đã đến lúc trở lại rồi. Trong y khoa, những điều đó thể hiện một dạng bệnh, là bệnh mất trí nhớ.

- Elena đã từng bị mất trí nhớ tạm thời, và cô ta bây giờ đã nhớ lại, triệu chứng khá giống em, nhưng nhẹ hơn một chút. Nhưng còn em, Thiên Thiên, rất có thể... em đã từng bị mất trí nhớ hoàn toàn trong một khoảng thời gian dài rồi. Bây giờ... kí ức của em đang tìm cách quay trở lại đấy!

"...."

Cô gái hoàn toàn sững người trước những lời nói của Mã Nhược Anh, cô chưa từng nghĩ đến bản thân Âu Dương Thiên Thiên lại có thể xảy ra chuyện động trời này,

Cô ấy... từng bị mất trí nhớ ư?

*30 Tết, chúc mọi người có một khoảng thời gian đẹp đẽ bên gia đình và người thân nhé, hãy tận hưởng đêm giao thừa ấm áp và hạnh phúc nha.*

*Như đã hứa, hôm nay Tiêu gặp lại mọi người, với 4 chương, và bão sẽ đến vào ngày mai - mồng một Tết nhé, Không có thời gian ấn định nên Tiêu sẽ không hứa trước. Happy New Year tất cả mọi người*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.