Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 9




Hắc hắc.

Đao mang tán, Thần Dạ hiện thân ra, tay nâng Thiên Đao, lại lần nữa nổi giận chém qua Trấn Điện Thần Thú, cùng lúc đó, Cổ Đế Điện hào quang vạn trượng, bao phủ chung quanh Trấn Điện Thần Thú, mà Thiên Địa Hồng Hoang Tháp kia lại càng thêm dứt khoát xoay quanh trước người nó, vô tận hấp lực, bạo tuôn ra.

Dùng thực lực của Trấn Điện Thần Thú, Cổ Đế Điện tự nhiên không có khả năng trói buộc được, nhưng chỉ cần chớp mắt như vậy là đủ rồi.

Thần Dạ nhân đao hợp nhất, hắn thân hóa đao, mãnh liệt bắn ra, ngay thoáng Trấn Điện Thần Thú đình trệ thì Thiên Đao đã ở trên đỉnh đầu nó.

- Tiểu bối, muốn chết.

Trấn Điện Thần Thú tuyệt đối không ngờ tới, dùng thực lực của nó lại bị người bức đến mức này, cho dù tu vị cao thâm nhưng giờ khắc này dĩ nhiên không thể tránh được, Ma Thần chi thủ vươn ra, gắt gao bắt lấy Thiên Đao ở trên đỉnh đầu.

- Trảm.

Thần Dạ quát chói tai, huyền khí bạo tuôn, lực lượng cường đại trực tiếp ép tới thân hình khổng lồ của Trấn Điện Thần Thú.

Oanh

Hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ một trước một sau từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống đất tạo ra một cái hố sâu lớn đến mấy trăm mét, tro bụi nổi lên đầy trời.

- Đáng giận.

Ngay sau một lát thanh âm tức giận từ trong hố vang lên, chợt chấn đãng toàn bộ hố to, hai đạo thân ảnh tự trong hỗn loạn mãnh liệt bắn ra

Giữa không trung Trấn Điện Thần Thú thân ảnh đừng sừng sững như Ma Thần, thân thể của nó đang kịch liệt run rẩy lấy, hai tay rủ xuống máu tươi nhỏ xuống từng giọt. . . .

Nghiêng nhìn người đối diện, Trấn Điện Thần Thú chưa bao giờ nghĩ qua nó sẽ bị thương ở trên tay người trẻ tuổi mà trong mắt nó chẳng khác gì con sâu cái kiến kia, lúc này ánh mắt nó như muốn ăn thịt người vậy.

- Bất ngờ lắm sao?

Thần Dạ lại bỏ qua ánh mắt dữ tợn kia, nhìn Trấn Điện Thần Thú Thần Dạ nhạt cười nói:

- Kỳ thật ta cũng không nghĩ đến.

- Tu vi của ngươi quả thật cao thâm, lúc đỉnh phong chỉ sợ đã ở cảnh giới Tôn Huyền ngũ trọng a?

Dùng tu vị của Thần Dạ tự nhiên không cách nào cảm ứng được tu vị chính thức của Trấn Điện Thần Thú, bất quá lúc ở Thiên Nhất Môn, Tà Thứu do Tà Phong lão nhân cùng với Tà Điệt kia dung hợp cũng có tu vị cảnh giới Tôn Huyền.

Đối với loại khí tức này Thần Dạ cuối cùng đã từng cảm thụ qua, sau khi trải qua hai lần đại chiến với Trấn Điện Thần Thú Thần Dạ ngược lại cũng có thể suy tính ra đại khái.

- Tu vị Tôn Huyền cảnh giới, hơn nữa ngay cả Chân Long khí tức cũng không sợ, ngươi bây giờ có lẽ đã có thể hóa thành hình người nhưng hết lần này tới lần khác lại chưa từng dùng bộ dạng nhân loại để xuất hiện, ta có lẽ có thể lý giải là vì nơi này hoang tàn vắng vẻ, quanh năm suốt tháng cũng khó gặp được người nào để bày ra bộ dáng nhân loại, nhưng mà. . . .

Thần Dạ lạnh nhạt nói:

- Người chính là vạn vật chi linh, thân thể thích hợp với tu luyện nhất trong vạn vật Thiên Địa, ngươi mặc dù ở trong Nhất Tuyến Thiên nhưng chắc hẳn chưa lúc nào ngừng muốn tăng lên tu vị.

- Đã muốn tăng lên tu vị vì sao lại không giữ thân người, chẳng lẽ là vì ta và Trường Tôn cô nương đến sao?

Thần Dạ cười nói:

- Nhưng vậy ta thật nghi ngờ nơi này có phải là không gian chân thật không, hay là do tiền bối cao nhân dùng lực xây dựng thành đây.

Chỉ vào Trấn Điện Thần Thú, Thần Dạ tiếp tục nói:

- Ngươi lịch bất phàm, lại thêm tu vị cao thâm, nếu như không có bất kỳ thiết trí nào với ngươi, cứ để mặc ngươi tùy ý tu luyện thì có thể một ngày nào đó ngươi đủ thực lực phá vỡ phương không gian này rời đi hay không

- Nếu ngươi rời đi thì Truyền Thừa Đại Điện do ai đến trấn thủ đây, hoặc là ngươi rời đi có thể nào khiến phương không gian này triệt để biến mất trong thiên địa không?

- Tiểu tử

Trấn Điện Thần Thú đồng tử lập tức đại biến, rất hiển nhiên Thần Dạ nói là lời thật.

- Nếu Nhất Tuyến Thiên đối với ngươi đã có áp chết, vậy thì ở chỗ này thực lực của ngươi liền không cách nào phát huy đến đỉnh phong, chỉ cần ngươi không bảo trì được tu vị cảnh giới Tôn Huyền thì bị ta gây thương tích cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Lời nói đến đây thanh âm Thần Dạ liền trở nên ngoan lệ:

- Ta phải sống rời khỏi đây, Trường Tôn cô nương sau khi đạt được truyền thừa cũng phải rời đi, cho nên ngươi nếu muốn rời đi phải hợp tác với ta.

- Người trẻ tuổi ngươi rất thông minh, rõ ràng dưới tình huống cái gì cũng không biết lại đoán được nhiều như vậy.

Trấn Điện Thần Thú ánh mắt lập loè, một thân sát ý lập tức biến mất vô tung vô ảnh, nó cũng đã quên mất mình ở Nhất Tuyến Thiên đã bao lâu rồi.

Qua nhiều năm như vậy ý nghĩ duy nhất của nó là muốn rời khỏi đây, theo thời gian trôi qua ý nghĩ này lại như rượu lâu năm ngày càng thêm đầm đặc.

Thần Dạ lạnh lùng nói:

- Trong thế gian người thông minh có rất nhiều, Phương Đông Lưu quá mức tự cho là đúng.

- Đúng vậy, so với ngươi thì Phương Đông Lưu quả thật quá tự cho là đúng.

Trấn Điện Thần Thú nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng thần sắc lại đột nhiên rét lạnh:

- Ta cùng với Phương Đông Lưu nhận thức nhiều năm, cũng coi như có quen biết, mà ngươi có suy nghĩ của ngươi thì hắn cũng có suy nghĩ của hắn, hợp tác với ngươi cũng đồng nghĩa với đắc tội Phương Đông Lưu.

- Ngươi tuy ưu tú nhưng lúc này còn chưa đủ để đánh đồng với Phương Đông Lưu.

Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

- Nếu có thể giết ta thì ngươi chắc đã không lưu ta đến bây giờ, hơn nữa muốn lấy được truyền thừa và võ học trong Truyền Thừa Chi Địa không có ta thì không được, đại gia hỏa đây trụ cột để ta và ngươi hợp tác.

- Nếu như ngươi vẫn lựa chọn Phương Đông Lưu thì ta dám cam đoan đời này kiếp này ngươi đừng mơ có thể rời khỏi đây.

Trấn Điện Thần Thú sâm lãnh nói:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

- Nếu ngươi cho rằng là vậy thì ta cũng sẽ không để ý, nhưng đây là sự thật.

Thần Dạ cũng quát lạnh nói:

- Ta đã không có bao nhiêu tính nhẫn nại nữa, trước khi Trường Tôn cô nương tỉnh lại mà ngươi còn không đáp ứng vậy thì xin lỗi. . . . Ngươi không phải là bằng hữu của ta, đối đãi địch nhân ta trước đến giờ vẫn luôn không từ thủ đoạn.

- Làm ta sợ sao, cũng tốt, để ta xem thử không từ thủ đoạn của ngươi là cái gì!

Trấn Điện Thần Thú không biết đã sống bao nhiêu năm, tuy không thông linh như Thần Dạ nhưng cũng sẽ vì một câu nói của hắn mà cải biến đi ước nguyện ban đầu

Thần Dạ cười lắc đầu chợt đi tới trước người Trường Tôn Nhiên, ước chừng mấy phút đồng hồ nàng kia luyện hóa hấp thu tất cả tin tức cùng với năng lượng hắn trong Huyền Dương Ngọc thì trạng thái cũng đã khôi phục đến đỉnh phong.

- Biết rõ phương pháp thu hoạch truyền thừa chưa?

Thần Dạ cười hỏi

Bị Thần Dạ nhìn như vậy Trường Tôn Nhiên bất chợt trong nội tâm hoảng hốt cúi đầu xuống, không biết muốn nói gì.

- Đừng gạt ta, nói không chừng có một số việc ta còn biết nhiều hơn ngươi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.