Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 4




Một vết nứt không gian từ chỗ Hắc Long nhanh chóng bạo liệt ra, cuối cùng lan đến pho tượng mình sư tử đầu rồng kia!

Cùng lúc đó, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trực tiếp xuất hiện trên không po tượng mình sư tử đầu rồng, ngũ thải quang hoa bao phủ xuống, lực hút cường đại liên tục không ngừng trùng kích ra ngoài.

Tựa hồ cảm thấy nguy hiểm, một thanh âm ông vang lên, cả phiến không gian, lập tức càng thêm tối đen, hư không vặn vẹo, một mảnh khí tức cổ xưa, thê lương, cường hoành cũng từ trong bóng tối truyền ra.

Bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng gào thét, trong nháy mắt, Hắc Ám xé rách, một đầu yêu thú so với pho tượng mình sư tử đầu rồng còn khổng lồ hơn vô số lần đứng sửng chính giữa phiến hư không này.

Giống như Sư nhưng không phải Sư, giống như Long nhưng không phải Long, cổ khí tức kia so với Hồng Hoang hung thú còn đáng sợ hơn vài phần, so với Tử Kim Song Dực Sư trong Chúng Thần Chi Mộ vậy mà không hề thua kém chút nào.

Lúc này pho tượng mình sư tử đầu rồng chính thức hiện ra chân thân, trên đầu mọc ra một đôi sừng, dưới chân hiển hiện ngàn vạn hư ảnh ngôi sao, trên đỉnh đầu, phảng phất như có hào quang Nhật Nguyệt bao phủ, lực lượng tản mát ra một cổ khí tức khiến người sợ hãi kia cứ thế mà ngăn cản lực lượng của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lại.

Mà nháy mắt khi con thú này xuất hiện, Nhật Nguyệt trên đỉnh đầu nó ánh sáng tăng mạnh, dưới chân ngàn vạn ngôi sao, cũng lóe ra hào quang đẹp đẽ, phảng phất như toàn bộ Thiên Địa đều bị nó điều khiển vậy. . .

Rống!

Trong tiếng rống to, yêu thú đầu chân đạp ngôi sao, đỉnh đầu nhật, nguyệt kia bàn tay lớn trùng trùng điệp điệp nhấn một cái, chỉ một chiêu đã có uy năng sụp đổ thiên địa.

Không gian chấn động mãnh liệt thoáng một phát, phát ra tiếng nổ mạnh "Răng rắc", từng đạo khe hở cực lớn lấy chỗ nắm tay yêu thú làm khởi điểm mãnh liệt lan tràn tới trước.

Oanh!

Giữa không trung, hai đạo vết nứt không gian khổng lồ ầm ầm chạm vào nhau, trong tích tắc này, toàn bộ không gian đều vỡ vụn ra, từng đạo Phong Bạo như phô thiên cái địa cuốn khắp nơi.

Va chạm qua đi, Hắc Long lại lần nữa bắn ngược về, khí tức cực độ uể oải, dĩ nhiên đã ở biên giới sắp sụp đổ, mà Thần Dạ lại càng thêm chật vật, cho dù là cảnh giới Địa Huyền nhất trọng nhưng ở trước mặt yêu thú đáng sợ thì hắn vẫn như là con sâu cái kiến vậy.

Nếu như không phải vì khí tức Băng Tâm ** công thì chỉ sợ đối phương đã sớm thống hạ sát thủ mà không phải lưu hắn đến tận giờ.

Nhưng chính vì vậy, Thần Dạ mới càng thêm dốc sức liều mạng!

Nếu như Trường Tôn Nhiên vẫn còn Băng Tâm ** công, pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng đối với nàng sẽ là một lần khảo nghiệm, lấy sự ưu tú của Trường Tôn Nhiên thì tin rằng tất nhiên có thể thông qua, bằng không, bọn người Nguyễn Tiêm Huy đã không để cho nàng tiến vào Nhất Tuyến Thiên rồi.

Nhưng hôm nay, Trường Tôn Nhiên đã mất đi Băng Tâm ** công, ở tại chỗ này thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trên thực tế, Trường Tôn Nhiên cũng đã trạng thái đại giảm, sinh cơ của nàng cũng không còn lại nhiều lắm, tiếp tục lưu lại thì thời gian sống sót cũng không nhiều nữa. Dưới loại tình huống này, cái gọi là khảo nghiệm của pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng đối với nàng cũng đã không còn nữa.

Đã không còn nữa, Thần Dạ tin tưởng, dùng sự cường đại của pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng, Trường Tôn Nhiên cho dù có thể kiên trì nhưng đến giờ cũng không cách nào kiên trì được nữa.

Như vậy, pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng vì sao còn không hạ sát thủ?

Có lẽ nghe rất mâu thuẫn, nhưng đây là sự thật, cũng như Thần Dạ hắn vậy, một người ngoại lai đến đây, pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng theo đạo lý sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn mới đúng, nhưng, nó lại thật sự không hạ sát thủ.

Đây là có chuyện gì, nó còn chờ đợi điều gì?

Thần Dạ có lý do tin tưởng, trong đó nhất định có cất dấu bí mật không muốn người biết nào đó, hoặc là theo Thần Dạ thấy thì đây căn bản là một âm mưu nào đó.

Đương nhiên, đã đến thời khắc này rồi, bất luận bí mật hay âm mưu gì đều không quan trọng nữa, sau khi đánh bại pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng, tiến vào cung điện thì tất cả dĩ nhiên có thể được giải quyết dễ dàng.

- Người trẻ tuổi, ngươi còn muốn tiếp tục không?

Trên không trung, yếu thú giống như Ma Thần kia thản nhiên nói, theo một khắc hiện thân, nó liền phảng phất như là chủ nhân của phiến Thiên Địa này vậy, mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động đều ẩn chứa uy nghiêm cường đại.

Dù cho là Hắc Long ngưng hóa ra ở trước mặt nó cũng có một loại cảm giác nhỏ bé.

Hai mắt Thần Dạ có chút khép lại, sau khi áp xuống khí huyết kích động trong cơ thể, lúc này mới nhìn về phía không trung lộ ra dáng cười nói:

- Ngươi có phải rất muốn ta kiên trì hay không?

- Người trẻ tuổi, ta là đang khuyên ngươi, không nên làm ra giãy dụa và chống cự vô vị làm gì!

Yêu thú ông ông nói, hiển nhiên cũng không bị chút ảnh hưởng nào cả.

- Vậy sao?

Thần Dạ nhàn nhạt giễu cợt:

- Nếu ngươi đã khích lệ ta không nên làm ra giãy dụa và ngăn cản vô vị gì, vậy cũng tốt, ta sẽ thỏa mãn ý ngươi.

Nói xong, Thần Dạ đi đến bên người Trường Tôn Nhiên, ôm lấy nàng hướng về phía không trung xa xa:

- Ta không giãy dụa và ngăn cản nữa, như vậy, cũng không cần phải tiếp tục ở đây nữa, cho nên, chúng ta sẽ đi ra, gặp lại!

- Đứng lại!

Không đợi Thần Dạ có cử động, thân ảnh khổng lồ trên bầu trời đã từ trên trời giáng xuống, tựa như núi cao không thể vượt qua đứng sửng ở trên đường lui của Thần Dạ, nó lạnh lùng nói:

- Đây há là ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi chứ?

Nghe vậy, Thần Dạ giễu cợt càng tăng lên:

- Rời khỏi đây, ngươi không cho phép, mà ở lại chỗ này cũng chỉ chờ chết! Ngươi cho dù cường đại, cho dù linh trí không kém gì nhân loại, nhưng nói đến âm mưu quỷ kế, ngươi ở trong lòng ta chẳng khác gì hài đồng ba tuổi cả. Muốn dụ bổn thiếu gia mắc lừa? Ngươi còn không có tư cách kia.

Yêu thú tức giận, nó ông ông nói:

- Tiểu tử, nếu ngươi đã có chủ tâm muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi!

Thần Dạ không khỏi cười lắc đầu, nói:

- Giết ta, chưa nói đến ngươi có làm được hay không, dù cho ngươi có thể làm được thì ngươi có can đảm giết ta sao?

Trong không gian Hắc Ám khổng lồ, linh hồn chi lực cũng không thể thẩm thấu ra ngoài, Thần Dạ cho dù có thể từng bước một đi tìm Trường Tôn Nhiên, nhưng nếu vậy thì dù cuối cùng có thể tìm được Trường Tôn Nhiên, nhưng kết quả, tất nhiên sẽ không được hoàn hảo.

Với sự kỳ quái của Hắc Ám không gian, cho dù là Thần Dạ, trừ phi rời đi, bằng không thì hắn quyết không thể sống sót được trong phiến không gian này.

Nếu vậy thì pho tượng yêu thú mình sư tử đầu rồng không có lý do gì xuất hiện cả, không cần phải hiện thân dẫn Thần Dạ hắn tới đây.

Sau khi tới, dù có thực lực cao thâm nhưng lại không giết hắn, tên này đến cùng đang muốn làm gì? Thần Dạ cũng không phải người ngu, chỉ hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.